Lúc này, Thẩm Lãng lấy ra một điếu thuốc.
Lạch cạch!
Không chờ Thẩm Lãng đưa điếu thuốc vào trong miệng Chu Hạo đã khom người cầm bật lửa lên đưa tới miệng anh rồi.
Thẩm Lãng khẽ mỉm cười nhìn Chu Hạo, nếu cậu ta nhân lúc tuổi còn trẻ thành tâm tỉnh ngộ thì ngược lại đây cũng là một chuyện tốt.
“Vậy cậu muốn làm gì?” Thẩm Lãng hít một hơi khói, nhàn nhạt hỏi.
Chu Hạo cười ngượng ngùng gãi đầu.
Lúc này Diệp Lan ngồi một bên vội vàng xen vào nói: “Tôi nói cậu xem anh trai Chu Linh này, tôi vừa nhìn đã thấy cậu là người rộng lượng, đứa nhỏ Chu Hạo này thông minh từ nhỏ, tôi muốn cho nó mở cửa hàng gì chắc cũng không thua kém ai đâu!”
“Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy, làm gì có tiền cho nó mở cửa hàng…” Chu Linh vội vàng bác bỏ.
Lúc này chân mày Diệp Lan cau lại, nói: “Cũng không phải bắt cô bỏ tiền, cửa hàng của cô không phải là do cậu chủ Thẩm cho cô sao?”
Nghe đến đây trong lòng Thẩm Lãng cũng tự hiểu được ý của Diệp Lan, thì ra bà ta muốn mình bỏ tiền mở cửa hàng cho Chu Hạo.
Mới vừa rồi còn tưởng rằng lần này Chu Hạo và Diệp Lan đến đây là do nghĩ thông suốt muốn tìm Chu Linh nói xin lỗi, nhưng xem ra hôm nay là do anh nghĩ nhiều rồi.
“Điều này cũng không phải là nghĩa vụ của tôi!” Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Nếu là lúc trước sau khi nghe thấy lời này Diệp Lan nhất định sẽ vỗ bàn trợn mắt lườm anh, nhưng hôm nay Diệp Lan cũng không dám, dù sao bà ta cũng đang đi cầu xin người ta.
Lúc này Diệp Lan thở dài, đột nhiên sắc mặt bà ta ảm đạm, nhìn Chu Linh đứng ở một bên thành khẩn nói: “Chu Linh, thật ra thì lần này mẹ và em trai con vốn dĩ không có ý định đi, mẹ muốn ở lại trong thành phố Giang Nam dưỡng lão.
”
“Con cũng biết bố con đi sớm, những năm này Chu Hạo cũng không may mắn, bây giờ muốn cho nó phát triển làm ăn ở huyện Lâm Giang là chuyện không thể, mẹ của con bây giờ chỉ còn có thể trông cậy vào con để an hưởng tuổi già mà thôi.
”
Những lời này khiến cho Chu Linh im lặng, trải qua chuyện lúc trước, Chu Linh cũng biết cô là con gái, phụng dưỡng bố mẹ là lẽ đương nhiên, nhưng tuyệt đối cô ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho bà ta được.
Những năm nay cô ta đi kiếm tiền cho gia đình cũng không ít, mà đây vốn dĩ là điều con trai là Chu Hạo phải làm.
Bây giờ không thể bởi vì cô ta ở thành phố Giang Nam làm ăn khá hơn một chút thì phải gánh lấy trách nhiệm này được.
Đúng lúc Chu Linh muốn nói chuyện thì hình như Diệp Lan chỉ đợi thời cơ này, bà ta lập tức làm ra vẻ mặt buồn khổ tiếp tục nói: “Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì sự nghiệp của con bây giờ mới phát triển những bước đầu tiên, tương lai còn phải lập gia đình, cho nên để con nuôi mẹ thì cũng không phải là một ý hay.
”
“Vì vậy mẹ suy nghĩ rồi, nếu cho Chu Hạo có một công việc ổn định hay sự nghiệp rộng mở thì nó sẽ có nguồn thu vào ổn định, như vậy nó sẽ có năng lực nuôi được mẹ.
”
Những lời này của Diệp Lan làm Chu Linh không kịp đề phòng, nếu như nói vừa rồi cô ta còn định bác bỏ thì bây giờ Diệp Lan đã hoàn toàn nắm được tâm tư của Chu Linh rồi, trực tiếp làm Chu Linh không còn lời nào để chống đỡ.
Không nhờ Chu Linh giúp dưỡng lão, chỉ cần tìm cho Chu Hạo công việc ổn định có tiền lương cao, chuyện này nhìn qua vô cùng đơn giản, cô ta là chị thì còn có thể tìm lý do gì để từ chối được cơ chứ?
“Linh à, mẹ biết con lo lắng em trai con khi làm việc sẽ lười biếng, nhưng lần này em trai con đã đảm bảo với mẹ rồi, nó thay đổi không phải là tạm thời, thằng bé sẽ làm tốt, hơn nữa mẹ sẽ chú ý để mắt canh chừng nó.
”
Diệp Lan trực tiếp nói đến mức ép Chu Linh vào đường cùng, không cho cô ta cơ hội lùi lại nữa khiến Chu Linh không có bất kỳ thời cơ phản bác nào.
