Ngay lúc Lương Bưu đang định mở miệng tìm kiếm thông tin của một người, cửa nhà hàng đột nhiên bị đẩy ra.
"Thực xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, tôi đến muộn rồi..." Thẩm Lãng có chút ngượng ngùng lên tiếng chào hỏi, rồi bước vào trong.
“Trời ơi, sao lại là anh!” Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng, Lương Phi Văn liền nhanh chóng đứng dậy, sắc mặt thay đổi.
"Phi Văn, chú ý lễ độ! Sao con lại biết cậu ta?" Lương Bưu nhìn thấy những câu chửi thề của Lương Phi Văn đều phát ra, trong lòng không khỏi cảm thấy có gì đó không ổn, dù sao thì ông Lăng Văn Hiên vẫn ở đây.
Thẩm Lãng nhìn Lương Phi Văn cười khinh thường, nhưng cũng không để ý mà quay đầu chào hỏi Lăng Văn Hiên và Lăng Vân.
“Bố, ngày đó chính là thằng nhóc này đã đánh con!” Lương Phi Văn nói với Lương Bưu.
Nghe thấy điều này Lăng Văn Hiên và Lăng Vân đều sửng sốt, có chút ngạc nhiên nhìn Thẩm Lãng và Lương Phi Văn.
“Tại sao, cậu Văn và cậu Lãng trước đây lại có chút hiểu nhầm?” Lăng Văn Hiên cố ý nói tránh đi.
Rốt cuộc hai nhà đều ở đây, nếu cãi nhau sẽ không vui nữa, thật sự là khó coi.
Đối với tình huống ngày hôm đó, Lương Phi Văn vốn luôn ôm hận trong lòng, nhưng mấy ngày nay do bận đi cướp công việc làm ăn của nhà họ Lăng, nên không có thời gian để gây khó dễ cho Thẩm Lãng.
Cho nên hôm nay khi nhìn thấy Thẩm Lãng, Lương Phi Văn nhất thời không kìm được lửa giận trong lòng.
Lương Bưu trừng mắt nhìn Lương Phi Văn, trầm giọng nói: "Phi Văn, hôm nay ông Lăng ở đây, việc của hai người để sau rồi nói, ngồi xuống trước đi!"
Nhìn thấy bố mình nói như vậy, hơn nữa người nhà họ Lăng vẫn còn ở đây, Lương Phi Văn đành phải nén giận mà ngồi xuống.
"Thẩm Lãng à, mau ngồi xuống đi, chỉ chờ cậu thôi..." Lăng Vân Hiên cũng vội vàng chào hỏi.
Khi anh ngồi xuống, Thẩm Lãng cố ý để ghế vào Lương Phi Văn, khiến Lương Phi Văn bị dọa sợ một chút.
“Anh muốn làm gì, lẽ nào còn phải động thủ sao?” Lương Phi Văn sợ hãi đứng lên, lùi về phía sau một bước, hét lên với Thẩm Lãng.
Cảnh tượng ngày hôm đó chắc đã tạo cho Lương Phi Văn một bóng đen tâm lý rồi.
Mà lần này, Lăng Văn Hiên và Lăng Vân, bao gồm cả Lương Bưu, đều sửng sốt, lại nhìn về phía bên này.
“Lương Phi Văn, tôi nghĩ trí nhớ của cậu thật kém, những gì lần trước tôi nói cậu quên nhanh như vậy sao?” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
“Thằng ranh, cậu đừng tưởng rằng trong nhà của nhà họ Lăng không ai dám động vào cậu.
Nếu như không phải vì lợi ích của nhà họ Lương, bây giờ tôi liền phế cậu!” Lương Phi Văn không thể nhịn được nữa.
Nếu đã không nể mặt nhau, Lương Phi Văn không phải kiêng nể gì nữa.
Lương Bưu lúc này không thể ngồi yên, người làm gãy tay con trai mình đang ngồi kia, còn nói với giọng đầy uy hiếp, với tư cách là một người bố thì làm sao ông ta có thể để yên như vậy được!
“Ông Lăng, tôi nghĩ bữa cơm hôm nay vẫn nên đổi sang ngày khác đi, nhà họ Lương chúng tôi và cậu Lãng đây có một số vấn đề cần phải giải quyết, vậy chúng tôi không làm phiền nữa!” Lương Bưu sau khi nói xong đứng dậy muốn rời đi.
Lăng Văn Hiên và Lăng Vân lúc này không khỏi có chút bối rối, nếu biết Thẩm Lãng và Lương Phi Văn đã có lời qua tiếng lại lớn như vậy, bọn họ sẽ không bao giờ để hai người họ gặp nhau.
"Ngài Lương, tôi nghĩ chọn ngày không bằng gặp ngày.
Hôm nay thùa dịp mọi người đều có mặt ở đây, cậu Lãng lại là ân nhân cứu mạng của con gái tôi, mọi chuyện có gì thì từ từ nói, giải thích rõ rãng với nhau là được thôi! ”Lăng Vân nói.
Nhìn thấy nhà họ Lăng đã hạ thấp thái độ, hơn nữa nhà họ Lương đang gặp khó khăn cần một cuộc hôn nhân để nâng giá cổ phiếu và thu được tiền vốn, Lương Bưu nghĩ vậy liền nhịn xuống.
"Haizz, vì hôm nay tôi đã đến rồi, nên tôi sẽ nói rõ.
Cuộc hôn nhân giữa Lăng Sương Nguyệt và nhà họ Lương sẽ không xảy ra đâu!" Thẩm Lãng đột nhiên nói.
Bụp!
Lương Bưu tức giận đập bàn, ly rượu trên bàn đều bị lung lay.
