Quan mới lên, chính sách mới được áp dụng.
Mọi người vốn tưởng rằng Chu Hạo mới tới sẽ là một người lãnh đạo nghiêm khắc.
Không ngờ Chu Hạo này cũng ổn, không có giống mấy người lãnh đạo khác, thao thao bất tuyệt một hồi xong còn muốn mỗi người nói ra kế hoạch của bản thân mình!
“Anh nói xem cậu thanh niên này trẻ tuổi như thế đã nhận chức phó giám đốc, có phải là có hậu thuẫn không đây?” Lý Nhất Minh nhỏ giọng nói.
“Suỵt!” Tiền Trình lúc này ngó xung quanh, nhìn thấy Chu Hạo đi vào trong văn phòng đóng cửa lại mới nhỏ giọng đáp: “Anh không thấy cậu ta đi ra từ phòng nhân sự của trưởng phòng Hồng Nghị cầm theo gói thuốc lá hay sao? Gói thuốc đó nhất định là của giám sát Tôn tặng cậu ta đó!”
“Thật sự không nhìn ra, vị phó giám đốc Chu này có hậu thuẫn vững chắc như vậy, đến giám sát trưởng phòng Hồng Nghị cũng phải nể mặt cậu ta…” Lý Nhất Minh thở dài nói, sau đó nhanh chóng cầm lấy cốc cà phê mang vào văn phòng cho Chu Hạo.
Trong văn phòng của sếp, Chu Hạo ngồi trên ghế mở máy vi tính ra, hai chân bắt chéo, hưởng máy lạnh uống cà phê, bày ra dáng vẻ của người thành đạt trong cuộc sống.
“Thật sự là thoái mái! Không ngờ Chu Hạo mình cũng có ngày hôm nay!” Chu Hạo lòng đầy đắc ý nói.
Mặt khác, danh tiếng nhà thi đấu quyền anh Thiên Nhân của Lý Mạc đã vang xa khắp thành phố Giang Nam, người thường cùng với võ sĩ quyền anh tới đây càng ngày càng đông.
Con đường làm ăn mấy ngày nay của Lý Mạc cũng theo đó mà phát đạt hơn rất nhiều.
Một đám người ngồi chung trong phòng của nhà thi đấu quyền anh, không chỉ có Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng ở đây, lúc này Hồng Minh cũng ở bên cạnh.
Thành phố Giang Nam hiện tại có ba nhà thi đấu quyền anh, Lý Mạc đều cử võ sĩ quyền anh đi qua đánh bại.
Mấy ông chủ này cũng đều là bị Lý Mạc khuất phục bằng nắm đấm, hơn nữa trong đó còn có một trận là Hồng Minh đứng lên đánh bại.
Mà hiện tại ở thành phố Giang Nam, nơi duy nhất vẫn chưa thách đấu đó chính là võ quán nhà họ Bàng.
Nhà họ Bàng mặc dù không có kinh doanh hình thức nhà thi đấu quyền anh ngầm, nhưng khoảng thời gian đầu mà Thượng Võ Đường khai trương đã thu hút những người ở ngoài tới thách đấu.
Sở dĩ Lý Mạc không có đi chỉ là vì còn chưa tự tin có thể đánh bại Thượng Võ Đường.
“Đám người ở Thượng Võ Đường của nhà họ Bàng đó gần đây rất yên ắng, cậu nói xem hồ lô của bọn họ bán thuốc gì đây?” Lý Mạc hỏi Thẩm Lãng.
“Cho dù nói thế nào, Bàng Hồng vẫn còn nợ chúng ta một trận cá cược đấy.
Bây giờ ông ta không chủ động tìm tới trước của chúng ta, nhưng chúng ta không thể bỏ qua cho ông ta!” Thẩm Lãng chậm rãi nói.
“Sau lưng Thượng Võ Đường chính là nhà họ Bàng đó, có quỷ mới biết ngoại trừ Cổ Nguyên với Cổ Phong ra, bọn họ có còn cao thủ nào khác trong tay nữa không!” Lý Mạc thở dài đáp.
Lúc này, Thẩm Lãng khẽ mỉm cười nói: “Vậy xem ra, món nợ này tôi phải đích thân đi truy cứu ép họ trả rồi.”
Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng đồng loạt sửng sốt, đầu óc mơ hồ, không biết lời của Thẩm Lãng là có ý gì.
“Không phải cậu muốn một mình đập tan Thượng Võ Đường đó chứ?” Lý Mạc trọn tròn hai mắt, thoáng vịn lấy sô-pha đứng lên.
“Đường đường là người đứng đầu của bang Mạc Sói, ông có thể nào đừng có gào thét om sòm nữa được không?” Thẩm Lãng cười khổ nói.
“Mẹ kiếp, tôi có thể không gào thét ư? Cậu Thẩm Lãng à, không phải cậu không biết Thượng Võ Đường là nơi như nào mà? Chưa nói tới chuyện ở đó có cao thủ hay không, chỉ nói tới chuyện đám người tập võ ở đó mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng có thể dìm cậu chết đuối rồi!” Lý Mạc nói.
“Ông yên tâm đi, chuyện không chắc chắn, tôi sẽ không làm!” Thẩm Lãng nói.
Còn đối phó với loại người không giữ lời hứa như Bàng Hồng đó, Thẩm Lãng cũng không có ý định nói đạo lý với ông ta nhiều.
Anh dự tính cứ thẳng tay giáo huấn Bàng Hồng một chút, sau đó trực tiếp tuyên bố với bên ngoài chuyện ông chủ của Thượng Võ Đường bị đánh.
Như thế, Thượng Võ Đường dù cho không đóng cửa nhưng cũng mất hết mặt mũi rồi!
