Lý Mộc Ca vẫn cứ ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
"Tốt hơn thế á? Mặt dây chuyền pha lê này của tao giá hơn 16 tỷ, còn mày thì sao? Miếng ngọc nát bằng nhựa kia của mày chắc chỉ tầm vài chục thôi chứ mấy, còn chẳng đủ trả cước phí bưu điện!"
"Haizzz!"
Thẩm Lãng lắc đầu, thở dài ngao ngán vì sự ngu dốt của Lý Mộc Ca, cũng cảm thấy hơi mắc cười.
"Ha hả, cuối cùng mày cũng biết được nó chênh lệch rồi!" Lý Mộc Ca tự tin nhướn mày, thầm nói thằng Thẩm Lãng hèn mọn này đã chấp nhận thua cuộc rồi.
"Mày nghĩ nhiều rồi, ý của tao là, bệnh tự luyến của mày hết mẹ thuốc chữa rồi." Thẩm Lãng cười nhẹ, châm chọc gã.
"Tao chẳng phải tự luyến làm gì, mà đó là do tao có thực lực.
Trong mắt tao mày cũng chỉ là một con kiến nhỏ bé mà thôi, thậm chí còn chẳng thể tặng cho Nhuyễn Nhuyễn được một món đồ trang sức đàng hoàng, mày không cảm thấy mày thất bại thảm hại lắm sao?"
Nhìn khuôn mặt kiêu ngạo đắc ý của Lý Mộc Ca, Thẩm Lãng không hề tức giận, mà ngược lại lại cảm thấy gã thật ngây thơ và thiển cận làm sao.
Mặt dây chuyền ngọc bích đeo trên cổ Lâm Nhuyễn Nhuyễn là một viên ngọc cổ thời nhà Đường, trị giá hơn 66 tỷ đồng.
Đến nỗi theo như những gì Lý Mộc Ca nói, nào là "ảm đạm không có ánh sáng" và "không đủ trong suốt", thì đó mới chính là màu sắc được hình thành trong ngàn năm lưu truyền của ngọc cổ.
Nếu có màu trắng hoàn hảo và trong suốt thì còn gọi gì là ngọc cổ nữa.
Ngay cả điều này cũng không biết, Lý Mộc Ca mà còn dám nói xằng nói xiên mình là tài tử giỏi nhất của thành phố Bình An thì quả thật là cười muốn sái quai hàm luôn.
Bàn về giá trị thì mặt dây chuyền bằng ngọc cổ giá hơn 66 tỷ này đắt gấp bốn lần vòng cổ pha lê Van Cleef & Arpels.
Hàng xa xỉ quốc tế có trâu bò như đồ của nhà Đường không???
Một mặt dây chuyền bằng ngọc đáng giá bằng một biệt thự sang trọng ở Vịnh Trăng Khuyết nơi thành phố Bình An này, vậy thì Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang đeo trên cổ mấy ngôi biệt thự luôn!
"Thẩm Lãng, mày trả lời tao xem nào.
Sao? Không đáp trả lại được chứ gì?" Lý Mộc Ca bước từng bước ép sát hắn.
Không đợi Thẩm Lãng trả lời, Đỗ Thiên Lượng đã đột nhiên bước ra từ trong đám người.
Người đàn ông này mặc áo choàng tắm, đi dép lê, tóc vẫn còn hơi ẩm, vừa nhìn là biết ngay vừa đi ngâm suối nước nóng về.
Mới nãy Thẩm Lãng còn đang nghĩ xem Đỗ Thiên Lượng chạy đi đâu, hóa ra là chạy đến suối nước nóng.
Đỗ Thiên Lượng mặc áo choàng tắm, đứng trước mặt Lý Mộc Ca, nói thẳng thừng: "Vừa nãy tôi nghe thấy lời cậu nói nên muốn đính chính lại là, miếng ngọc Lâm Nhuyễn Nhuyễn đeo trên cổ chính là ngọc cổ từ đời nhà Đường, trị giá hơn 66 tỷ, giá trị cách xa cái dây chuyền pha lê nát của cậu hàng mấy con phố lận nhé.
Mẹ bà nó cậu mà cũng có mặt mũi để cười vào mặt Thẩm Lãng? Cậu là cái thá gì?"
Vì để khuôn ít gạch hơn và nâng ít cọc hơn ở công trường, Đỗ Thiên Lượng đã rất tích cực thể hiện.
