Lôi Lực nghe thấy tin này, sắc mặt liền đông cứng lại.
Trước khi thanh toàn một nửa, người của tổ chức Ám Yểm há hốc mồm.
Đầu tiên, Lôi Lực nói tin tức này cho Hoàng Chí Thành.
Hôm nay Hoàng Chí Thành thật sự rất hào phóng, vung tay một cái trực tiếp đưa tiền cho đối phương mà không chớp mắt.
Trong lòng Hoàng Chí Thành cảm thấy rất đắc ý, chỉ cần có thể giết chết Thẩm Lãng, chi phí này có lớn đến đâu thì đối với ông ta không là gì cả!
Ngay lúc đso, Thẩm Lãng dặn dò Từ Nghị ngày hôm đó sắp xếp nhân viên của công ty đi tiến hành khảo sát khu phố cổ.
Sau khi Đi qua đo đo đạc để tính toán phương án nghiên cứu và thảo luận, Từ Nghị phát hiện ở địa điểm quan trọng nhất của khu phố cổ có một gia đình sống ở trong túp lều.
ở đây cũ nát không chịu nổi, nhưng đây là huyết mạch giao thông là vị trí tương đối trung tâm của khu phố cổ.
Bất kể là tương lai Hoàng Chí Thành sẽ xây dựng khu thương mại ở đây, hay là phương án cải tạo của Thẩm lãng, nơi này là một vị trí rất quan trọng.
“Tốt, nếu như vậy nhanh chóng sắp xếp người đi thành lập ngân sách!” Từ Nghị ra lệnh cho cấp dưới.
Tập đoàn Phi Vũ có tiềm lực tài chính rất mạnh, nhưng có hệ thống sử dụng kinh phí rất nghiêm ngặt, những loại dự án này nhất định phải có nhân viên tài vụ tự mình đi khảo sát thực tế sau đó căn cứ tình huống thực tế để khai báo với công ty!
Những khu phố ổ chuột ở khu phố cổ thành phố Giang Nam luôn khét tiếng hỗn loạn, ở đó rất đông người, trên trang xã hội thường xuất hiện những tin tức rầm rộ.
Do đó, không ai muốn đi làm công việc này.
ngôn tình hài
Thấy mọi người cúi đầu tránh né, giám đốc tài chính đột nhiên tiến đến trước mặt Trương Tịnh Di.
Giám đốc tài chính biết Trương Tịnh Di thích hợp được sắp xếp đi hơn so với những người khác, bởi vì qua quan sát mấy ngày nay, Trương Tịnh Di vốn là lương thiện lại không có lai lịch, cho nên sắp xếp công việc là thích hợp nhất!
“Trương Tịnh Di, chuyện này cô đi làm!” Giám đốc tài chính nói.
“Giám đốc Lý, chuyện này… Tôi là con gái đi vào trong đó, không thích hợp lắm?” Trương Tịnh Di phản đối.
Nhìn thấy Trương Tịnh Di đang tìm lý do để trốn tránh, sắc mặt của giám sát tài chính lập tức trầm xuống, có chút không vui nói, "Công việc còn phân biệt nam và nữ sao? Hơn nữa, với tư cách là một người mới, cô cũng nên được rèn luyện, lần này cô đi!"
Nói xong, giám đốc tài chính trực tiếp trở lại văn phòng, không quan tâm đến phản ứng của Trương Tịnh Di.
Giờ phút này Trương Tịnh Di thật sự cảm thấy rất uất ức, nhưng vì đây là công việc nên cô không thể từ chối.
“Tịnh Di, tôi sẽ đi cùng với cô!” Chung Hải Bác, đồng nghiệp của Trương Tịnh Di, đột nhiên đứng dậy nói.
Chung Hải Bác là nhân viên kỳ cựu của công ty.
Kể từ khi Trương Tịnh Di nhậm chức đến nay, Chung Hải Bác đối với Trương Tịnh Di là vừa gặp đã yêu.
Ngày thường, anh ta luôn tỏ ra nhã nhặn với Trương Tịnh Di nhưng Trương Tịnh Di chưa bao giờ nhận bất kỳ lợi ích nào từ Chung Hải Bác.
Thay vào đó, cô chỉ coi anh như một đồng nghiệp bình thường!
"Như vậy không tốt, tôi có thể tự mình đi! " Trương Tịnh Di nói.
Cô đương nhiên biết Chung Hải Bác có thiện cảm với mình, nhưng cô không có cảm giác với Chung Hải Bác, cho nên hiện tại không dễ dàng tiếp nhận lòng tốt của Chung Hải Bác.
"Tôi nghe nói chỗ đó rất phức tạp, lúc trước có một vụ trộm cướp, cô là con gái mà đến đó thì rất nguy hiểm, chút nữa tôi đi cùng cô một lúc, không có gì không ổn cả!", Chung Hải Bác nói xong đứng dậy cầm lấy áo khoác của mình.