“Mẹ, con biết con là chị thì phải giúp đỡ em trai, nhưng mẹ muốn con mở cửa hàng cho nó thì con không có đủ tiền! Cửa hàng này một nửa là tiền của anh ấy, anh ấy có một nửa cổ phần ở đây, vậy nên chuyện này con không làm chủ được.
” Chu Linh nói thẳng.
Thấy người con gái trước nay luôn dễ nói chuyện lại trở nên thấu tình đạt lý như vậy, trong lòng Diệp Lan nhất thời có chút không vui, phải biết là trước kia bà ta nói chuyện với Chu Linh thì cô ta không dám cãi nửa lời, hôm nay cô ta có tiền rồi không còn giống khi xưa nữa!
Nhưng hiện tại Diệp Lan đang cầu xin Chu Linh, hơn nữa lại còn có Thẩm Lãng ở bên cạnh, bà ta cũng không dám nổi giận với Chu Linh, nếu làm quá mọi chuyện lên làm Thẩm Lãng tức giận thì cuối cùng cũng chẳng được cái lợi ích gì.
Diệp Lan chớp mắt, nháy mắt đã có nước đảo đi đảo lại ở trong mắt: “Chu Linh, chẳng lẽ cô muốn thấy tôi không có chỗ nào để ý, thấy em trai cô từ nay về sau bị người đời xem thường sao? Nếu vì chuyện lúc trước mà cô còn hận tôi thì để hôm nay tôi sẽ quỳ xuống đây nhận sai với cô!”
Nói xong Diệp Lan giả vờ muốn đứng dậy quỳ xuống cho Chu Linh xem.
Để mẹ mình quỳ gối trước mình là chuyện không có đạo hiếu nên Chu Linh thật sự không dám.
Chu Linh sợ hãi vội vàng đỡ Diệp Lan lên, luôn miệng nói: “Mẹ, mẹ không nên làm như vậy! Chuyện lúc trước con đã tha thứ cho mẹ rồi, nếu như em trai muốn đi làm, vậy thì đến cửa hàng của con làm nhân viên trước đi!”
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Chu Linh rồi, trước hết phải để Chu Hạo ở cạnh mình học hỏi những thứ căn bản, hơn nữa Chu Linh cũng có thể quan sát hành động của Chu Hạo có phải thật sự muốn làm tốt công việc hay không.
Diệp Lan vẫn như cũ, Chu Linh không đồng ý thì không buông tha, nói: “Làm nhân viên cửa hàng thì có triển vọng gì, vậy còn không bằng để cho nó trở về huyện làm, cô nhất định là còn hận người mẹ này, vậy thì tôi quỳ xuống cho cô vừa lòng!”
Nói xong Diệp Lan lại giả vờ chuẩn bị quỳ xuống.
Chu Linh gấp gáp đến sắp khóc rồi, Diệp Lan thật sự đang ép cô mà!
“Được rồi, nếu Chu Hạo không muốn làm nhân viên bán hàng thì ngày mai đến công ty tôi làm đi, nếu sau này làm tốt, tôi có thể cho cậu ta tiền tự mở công ty!”
Thẩm Lãng biết nếu anh còn không mở miệng thì Diệp Lan nhất định sẽ tiếp tục làm khó Chu Linh.
Mở công ty!
Diệp Lan và Chu Hạo nghe thấy câu này thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, mở công ty còn lợi hại hơn so với mở một cửa hàng quần áo, đến lúc đó cậu ta sẽ chính là tổng giám đốc của công ty nha!
Mà sau khi Diệp Lan nghe thấy câu này cũng vội vàng đứng lên, nước mắt trên mặt nhanh chóng biến thành nụ cười, nói: “Cảm ơn cậu chủ Thẩm Lãng, Chu Linh thật may mắn khi quen biết với anh trai như cậu! Chu Hạo còn không mau rót ly rượu cảm ơn cậu chủ Thẩm Lãng người ta đi!”
Chu Hạo ở một bên vội vàng cầm chai rượu lên rót đầy ly cho Thẩm Lãng.
“Anh Thẩm Lãng, em cảm ơn anh! Em bảo đảm sẽ làm việc thật tốt ạ!” Nói xong, Chu Hạo giơ ly rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch.
Mặc dù Thẩm Lãng cũng cầm ly rượu lên nhưng chẳng qua anh chỉ tượng trưng nhấp môi, dù sao Thẩm Lãng cũng không cần cho loại người như Chu Hạo mặt mũi.
“Anh làm như vậy không ổn đâu! Người em trai này của em em biết, nó không phải là loại người có thể làm việc đàng hoàng ở công ty, nhỡ đâu tạo thành tổn thất gì cho công ty thì rất phiền toái!” Chu Linh mặt đầy lo lắng nói.
“Đứa nhỏ này, nào có ai xem nhẹ em trai mình như vậy, em trai con nhất định sẽ làm được!” Diệp Lan vội vàng hét lên.
Thẩm Lãng khinh thường cười, khoát tay nói: “Trước hết để cho cậu ta thử một chút đi, nếu như cậu ta làm không tốt, anh tuyệt đối sẽ không bênh vực, đến lúc đó ai nói gì cũng vô ích!”
Lời nói của Thẩm Lãng khiến cho Chu Hạo ngẩn người, ngay sau đó cậu ta vội vàng đứng dậy vỗ ngực đảm bảo mình nhất định có thể làm tốt, hơn nữa còn cố gắng học tập kiến thức quản lý kinh doanh tranh thủ chí hướng một ngày nào đó có thể quản lý cả một công ty.
.