Nhưng bảo Thẩm Lãng trực tiếp tìm tới Thượng Võ Đường, chuyện ngu ngốc như thế dĩ nhiên Thẩm Lãng ngàn vạn lần sẽ không làm.
Hành tung của Bàng Hồng đều đã được Thẩm Lãng ngầm bảo 9526 theo dõi rồi.
Bàng Hồng sẽ rời khỏi Thượng Võ Đường vào lúc ba giờ chiều, sau đó lượn lờ ở một quán cà phê, uống cà phê xong mới về nhà.
Thẩm Lãng quyết định sẽ ra tay trong quá cà phê đó.
Buổi chiều ngày hôm sau, Thẩm Lãng đã tới quán cà phê đó trước.
“Xin hỏi anh đi mấy người? Anh có muốn ngồi chỗ cạnh cửa sổ không?” Một người phục vụ xinh đẹp lại rất lễ phép hỏi.
“Một người, không cần sát cửa sổ, tìm một chỗ yên tĩnh chút là được rồi!” Thẩm Lãng nói.
Bàng Hồng còn chưa xuất hiện, anh không thể bại lộ.
Lỡ như bị Bàng Hồng cảm nhận được, tới lúc đó khả năng là không cần ra tay, Bàng Hồng đã tìm người bao vây anh lại rồi!
“Mời anh đi theo tôi!” Nữ phục vụ dắt Thẩm Lãng tới một góc ghế dài ngồi đó.
Thẩm Lãng chọn một ly cà phê đá, tiện thể còn cầm một tờ báo lật đọc qua loa.
Nhìn thời gian trôi qua từng phút, hôm nay tên Bàng Hồng đó vẫn trễ nải chưa xuất hiện trong quán cà phê.
Thẩm Lãng cũng có chút mất kiên nhẫn, chuẩn bị đợi thêm mười phút nữa sẽ rời đi.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Lãng đột nhiên nghe được một trận cãi cọ dữ dội.
Tiếng truyền tới cách đó không xa dường như có vị khách đang khó chịu cãi nhau om sòm với nhân viên phục vụ.
Thẩm Lãng dựa theo nguyên tắc chuyện không liên quan tới mình thì không can thiệp, anh chỉ muốn ra tay với Bàng Hồng, cho nên dĩ nhiên sẽ không có ý định lo chuyện bao đồng làm gì cho mệt.
Thế nhưng sự tình bên kia càng lúc càng căng thẳng, đám người đàn ông mắng chửi rất khó nghe, hơn nữa càng lúc lại càng lớn giọng.
Chỉ lát sau lại truyền tới tiếng khóc của một cô gái, chuyện này khiến Thẩm Lãng không khỏi có chút tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thẩm Lãng bỏ tờ báo trên tay xuống, định đứng lên nhìn xem tình hình bên kia một chút.
Đột nhiên, anh bị một thanh niên có mái tóc húi cua chỉ tay mắng: “Nhóc con này, đọc báo thì đọc báo đi.
Đừng có mà lo chuyện bao đồng, nếu không lát nữa mày cũng nằm thẳng ở bên ngoài đó!”
Thẩm Lãng nở nụ cười bất đắc dĩ, người trẻ bây giờ tính tình thật sự rất nóng nảy, một lời không vừa ý đã hung ác dọa nạt người khác rồi.
Nhưng liền sau đó, Thẩm Lãng để ý tới quần áo của thanh niên có mái tóc húi cua kia có in một dòng chữ Thượng Võ Đường!
Mấy người này chính xác là người của Thượng Võ Đường!
Nếu người của Thượng Võ Đường tới rồi, vậy sao Bàng Hồng lại không xuất hiện nhỉ?
Sau khi đứng lên, Thẩm Lãng bắt đầu nhìn chuyện đang diễn ra bên kia nhiều hơn.
Nhìn thấy Thẩm Lãng đứng lên, người phục vụ nữ kia lúc này gào khóc, bỗng chạy tới cạnh bàn của anh, hoang mang nhìn anh nói: “Anh gì ơi, xin anh hãy báo cảnh sát giúp tôi với!”
Đây là người phục vụ khi nãy đã đón tiếp Thẩm Lãng, thái độ phục vụ của cô vô cùng tốt, ấn tượng của Thẩm Lãng đối với cô gái này thật sự không tệ.
“Khụ…” Thẩm Lãng hít một hơi, người ta cũng mở miệng rồi, anh không thể thấy chết mà không cứu.
Hơn nữa, bản tính của Thẩm Lãng vẫn là không thể chấp nhận được chuyện đàn ông hà hiếp phụ nữ được.
Còn là loại lưu manh như này.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Lãng nhẹ giọng hỏi nữ phục vụ bên cạnh.
“Con mẹ nó! Thằng nhãi ranh mày không nghe vừa nãy nói gì sao? Kêu mày đứng có xen vào chuyện của người khác rồi cơ mà.” Thanh niên đầu húi cua kia nhìn thấy Thẩm Lãng vẫn còn dám hỏi chuyện, sắc mặt khó coi, tức giận đứng lên đi về phía của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cũng không ngó nhìn gã ta một cái, tiếp tục nhìn nữ phục vụ sắc mặt đang sợ hãi phía này nói: “Giờ báo cảnh sát cũng muộn rồi, cũng phải đợi nhân viên điều tra tới.
Nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
“Vừa nãy tôi mang cà phê tới cho anh, anh ta đụng tay đụng chân với tôi, còn bảo tôi...!bảo tôi đi chơi cùng với anh ta! Tôi không đồng ý, anh ta quay ngược lại đổ lỗi nói tôi đổ cà phê lên người anh ta!” Người phục vụ vẻ mặt hoảng loạn nói..