Lúc này, Thẩm Lãng cũng bước ra khỏi võ đài, đến bên cạnh Lý Mạc, mỉm cười nói: “Ông chủ Bàng Hồng à, ông chớ có quên lời hứa trước đây của mình nhé, đóng cửa Thượng Võ Đường!”
Bàng Hồng nghiến răng, hừ lạnh một tiếng, nói: “Lý Mạc, người này không phải từ nhà thi đấu quyền anh Thiên Nhân của anh sao?”
Nghe vậy, Lý Mạc biết Bàng Hồng muốn chơi xỏ mình, bèn nói: “Có chuyện này ông chủ Bàng không biết rồi.
Cậu chủ Thẩm này là một trong những cổ đông lớn của nhà thi đấu quyền anh chúng tôi, cho nên anh ấy cũng là người trong nhà thi đấu quyền anh!”
“Cổ đông ư? Lý Mạc, anh cũng đừng có mà chém gió.
Vừa rồi chúng ta chẳng nói chuyện với nhau, cậu ta nói cậu ta là võ sĩ môn quyền anh, không phải cổ đông!” Bàng Hồng nói.
“Bàng Hồng, anh thay đổi lời nói bao nhiêu lần trước mặt nhiều người như vậy, anh không sợ làm mất mặt nhà họ Bàng sao?” Lý Mạc cười.
Mất mặt ư?
Đối với Bàng Hồng, thể diện là rất quan trọng, nhưng vì Thượng Võ Đường là chỗ dựa duy nhất để ông ta có thể tranh giành địa vị trong gia đình với anh trai Bàng Huyền, cho nên có mất mặt thì cũng không nhằm nhò gì!
“Lý Mạc, anh không phải kích tôi, chính anh là người lừa tôi trước, trong tương lai chúng ta vẫn còn phải gặp nhau chán đấy!” Dứt lời, Bàng Hồng tức giận rời khỏi chỗ ngồi.
Mà Cổ Phong và Cổ Nguyên đã bị người của Lý Mạc kéo đi.
Tất cả mọi người trong nhà thi đấu quyền anh đều nhìn ra vẻ mặt vô cùng lưu manh của Bàng Hồng, đột nhiên họ cũng không còn ấn tượng tốt với Bàng Hồng nữa, nhưng họ lại quan tâm đến thế lực của nhà họ Bàng, cho nên bề ngoài khó mà nói được gì.
Nhưng sự việc lần này cũng khiến Bàng Hồng đủ bẽ mặt.
Giới thương nhân ở thành phố Giang Nam ít người như thể, chỉ cần không đến một ngày là có thể khiến mọi người biết hết tất cả chuyện chơi xấu của Bàng Hồng!
Nhìn thấy bóng người Bàng Hồng rời đi, Tiêu Đại Dũng đột nhiên nổi giận, anh ta đến chỗ Thẩm Lãng và Lý Mạc, nói: “Tôi có nên đi tìm thằng chó đó tính sổ hay không?”
Lý Mạc không nói gì, nhưng mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng lắc đầu nói: “Trước hết chúng ta sẽ nhớ rõ món nợ của ông ta.
Ông ta ở Thượng Võ đường nhiều năm như vậy, chắc hẳn là có rất nhiều cao thủ tập hợp ở đấy, nếu chúng tìm đến cửa, chúng ta chưa chắc đã lợi dụng được.
Vả lại ở đây nhiều người chứng kiến như vậy, danh tiếng của tên Bàng Hồng kia cùng với Thượng Võ đường chắc cũng thối lắm rồi!”
Nghe những lời của Thẩm Lãng nói, Tiêu Đại Dũng từ bỏ kế hoạch của mình.
Sau khi khai mạc nhà thi đấu quyền anh Thiên Nhân xong xuôi trời đã xế chiều, Thẩm Lãng ra ngoài thì anh đã trực tiếp đến bệnh viện thăm Lăng Sương Nguyệt đang bị thương bởi vì cứu mình.