Lý Mộc Ca chết lặng nhìn Đỗ Thiên Lượng.
Ở bữa tiệc rượu hôm trước gã đã thấy Đỗ Thiên Lượng hơi khác thường rồi, gã không hề lường trước được bây giờ lại bị ông ta dạy dỗ một trận.
"Quái lạ! Bình thường mình với ông ta có quan hệ khá tốt cơ mà, sao hôm nay ổng như ăn nhầm thuốc súng vậy???" Lý Mộc Ca nghĩ thầm trong bụng.
Mà nghe Đỗ Thiên Lượng nói sợi dây chuyền Thẩm Lãng tặng cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn là ngọc cổ thì Lý Mộc Ca càng tù mù không hiểu
"Ngọc cổ thời nhà Đường? Là thật hay giả vậy? Lại còn những 66 tỷ? Chú không nói giỡn chứ?" Lý Mộc Ca hỏi liền tù tì bốn câu.
"Tôi lừa cậu làm gì? Cậu còn không biết nhà họ Đỗ tới kinh doanh gì à? Ông nội với anh trai tôi đều có cửa hàng đồ ngọc, mặt dây chuyền bằng ngọc này đúng là ngọc cổ đời nhà Đường, phải mất hơn 66 tỷ mới có được từ buổi đấu giá của Christ đấy." Đỗ Thiên Lượng nói.
"Chú nói dối! Làm sao mà cái dây chuyền ngọc nát này có thể trị giá hơn 66 tỷ chứ?!" Lý Mộc Ca mạnh mẽ lắc đầu.
Hầu như tất cả mọi người có mặt tại hiện trường không có ai nghi ngờ lời Đỗ Thiên Lượng nói cả, dù sao thì nhà họ Đỗ cũng kinh doanh đồ ngọc mà, hơn nữa Đỗ Thiên Lượng cũng chả có lý do gì để phải nói dối giúp Thẩm Lãng.
"Hay Thẩm Lãng chính là phú nhị đại? 66 tỷ không phải là một con số nhỏ đâu!"
"Không thể nào, chắc chắn Thẩm Lãng không phải là phú nhị đại đâu.
Tôi đặt cược một gói que cay* luôn!"
*món ăn vặt cay bên Trung
"Thẩm Lãng giả vờ hay thật.
Cậu ta sẽ không giả vờ làm cún nghèo bốn năm chứ?"
"Ai mà biết được, có lẽ mặt dây chuyền ngọc đó do người khác cho cậu ta chứ không phải là của cậu ta ngay ban đầu."
"Dù có thế nào thì hôm nay tôi cũng đã gặp được một Thẩm Lãng hoàn toàn khác rồi!"
Lý Mộc Ca nghe các bạn học đứng xung quanh nói, đau như bị kim đâm.
"Tao không tin! Giả dối! Hai người thông đồng với nhau giỏi lắm! Thẩm Lãng, mày có dám so sánh gia sản trong nhà với tao không? Dám không?"
Gia sản?
Thẩm Lãng lộ vẻ sợ sệt.
Một khi thân phận công tử thế gia bị bại lộ, thì chỉ sợ rằng cổ phiếu loại A* sẽ gặp sóng gió lớn.
*Cổ phiếu loại A phát hành bằng nhân dân tệ
Bị Lý Mộc Ca khiêu khích nhưng Thẩm Lãng không hề cáu giận mà vươn tay ôm lấy thắt lưng thon nhỏ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Nói nhiều thì có ích lợi gì chứ.
Đây là vòng eo mà mày vĩnh viễn chẳng thể ôm đó.
"Thẩm Lãnh, mày buông ra mau!" Lý Mộc Ca giận dữ hét lên.
Thân là một công tử, hà cớ gì phải nghe theo mệnh lệnh của Lý Mộc Ca?
Lý Mộc Ca càng hét to, Thẩm Lãng càng ôm chặt hơn.
Điểm mấu chốt là Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không từ chối, chỉ là khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng xấu hổ.
Tâm trạng của Lý Mộc Ca sụp đổ, hai mắt vằn đỏ, tức hộc máu, giậm chân bình bịch chửi ầm lên, văng nước miếng.
Gã hoàn toàn không quan tâm lúc trước bản thân đã duy trì hình tượng tốt đẹp ra sao, nào còn là một công tử nhẹ nhàng nữa, có mà là cái bình xịt táo bạo ý.
