Ở đầu bên kia Tô Hào cảm thấy bất ngờ vì không ngờ Thẩm Lãng lại nói với mình như vậy.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận.
“Anh có thái độ gì vậy?” Tô Hào hét lên.
“Tôi có thái độ gì thì cậu thái độ ấy! Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây!” Nói xong, Thẩm Lãng cúp ngay điện thoại, lãng phí nước bọt với loại người này không khác gì đang phí phạm cuộc đời.
Nhưng sau khi anh cúp điện thoại không lâu, điện thoại của anh lại đổ chuông lần nữa, vẫn là số điện thoại đó.
“Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, có chuyện gì thì nói đi!” Thẩm Lãng cầm điện thoại lên, lạnh lùng nói.
Ở đầu bên kia Thẩm Lãng tức giận chỉ muốn lăng trì xử tử Thẩm Lãng.
“Anh… ông nội tôi bảo anh ngày kia tới nhà họ Tô, ông tôi nói tài đánh cờ của anh không tồi nên muốn phân thắng bại với anh.” Tô Hào nhẫn nhịn, chuyển lời xong chuyện ông nội anh ta đã nhờ.
Thẩm Lãng nghe vậy mới nhớ lại chuyện đánh cờ lúc trước với Tô Dật Thanh.
Sau lần đó, anh không thấy có tin tức gì của Tô Dật Thanh nữa, Thẩm Lãng còn tưởng rằng ông ta không dám lộ diện nữa, không ngờ hôm nay còn tự động tìm đến cửa.
“Tôi biết rồi! Về nói với ông nội của cậu bảo ông ấy lần này hãy uống đủ nước, đừng để đến lúc đó lật đổ cả đánh cờ…” Thẩm Lãng cười nhạt, anh nói xong không đợi Tô Hào trả lời mà đã cúp điện thoại.
Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Hào tức đến tím tái mặt mũi, anh ta giữ chặt điện thoại trong tay, nghiến răng nghiến lợi.
Thành phố Hứa.
Bởi vì thành phố Hứa cách Giang Nam không quá xa nên Thẩm Lãng lái xe tới nhà họ Tô.
Nhà họ Tô nằm ở một khu biệt thự ở ngoại thành thành phố, cả khu biệt thự này cũng có vẻ rất hoành tráng.
Ở thành phố Hứa, nhà họ Tô cũng được coi là một gia đình danh gia vọng tộc.
Mặc dù còn thua xa so với nhà họ Lý và nhà họ Dương nhưng dựa vào danh tiếng trong làng cờ vây thì nhà họ Tô cũng coi như có uy vọng.
Sau khi đi vào biệt thự của nhà họ Tô, Thẩm Lãng đi vào trong phòng khách dưới sự dẫn đường của quản gia.
Lúc đó, Tô Dật Thanh đang ngồi giữa phòng khách, thái độ có vẻ rất nghiêm trọng và Tô Hào cũng đang ngồi bên cạnh đó.
Thẩm Lãng bước vào.
Tô Dật Thanh cũng không đứng dậy đón tiếp.
“Cậu Thẩm Lãng, từ lần cuối gặp nhau tới giờ anh vẫn không sao nhỉ? ” Tô Dật Thanh nhìn Thẩm Lãng khinh bỉ.
Ngược lại Tô Hào nhìn thấy Thẩm Lãng xong thì không khỏi ngây người ra, không ngờ cao thủ cờ vây mà ông nội anh ta nói tới còn trẻ hơn anh ta nữa.
Thẩm Lãng cười nhạt rồi đi đến chiếc ghế bên cạnh, không đợi Tô Dật Thanh mời, anh cứ thế ngồi xuống.
“Sao vậy, nếu ông đã chuẩn bị xong thì chúng ta có thể bắt đầu được rồi.
Chuyện cá cược lúc trước ông vẫn chưa quên chứ?” Thẩm Lãng nói.
Trong lòng Thẩm Lãng cũng cảm thấy không thoải mái với cách Thẩm Dật Thanh mời anh tới đây như vậy.
Nhưng vì vị sư phụ cờ vây kia của anh nên anh vẫn tới.
Dù sao đó cũng là chuyện anh đã nhận lời với người khác nên chắc chắn sẽ làm.
“Cậu Thẩm Lãng đúng là tuổi trẻ sung sức! Không biết cậu có đem Quạt Thất Tuyệt tới không?” Tô Dật Thanh hỏi ngược lại.
“Tôi đương nhiên đã đem Quạt Thất Tuyệt tới, hôm nay không biết ông có đánh tới nửa chừng thì khát nước không?” Thẩm Lãng nhướn mày hỏi, khóe miệng còn mang theo một nụ cười nhạt.
Nghe thấy cô hỏi này của Thẩm Lãng, cả người Tô Dật Thanh không khỏi run lên.
Nghĩ lại lần trước mình cố tình lật đổ bàn cờ, tới bây giờ ông ta vẫn cảm thấy xấu hổ trong lòng.
“Ranh con, cậu giả vờ cái gì vậy? Lần trước sức khỏe của ông tôi không tốt, nể mặt cậu là người đi sau nên nhường cậu một chút.
Cậu lại tự coi mình là cao thủ sao, tôi thấy cậu đúng là không biết tự lượng sức mình.” Lúc này Tô Hào không nhẫn nhịn được nữa, anh ta đứng lên nói với Thẩm Lãng.
Tô Dật Thanh thấy hành động bất lịch sự này của cháu nhưng không hề có ý định ngăn lại.