Vết thương do dao đâm tuy không nghiêm trọng lắm nhưng dù sao cũng chính là vì Lăng Sương Nguyệt vì để cứu mình mà đỡ nhát dao này cho nên anh vẫn có chút áy náy và cảm kích với cô ta.
Trong phòng bệnh, Lăng Vũ đang bưng trà rót nước cho Lăng Sương Nguyệt, nhìn thấy Thẩm Lãng đến thì Lăng Vũ gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Anh ta lấy bừa một lý do, sau đó đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lăng Sương Nguyệt ngồi ở đó, chỗ tay bị thương của cô ta quấn băng, trong mắt Thẩm Lãng không khỏi cảm thấy vài phần tội lỗi.
“Cô Sương Nguyệt, chuyện này...”
Không đợi Thẩm Lãng lên tiếng cảm ơn, Lăng Sương Nguyệt đã bình thản cười nói: “Câu cảm ơn này không cần anh Thẩm Lãng phải khách khí như thế.
Nếu nhắc đến chuyện hỗn loạn lần ấy thì anh cũng là người đã giúp tôi, hơn nữa trước đó anh cũng đã cứu tôi một mạng rồi, chuyện này người nói cảm ơn không biết là ai mới phải nên nói đây...”
Mặc dù Thẩm Lãng biết Lăng Sương Nguyệt nói như vậy là để xoa dịu mình, nhưng cảm giác áy náy trong lòng anh cũng vơi đi rất nhiều.
Trong lúc trò chuyện với Lăng Sương Nguyệt, Thẩm Lãng không đề cập quá nhiều đến nhà họ Lương, Lăng Sương Nguyệt là người thanh cao, thông minh và khôn khéo, đương nhiên cô ta cũng không hỏi nhiều, có lẽ đây là chuyện hiểu ngầm giữa hai người.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời lặn về phía tây, Lăng Sương Nguyệt và Thẩm Lãng đã trò chuyện rất lâu trong phòng bệnh quên cả thời gian, hai người trò chuyện hăng hái đủ chủ đề từ âm nhạc đến văn hóa đồ cổ, nói mãi không thôi.
Thậm chí Thẩm Lãng còn có cảm giác mỗi lần nói chuyện với Lăng Sương Nguyệt thì dường như họ đều có những đề tài vô tận không thể bàn hết, mà Thẩm Lãng lại chưa bao giờ có cảm giác này, còn Lăng Sương Nguyệt dường như lại thể hiện sự nhiệt tình hiếm có trước mặt Thẩm Lãng mà chưa ai được biết.
Bề ngoài Lăng Sương Nguyệt là một người lạnh lùng, luôn luôn tìm cớ từ chối khác, được người đời mệnh danh là “người đẹp băng giá” của thành phố Giang Nam, nhưng ai có thể biết được rằng đằng sau vẻ đẹp lạnh lùng này, cô ta lại là người có tính cách ấm áp như thế?
Ngay trước khi Thẩm Lãng rời đi, Lăng Sương Nguyệt vẫn có chút tiếc nuối, dù sao cô ta cũng không tiện mở lời bảo anh ở lại, bởi vì trời cũng đã rất tối rồi.
“Anh Thẩm Lãng, hôm khác tôi muốn mời anh đi ăn tối.
Lăng Vũ luôn muốn nói rằng nó muốn tìm hiểu thêm về văn hóa đồ cổ từ anh!” Lăng Sương Nguyệt hơi xấu hổ khi nói câu này, mặt cô ta chợt đỏ ửng lên.
Nếu Lăng Vũ nghe thấy lời này, anh ta nhất định sẽ vạch trần lời nói dối của Lăng Sương Nguyệt ngay tại chỗ mất, nhưng cũng thật may, hôm nay Lăng Vũ là một người rất hiểu chuyện, từ lúc ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.
Nhưng Thẩm Lãng rất hào phóng, cười rất tự nhiên nói nói: “Được chứ, hôm nay cũng không còn sớm nữa, cô Sương Nguyệt vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều hơn để sớm bình phục!”