Gã không phải là dạng quân tử động khẩu không động thủ* mà là gã không dám bước lên.
Gã tự nhận bản thân mình không đánh lại Thẩm Lãng nên chỉ có thể dùng cách này để xả giận thôi.
*một quân tử chỉ dùng lời lẽ để giải quyết chứ không ra tay bạo lực
Lúc này, đám fan nữ của gã khiếp sợ nhìn Lý Mộc Ca nổi điên, cảm thấy hình như tính cách Lý Mộc Ca thay đổi rồi.
"Đây chính là Lý đại tài tử mà tôi biết sao?"
"Điên à, Chúa ơi, thật đáng sợ!"
"Sao Lý Mộc Ca lại thành ra thế này? Cứ như con khỉ đầu chó bị bỏ đói vậy.
Xin lỗi, tôi không quen người này."
"Lý Mộc Ca là ai vậy? Tôi biết cậu ta sao? Cậu ta biết hát, nhảy, rap với chơi bóng rổ à?"
Hình tượng sụp đổ, bị các fan nữ quay lưng lại.
Vốn dĩ ban đầu là fan của Lý Mộc Ca, giờ phút này lại có rất nhiều người lựa chọn ủng hộ Thẩm Lãng.
Lúc này, Lý Mộc Ca đã cảm nhận được sự thất bại sâu sắc.
Vốn dĩ gã còn dự định rằng nếu tỏ tình thất bại, gã sẽ tìm một cơ hội để bá vương ngạnh thượng cung* Lâm Nhuyễn Nhuyễn, ngay cả phòng cũng đã đặt sẵn rồi.
*cưỡng ép
Nhưng mà, mẹ bà nó nữa, đứng trước mặt Thẩm Lãng, gã cứ như con gà chíp yếu đuối vậy.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn được Thẩm Lãng bảo vệ thì gã chẳng tìm ra được cơ hội nào cả.
Bây giờ, gã chỉ hận không thể nghiền xương Thẩm Lãng ra thành tro để giải tỏa nỗi thù hận này!
Mà hôm nay, không còn nghi ngờ gì nữa, Thẩm Lãng đã trở thành kẻ chiến thắng rồi.
Vài cô gái đứng sau lưng ngắm trộm Thẩm Lãng.
Nếu là trước đây thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện hiện tượng này đâu.
Thẩm Lãng cũng không phải là kẻ thích khoe khoang.
Nếu hắn muốn thì với thân phận của hắn cũng khiến cho các bạn học hâm mộ muốn chết luôn.
Ở cái tuổi này mà đã có thể trở thành đồng nghiệp với giáo sư Hách Lập Đông, chỉ riêng việc này thôi đã là tầm cao mà hầu hết các bạn học không thể với tới!
Khi những người khác đang u sầu vì vấn đề tìm việc sau khi tốt nghiệp, Thẩm Lãng đã trở thành cố vấn cấp giáo sư, trở thành đồng nghiệp với giáo sư Hạo rồi.
...
Lễ tốt nghiệp kết thúc tốt đẹp.
Từ nay về sau, tất cả các sinh viên đã bước chân vào xã hội, không còn là những cô cậu sinh viên phải ngồi trên ghế nhà trường nữa.
"Nhuyễn Nhuyễn, để anh đưa em về." Thẩm Lãng chủ động đưa ra lời đề nghị.
"Vậy làm phiền cậu rồi." Lâm Nhuyễn Nhuyễn xấu hổ trả lời.
Hai người đi vào gara lấy xe.
Thẩm Lãng nắm tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Sau lễ tốt nghiệp hôm nay, mối quan hệ của hai người càng trở nên thân mật hơn.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng nhìn thấy một bạn nữ đang đứng nhảy nhót trước chiếc Hennessy Viper GT của mình.
Mà cách đó không xa có một giá đặt điện thoại di động đang quay video.
BGM là âm nhạc sống động hot nhất douyin hiện nay, thường được các cô nàng dùng để quay video văn eo lắc mông.
Thẩm Lãng khônh bao giờ chê bai bất kì ai trong ngành nghề nào, ngay cả cô gái đang quay douyin nhảy nhót ở gara này hắn cũng có thể hiểu cho.
Nhưng mà, mẹ bà nó đây là xe của ông đây mà? Thế mà cô còn nằm lên xe ông điên cuồng bán manh* với camera di động cách đó không xa!
*làm vẻ dễ thương.