Ngược lại ông còn nhìn Tô Hào đầy đắc ý.
Hình như ông ta rất vui vì Tô Hào đã giải vây cho ông ta.
Loại người này của nhà họ Tô, trong mắt Thẩm Lãng còn không bằng cả ruồi muỗi nên anh cũng không thèm đôi co với anh ta.
Anh đánh giá Tô Hào một lượt xong rồi bình thản nói: “Tôi có tự đánh giá cao mình hay không, anh hỏi ông anh thì biết, phải không ông Thanh?”
Tô Dật Thanh hơi bất ngờ, bây giờ ông ta mới xua tay với Tô Hào và nói: “Tô Hào, dù sao người ta cũng là khách, phải ăn nói cho lịch sự.
Chuyện ông bảo cháu làm đến đâu rồi?”
Nghe thấy vậy, mặt Tô Hào nhìn đi chỗ khác rồi hừ lạnh một tiếng và bước ra khỏi phòng khách.
Không tới thời gian hút một điếu thuốc, Tô Hào đã trở lại trong phòng khách nói với Tô Dật Thanh: “Ông nội, đã chuẩn bị xong rồi ạ!”
Nói câu này, Tô Hào còn quay sang nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt có cả sự khinh bỉ và đắc ý.
“Tốt lắm!”
Lúc này Thẩm Dật Thanh đứng dậy nói với Thẩm Lãng: “Vậy thì đi thôi, hôm nay tôi cũng muốn xem thử cậu có còn may mắn của ngày hôm đó không?”
Thẩm Lãng mỉm cười rồi đứng lên cùng Tô Dật Thanh, đi tới một đình viện bên trong nhà họ Tô.
Đình viện này được tu sửa rất kỹ lưỡng, với phong cách mang đặc trưng của lâm viên hoàng gia.
Đó là một cái đình nghỉ mát, nơi hàng ngày Tô Dật Thanh vẫn đánh cờ ở đó.
Bên cạnh anh ngoại trừ Tô Hào và Tô Dật Thanh thì không còn ai khác.
“Mời!” Tô Dật Thanh nói.
Thẩm Lãng cười trong lòng, không ngờ lão cáo già Tô Dật Thanh này lại sắp xếp cuộc đối đầu của anh và ông ta tại một nơi riêng tư như vậy.
Nếu như tới lúc đó, Tô Dật Thanh có thua, ông ta vẫn có thể mặt dày không thừa nhận.
“Ông Tô, hình như ông quên mất giao ước trước đây?” Thẩm Lãng cười và nói.
Tô Dật Thanh vẫn bình tĩnh, ông ta cười không quan tâm: “Đương nhiên là tôi không quên.
Hôm nay chỉ cần cậu thắng được tôi, tôi đương nhiên sẽ bỏ kỳ phổ của nhà họ Tô đi và công nhận kỳ phổ của nhà họ Bạch.
Nhưng còn phải xem cậu có cái khả năng đó không?”
Thấy Tô Dật Thanh nói vậy, Thẩm Lãng cũng không đôi co nhiều.
Nếu Tô Dật Thanh dám giở trò thì Thẩm Lãng cũng có trăm nghìn cách để khiến nhà họ Tô sụp đổ, chỉ là hiện giờ anh vẫn chưa quan tâm tới chuyện đó.
Hai người ngồi vào chỗ, Tô Hào đứng sau lưng của Tô Dật Thanh.
“Thẩm Lãng, vị trí mà anh đang ngồi là nơi rất nhiều người trong giới cờ vây của Hoa Hạ đều mơ ước muốn được ngồi.
Rất nhiều người mong được ngồi đây đánh cờ với ông tôi.
Hôm nay anh được ngồi đây, đúng là phúc của kiếp trước tích được.” Tô Hào nói với vẻ coi thường.
Thẩm Lãng hừ một tiếng rồi nói: “Chỉ có những người không có đủ tài năng, vẫn còn tham danh tiếng mới mơ ước được ngồi vào đây.”
“Anh…” Tô Hào tức giận đinh đi tới trước cho Thẩm Lãng một đấm nhưng hiện giờ anh ta không thể làm như vậy, vì như vậy là làm hỏng hết kế hoạch của ông anh ta.
“Bắt đầu đi, tôi đang vội!” Thẩm Lãng nói với Tô Dật Thanh.
Tô Dật Thanh không ngờ Thẩm Lãng lại ngông cuồng như vậy, thần sắc đột nhiên trở nên âm u.
Ván cờ bắt đầu, lần này khác với lần trước ở chỗ Tô Dật Thanh đi quân đen còn Thẩm Lãng đi quân trắng.
Thực ra trong chuyện đánh cờ, tài năng của Thẩm Lãng và Tô Diệc Thanh có khoảng cách rất nhỏ.
Nhưng bởi vì trong lòng ông ta đang có suy nghĩ rằng kỳ phổ của nhà họ Bạch kia đang khống chế nhà họ Tô nên về mặt tâm lý hoàn toàn rơi vào thế yếu hơn.
Thêm chuyện lần trước khiến Thẩm Lãng nghĩ rằng mình không phải là đối thủ của Thẩm Lãng.
Vậy nên khả năng mà Tô Dật Thanh thể hiện hôm nay hoàn toàn không bằng so với lần trước.
Từ lúc bắt đầu cho tới giữa ván, Thẩm Lãng đã dần dần chiếm được thế thượng phong..