Nói xong, Thẩm Lãng bèn rời khỏi bệnh viện.
Sau khi tập thể dục buổi sáng xong thì Thẩm Lãng chuẩn bị ăn sáng.
Ngay khi Thẩm Lãng vừa mới rời khỏi tiểu khu thì một chiếc Ferrari Enzo màu đỏ mới tinh đậu ngay trước Thẩm Lãng với một cú lướt nhẹ đẹp mắt.
Sau khi chiếc xe dừng lại, người lái xe cố tình nhấn chân ga mấy lần, tiếng động cơ phát ra ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám người xung quanh.
“Vãi chưởng, Ferrari Enzo, ngầu quá!”
“Đó chẳng phải là giấc mơ của mọi người đàn ông sao!”
“Model V 12 vat, dung tích xi-lanh 6.0, tốc độ tăng tốc từ 100 km trong 3,5 giây, tốc độ tối đa 390 km một giờ...”
Nhìn chiếc xe ngầu bá cháy kia, mọi người tranh nhau xì xào to nhỏ.
Khi thấy người lái xe bước ra khỏi xe, trong đám đông đó thậm chí còn phát ra tiếng reo hò phấn khích của phụ nữ, người chiếc lái xe này không ai khác mà chính là Lăng Vũ.
Lăng Vũ xuống xe, chạy tới chỗ Thẩm Lãng, đưa chìa khóa qua rồi nói: “Anh Thẩm Lãng à, chiếc xe này tặng cho anh, anh cứ tạm nhận trước đi!”
Chiếc xe thể thao hơn ba trăm tỷ mà chỉ nói rằng đây là chiếc “nhận tạm” thôi, nếu lời nói của Lăng Vũ bị người khác nghe thấy, nhất định sẽ nôn ra máu mà chết hết mất.
Nhưng đây là chỉ chuyện bình thường trong mắt Thẩm Lãng mà thôi, dù sao chiếc xe thể thao của anh chính là Hennessy Viper GT, có giá trị cao hơn nhiều, so với chiếc Ferrari Enzo trước mặt thì quả thực là đúng chỉ là “tạm bợ” mà thôi.
Thẩm Lãng kinh ngạc nhìn Lăng Vũ, cũng không cầm lấy chìa khóa, anh thận trọng hỏi: “Sao? Cậu muốn tôi giúp gì à?”
Lăng Vũ mỉm cười, gãi đầu và nói: “Anh Thẩm Lãng à, anh hiểu lầm rồi.
Hôm đó em lúc nói chuyện trong bệnh viện, em đã kể với chị gái về vụ tai nạn đâm hỏng xe của anh.
Chị gái mắng cho em một trận, sau đó chị ấy đã đưa cho tiền cho em, để em mua xe mới cho anh đó mà!”
“Em đã định mua một chiếc giống như của anh, nhưng mà chiếc xe giống của anh tạm thời không có sẵn ở trong nước, vì vậy em đã mua chiếc này để anh lái trước...”
Thẩm Lãng khi nghe đến đây cũng có chút ngượng ngùng, không ngờ Lăng Sương Nguyệt cũng là người tiêu tiền phóng khoáng như thế, cô ta mua hẳn cả một chiếc xe thể thao để đền luôn!
“Cậu cứ lái xe về nhà đi, xe của tôi cũng sắp sửa xong rồi, tôi đang ngóng nó về đây!” Thẩm Lãng không có ý nhận, anh không thiếu xe, vả lại cũng không muốn nhận món quà đắt tiền như vậy!
Thấy Thẩm Lãng không chịu nhận, Lăng Vũ đột nhiên cảm thấy áy náy, anh ta bắt lấy cánh tay Thẩm Lãng, cầu xin nói: “Không được, anh Thẩm Lãng à, nếu anh không nhận thì xe của em, thì em không biết ăn nói thế nào với chị em nữa…”
Thẩm Lãng giật mình, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, chiếc xe này mình không muốn nhận thì có liên quan gì đến Lăng Vũ cơ chứ?.