"Cậu nói cái gì vậy? Chuyện của nhà họ Lương chúng tôi từ khi nào đến lượt cậu nói nhăng nói cuội!" Lương Bưu chỉ vào mũi Thẩm Lãng nói.
Lăng Văn Hiên dường như đã nhận ra điều gì đó vào lúc này, hết nhìn Lăng Sương Nguyệt lại nhìn sang Thẩm Lãng, thở dài và nói: "Thẩm Lãng à, hôm nay cháu đến, nhà họ Lăng chúng tôi rất hoan nghênh cháu, nhưng chuyện của Sương Nguyệt, tôi hy vọng cháu sẽ không can thiệp vào, vẫn nên tôn trọng ý kiến của Sương Nguyệt đi!”
“Ông nội, con sẽ không kết hôn với Lương Phi Văn, ông nên hiểu rõ chuyện này!” Lăng Sương Nguyệt- người luôn im lặng hồi lâu, lúc này cũng đứng lên.
Lúc này, Lương Phi Văn lúc này trong lòng lo lắng, mỹ nhân cùng hôn nhân mà hắn nhìn thấy là chuyện tốt sắp bị Thẩm Lãng làm hỏng rồi, lúc này hắn hận không thể giết chết Thẩm Lãng.
"Sương Nguyệt, lẽ nào cô không nghĩ đến tương lai của nhà họ Lăng sao? Hiện tại chỉ có nhà họ Lương chúng tôi mới có thể cứu nhà cô!" Lương Phi Văn nói.
Nghĩ đến hành vi đê tiện của Lương Phi Văn, Lăng Sương Nguyệt không khỏi cảm thấy buồn nôn, cô quay đầu đi, nói với Lăng Văn Hiên và Lăng Vân: “Nếu nhà họ Lăng vì sự việc này mà sa sút, thì chỉ có thể nói mọi thứ là do ông trời an bài, và con sẽ không kết hôn với Lương Phi Văn, con hy vọng ông nội và bố sẽ hiểu! "
"Sương Nguyệt, con..." Lăng Vân nhất thời cũng không nói nên lời.
Mà lúc này Lăng Văn Hiên có vẻ bình tĩnh hơn, vì sau tất cả, Lăng Sương Nguyệt là đứa cháu gái đáng tự hào nhất của ông, hơn nữa hôn nhân là điều lớn nhất trong cuộc đời nó.
Lăng Văn Hiên không thể để cháu gái chịu hi sinh hạnh phúc của mình để đổi lấy lợi ích của gia đình.
“Haizz… con cháu có phúc của con cháu, tôi nghĩ chuyện này cần phải cân nhắc lâu dài!” Lăng Văn Hiên thở dài.
Bố con nhà họ Lương khi nghe thấy điều này thì có chút hoảng sợ, nếu không nhanh chóng kết hôn, thì nhà họ Lương sẽ tan nát mất.
“Ông Lăng, lẽ nào ông giương mắt nhìn nhà họ Lăng cứ như vậy mà bị hủy hoại sao?” Lương Bưu hỏi.
"Tan nát là nhà họ Lương của cậu, Lương Phi Văn cậu còn nhớ lúc đầu tôi đã nói, sẽ khiến nhà họ Lương của cậu phá sản không?" Lúc này Thẩm Lãng đột nhiên nói.
Lăng Phi Văn và Lương Bưu đều sửng sốt.
Ngay lập tức Lương Phi Văn cười lớn nói: "Ha ha ha ha, thằng ranh, giả bộ đến nghiện rồi à!"
Nói đến đây, Thẩm Lãng không khỏi ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, xấu hổ nói: "Hôm nay thứ ba cổ phiếu bắt đầu phiên giao dịch!"
Khi nghĩ đến bộ dạng không tự tin của Thẩm Lãng nhìn điện thoại ngày hôm đó, Lương Phi Văn lúc này thực sự bật cười!
Tuy nhiên, lần này.
Thẩm Lãng bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, bấm số của Khâu Sở Các, nói: "Khâu Sở Các, chỗ cậu chuẩn bị thế nào rồi, có thể bắt đầu chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi, nhiều nhất là mười phút!"
Ở bên kia điện thoại, Khâu Sở Các đang ngồi trước máy tính trong văn phòng.
Một tay khác, cầm một bộ đàm, sẵn sang ra lệnh từ một số nhà giao dịch dưới quyền đối thủ của mình bất cứ lúc nào.
“Trong vòng mười phút nữa, tôi muốn xem giới hạn toàn bộ số cổ phiếu của nhà họ Lương!” Thẩm Lãng vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“Vâng thưa cậu Lãng!” Khâu Sở Các đáp, sau khi cúp điện thoại, anh ta đưa ra hướng dẫn cho máy bộ đàm.
Ngay lập tức, cổ phiếu của các công ty thuộc tập đoàn Lương Thị trên sàn giao dịch thay đổi rất lớn.
Lương Phi Văn và Lương Bưu ở một bên giống như là tên ngốc, lạnh lùng nhìn Thẩm Lãng.
Mà Lăng Văn Hiên và Lăng Vân cũng có chút bối rối, phải biết rằng hàng chục công ty thuộc tập đoàn Lương Thị lớn đến mức nào, khiến cho cổ phiểu của họ rớt thảm như vậy, nếu không có hàng chục tỷ tiền mỗi lượt thì không thể để làm điều đó!
Tuy rằng hắn biết Thẩm Lãng không thiếu tiền, nhưng không thể có tiền đến mức như vậy!
Lương Phi Văn lúc này không khỏi nhếch mép: "Mấy ngày nay không gặp, kỹ năng khoe khoang của mày cũng không tiến bộ lên nhỉ, lần trước không phải đếm ngược sao? Bằng không cho ngươi đếm ngược?".