Chẳng bao lâu, mấy vị cổ đông của tập đoàn Chương Thị đã đến phòng làm việc của chủ tịch.
Chỉ là người ngồi trên ghế chủ tịch hiện giờ đã là Lý Mạc mà thôi.
Mấy cổ đông lo lắng sợ sệt bước đến trước mặt Lý Mạc.
“Chủ tịch Lý, chúng tôi quyết định ở lại đây rồi.
Chúng tôi cũng đã làm việc ở công ty bao năm như vậy, giờ cũng là lúc nên nhường chỗ lại cho nên chúng tôi sẽ giao quyền trong tay theo yêu cầu của cậu!” Ngoại trừ Chương Lương ra thì Hàn Nguyên chính là cổ đông lâu năm nhất của công ty nên ông ta liền dẫn đầu tỏ rõ thái độ của mình.
“Tôi cũng nghĩ như vậy…”
“Tôi cũng vậy…”
Mấy người vội vàng hùa theo.
Lúc này Lý Mạc cũng đã dằn lại vẻ khinh bỉ trong mắt mình, mục đích đã đạt được, hơn nữa Lý Mạc cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt những người này.
“Được.
Nếu đã như vậy thì tôi cho các ông ba ngày để xử lý xong chuyện này, ba ngày sau, tôi sẽ sắp xếp người thay thế chức vị trong công ty của các ông.
Nhưng các ông cứ yên tâm, tiền hoa hồng chia theo cổ phần hằng năm của các ông sẽ không thiếu đâu!” Lý Mạc nói.
Mọi người thấy Lý Mạc có vẻ cũng sảng khoái nên tự nhiên cũng có chút ấn tượng tốt đẹp với vị chủ tịch mới này.
Sau khi mọi người trò chuyện với nhau đôi câu xong thì mới rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch.
Lúc này, trong phòng làm việc xa hoa rộng rãi cũng chỉ còn lại hai người Lý Mạc cùng Tiêu Đại Dũng.
Lý Mạc bước đến trước cửa sổ sát đất, nhìn khung cảnh phồn hoa bên ngoài cửa kính, trong lòng không khỏi cảm khái không thôi.
Lý Mạc hiểu rõ bản thân anh có thể từ hai bàn tay trắng trở thành một người có máu mặt trong đông đảo những người có máu mặt khác ở thành phố Giang Nam này không chỉ là dựa vào nguyên sức mình mà phần nhiều đều do Thẩm Lãng mang đến cho anh.
Nếu như không có Thẩm Lãng thì e rằng hiện giờ bản thân anh cũng đã thành một đống xương trắng rồi.
“Đại Dũng, cậu nói xem tất cả mọi chuyện là thật sao?” Lý Mạc bỗng hỏi Tiêu Đại Dũng.
Tiêu Đại Dũng do dự trong chốc lát, sau đó mới cười ảm đạm, anh ta vỗ vai Lý Mạc, nói: “Những chuyện này đều không quan trọng.
Điều quan trọng nhất với tôi hiện tại chính là tôi đã có thể chăm sóc cho Tiểu Nhụy thật tốt, có thể cho cô ấy một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, có thể có nhiều anh em như vậy, còn có thể theo bên cạnh anh cùng cậu Thẩm.
Đây mới là điều đáng trân trọng nhất!”
Lý Mạc nghe được những lời này liền có hơi ngạc nhiên nhìn Tiêu Đại Dũng.
Không biết từ lúc nào mà một con người sắt đá vừa thô lỗ lại vừa dũng cảm như anh ta lại có một mặt đa cảm đến thế.
Tập đoàn Phi Vũ.
Thẩm Lãng xuống xe, anh đang định bước vào trong công ty đã thấy mọi người đang chen lấn trong thang máy.
“Ôi, đúng giờ cao điểm…”
Thẩm Lãng bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao thì anh cũng không vội lắm nên liền đứng trước cửa châm điếu thuốc.
Mà cũng đúng lúc này, Thẩm Lãng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc của Chu Nghiêm ở phía xa xa.
Từ sau chuyện lần trước, Chu Nghiêm đã chuyển ra khỏi tiểu khu Nam An, còn cắt tóc ngắn, hơn nữa còn một lòng dành hết tinh thần và thể lực tập trung vào công việc.
Bởi vì Thẩm Lãng rất ít khi xuất hiện ở tập đoàn Phi Vũ, mà dù anh có xuất hiện thì Chu Nghiêm cũng không đủ trình độ gặp được Thẩm Lãng, cho nên mãi cho đến bây giờ Chu Nghiêm vẫn không biết anh là ông chủ của tập đoàn Phi Vũ!
Mà Thẩm Lãng cũng không định so đo với Chu Nghiêm về những chuyện không vui vẻ xảy ra trước đó.
Dù sao thì Chu Nghiêm cũng đã phải chịu trừng phạt, khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ cũng đã xuất hiện vết sẹo do Diane để lại.
Đối với một người phụ nữ xinh đẹp mà nói thì chuyện này chẳng khác gì lấy đi nửa cái mạng của cô ta.
Chu Nghiêm lúc này mặc trên mình bộ đồ công sở, chân đi giày cao gót, lại thêm mái tóc ngắn, nhìn qua trông cô ta vô cùng giỏi giang, vết sẹo trên mặt cũng đã được Chu Nghiêm che tóc lại nên cũng chẳng nổi rõ lắm.
Sau khi qua giờ cao điểm buổi sáng, Thẩm Lãng mới bước vào thang máy lên phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.