Trương Tịnh Di có chút khó xử, nghĩ đến những gì đã xuất hiện trên tin tức trước đó, cô đành phải chấp nhận đề nghị của Chung Hải Bác.
Hai người lái xe đến khu ổ chuột.
Sau khi chiếc xe dừng hẳn, sau khi Trương Tịnh đi xuống xe nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Ở đây khắp nơi đều bốc mùi rất khó chịu, sàn nhà đầy rác rưởi, chuột khắp nơi khiến cho Trương Tịnh Di sợ đến mức suýt nữa hét lên.
Tuy nhiên, Chung Hải Bác tỏ ra rất bình tĩnh đứng bên cạnh Trương Tịnh Di nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây, cô không biết rằng tôi chính là một thành viên đai đen của Hiệp hội Taekwondo thuộc thành phố Giang Nam, nếu thực sự gặp phải người có ý đồ xấu thì họ không may mắn khi gặp tôi!”
Nói xong, Chung Hải Bác cố tình nhích lại gần Trương Tịnh Di.
Trương Tịnh Di cảm thấy Chung Hải Bác đang cố ý thân cận với cô, trong lòng không khỏi có chút chán ghét, mặc dù Trương Tịnh Di là một người đơn giản, nhưng cô biết Chung Hải Bác đang nghĩ cái gì.
Nhưng vì sự hỗn loạn và sự môi trường phức tạp ở đây, Trương Tịnh Di đành phải chịu đựng điều này.
Hai người họ đi về phía khu ổ chuột theo cách này.
Hai người sẽ đi xem xét xung quanh trước, sau đó sẽ tìm đường phố ở đây để nắm rõ tình hình và dân số, dựa vào số người mà tính được số nhà và diện tích gần đúng!
"Tịnh Di, lát nữa xong việc, tôi mời cô đi xem phim nhé, hiện tại đang chiếu phim nước ngoài thám tử đường phố! "
"Nếu không chút nữa đi ăn cơm trước, có nhà hàng tây nghe nói chỉ nhận một nam một nữ! "
Trên đường đi, Chung Hải Bác nhân cơ hội mời Trương Tịnh Di đi ăn tối và xem phim, nhưng Trương Tịnh Di không có chút hứng thú nào, cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc rồi về nhà, một giây cũng không muốn ở lại đây!
Đặc biệt vừa rồi còn có mấy người đàn ông cứ nhìn đánh giá cô, điều này càng làm cho Trương Tịnh Di cảm thấy sợ hãi.
Cùng lúc đó, tại một bức tường không xa Trương Tỉnh Di và Chung Hải Bác, ba đến năm người đàn ông đang hút thuốc và thổi da trâu.
Khi một trong số những người đó nhìn thấy Trương Tỉnh Di, mắt của hắn đột nhiên sáng lên!
“Anh ba, mau nhìn xem, người phụ nữ kia nhìn cũng không tệ, dáng vẻ như một mỹ nhân vừa có tri thức, không hiểu sao lại chạy tới đây?
Lúc này, người này nói với Vương Tam đang phì phèo điếu thuốc với vẻ mặt đau khổ.
Anh ba là tên danh dự mà đám người này gọi anh ta, có thể lấy được danh dự như vậy chứng tỏ Vương San cũng có địa vị nhất định trong đám người ở khu ổ chuột này.
Vương Tam đang phì phèo điếu thuốc nhìn nghiêng, vừa nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của Trương Tịnh Di thì vội xoa xoa đứng lên.
Lúc này, Trương Tịnh Di mặc quần áo thường ngày, nhưng khó có thể che giấu được dáng người như người mẫu của cô, đặc biệt là đôi chân thẳng tắp được quấn trong chiếc quần bò bó sát khiến những cánh mày râu không khỏi nhìn chằm chằm.
“Cô gái này cũng quá xinh đẹp, Vương Tam tôi hôm nay có diễm phúc!” Lúc này Vương Tam nhéo nhéo hai mắt, sửa sang lại quần áo, đi về phía Trương Tịnh Di cùng Chung Hải Bác cùng vài người anh em của hắn ta.
Khi một số người đến gặp Trương Tịnh Di và Chung Hải Bác, tất cả họ đều nở nụ cười hèn mọn và bỉ ổi.
Trương Tịnh Di và Chung Hải Bác sợ tới mức sững sờ.
Nhưng Chung Hải Bác biết rằng đây là cơ hội của mình để thể hiện, nghĩ rằng cuộc hẹn với Trương Tịnh Di vừa rồi đã thất bại, hiện tại nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân này.
Lúc này, Chung Hải Bác chắn trước mặt Trương Tịnh Di và hỏi đám người: "Các anh là ai? Các anh định làm gì!".