Vừa vào phòng làm việc, Thẩm Lãng liền thuận tay lật xem mấy tài liệu của dự án, hiện giờ dự án khu Tân Hải mới cũng đã sắp hoàn công, mọi chuyện cũng đều thuận lợi vô cùng.
Đặc biệt là nhờ có sự giúp đỡ của lãnh đạo Trương mà rất nhiều giấy tờ cùng các thủ tục có thể miễn được thì đều miễn giảm, thời hạn công trình vốn phải nửa năm cũng nhờ một đường xuôi chèo mát mái như vậy mà không đến mấy tháng cũng đã hoàn thành.
Viện phúc lợi mà Thẩm Lãng trù tính cũng đã hoàn công trước thời hạn, giờ chỉ đợi tìm ngày tốt để chuyển viện phúc lợi ở khu phố cổ qua nữa là được rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc lại vang lên.
“Vào đi!”
Người bước vào chính là Từ Nghị.
Từ Nghị cầm theo chồng tài liệu dày cộp, sải bước đến trước mặt Thẩm Lãng.
“Cậu Thẩm, vừa mới nhận được tin tức Hoàng Chí Thành của tập đoàn Hoàng thị định mua lại tất cả đất thổ cư của khu phố cổ, dự định xây dựng khu CBD hoàn toàn mới ở thành phố Giang Nam!” Từ Nghị mở miệng nói.
Khu phố cũ quả thực là nơi có thể khai phá, bởi nơi này có ưu thế về vị trí địa lý, nên nếu mở mang thì chắc chắn sẽ có ưu thế hơn nhiều so với khu Tân Hải mới, nhưng nhiều năm qua, nhưng bởi vì có rất nhiều người đã sinh sống ở đây nhiều năm, hơn nữa còn vô cùng hỗn loạn nên rất nhiều nhà phát triển còn do dự không quyết.
Ban đầu tập đoàn Phi Vũ vốn cũng định tiếp nhận việc sửa đổi lại khu phố cũ, nhưng sau khi tính toán xong phí tổn và chu kỳ thì đã từ bỏ dự định này, bắt đầu ra sức phát triển khu Tân Hải mới.
Thẩm Lãng có hơi sửng sốt, Hoàng Chí Thành không phải là sắp phá sản rồi sao, anh ta còn đang phải dựa vào nhà vợ gắng gượng sống qua ngày, sao bỗng nhiên lại còn gây ra động tĩnh lớn đến vậy chứ?
“Hoàng Chí Thành lấy đâu tiền chứ? Theo tôi được biết thì nhà họ Hoàng đã đóng cửa hai phần ba sản nghiệp để giảm bớt chỉ phí, phỏng chừng cũng không gắng gượng nổi nửa năm nữa liền sẽ phá sản rồi mà!” Thẩm Lãng nói.
Từ Nghị cười khổ, anh ấy lấy ra một phần tài liệu trên tay rồi đặt xuống trước mặt Thẩm Lãng, nói: “Hoàng Chí Thành đã trúng xổ số, hơn nữa còn là giả độc đắc!”
“Trúng xổ số?” Thẩm Lãng ngạc nhiên nhướng mày.
Phải biết rằng mua lại cả khu phố cổ lại thêm chi phí khai phá thì cho dù Hoàng Chí Thành có trúng giải độc đắc ba năm cũng không đủ dùng.
Lúc thấy được tư liệu mà Từ Nghị đưa qua, Thẩm Lãng thoáng cái đã hiểu rõ được trúng xổ số trong miệng Từ Nghị là có ý gì.
Hóa ra là nhà vợ Hoàng Chí Minh vẫn khai thác mở ở Vân Châu, những năm qua đều là dựa vào việc này mà cũng coi như là phát tài, nhưng chỗ tiền này mà so với số tiền cần đầu tư để sửa lại khu phố cũ thì quả thực là không đáng kể!
Nhưng hiện giờ nhà vợ Hoàng Chí Thành lại bỗng phát hiện một mỏ vàng trong có trữ lượng đáng kinh ngạc ở trong một mảnh rừng cây ở Vân Châu, phải biết rằng đây quả thực là một núi vàng danh xứng với thực!
Bởi vì tiền bạc đã hoàn toàn không thành vấn đề với Hoàng Chí Thành nữa rồi!
Hơn nữa Hoàng Chí Thành còn hợp sức với nhà họ Lôi có thù hận với Thẩm Lãng phát triển khu phố cổ vì muốn nhân cơ hội tạo thế cạnh tranh với khu Tân Hải mới do tập đoàn Phi Vũ khai phá.
Bởi vì khu phố cổ vốn có ưu thế về vị trí địa lý, lại thêm hầu hết người ở thành phố Giang Nam đều sống ở gần khu phố cổ cho nên một khi dự án này thành công thì khu Tân Hải mới chắc chắn sẽ phải đối mặt với áp lực to lớn!
“Tin tức này đáng tin chứ?” Thẩm Lãng nhíu mày hỏi.
Từ Nghị gật đầu, đáp lại vô cùng chắc chắn: “Cậu Thẩm, tuy nhà họ Hoàng và nhà họ Lôi còn chưa để lộ ra bên ngoài bất kỳ tin tức gì, nhưng tôi dám đảm bảo rằng chuyện này vô cùng chính xác! Bởi vì tôi đã mất rất nhiều sức lực cùng tiền bạc mới thăm dò được tin tức này!”
Thẩm Lãng sẽ không có chút nghi ngờ gì về năng lực làm việc của Từ Nghị, anh ấy đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy nên cũng coi như là tay già đời trong chuyện nghe ngóng tình hình này rồi!
Thẩm Lãng trầm mặc một hồi rồi châm điếu thuốc, bắt đầu suy tư..