Sau khi Kim Nam nghe được những lời này, sắc mặt càng trở nên âm trầm hơn, bởi vì người mà Xà Bì chỉ trong lúc nói những lời này là Thẩm Lãng.
Bốp!
Kim Nam tát một bạt tai lên mặt Xà Bì.
“Mẹ nó, cậu chủ Thẩm là người mà mày có chỉ trỏ như thế à, tao thấy mày chán sống rồi đó!” Kim Nam lạnh lùng hét lên.
Xà Bì bị cái tát này làm cho đầu óc rối mù, vô cùng bối rối.
Kim Nam không để ý đến Xà Bì nữa mà kính cẩn nghiêng người về phía Thẩm Lãng và nói: “Cậu Thẩm, thật xin lỗi vì tôi đã đến trễ rồi!”
Lời này vừa nói ra thì Xà Bì và mấy tên thuộc hạ của anh ta trố mắt đứng nhìn.
Kim Nam là một nhân vật lớn ở Khu Xám của Kinh Đô, sao có thể kính cẩn với một thằng nhãi như vậy chứ!
“Kim Nam, cậu biết mấy người này sao?” Thẩm Lãng hỏi với giọng điệu lạnh lùng, trên mặt cũng không có chút cảm xúc gì.
Kim Nam vô cùng ngạc nhiên, mồ hôi lạnh ngay lập tức chảy ra trên trán.
“Tôi… Tôi thật sự không biết bọn họ!” Kim Nam trả lời với giọng điệu run rẩy.
Xà Bì ở bên cạnh vẫn luôn câm như hến, muốn bỏ chạy nhưng anh ta phát hiện ra thuộc hạ của Kim Nam đã bao vây cả rồi.
Ùm một tiếng!
Xà Bì quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng: “Thẩm… cậu Thẩm, xin lỗi, tôi tôi...!tôi sai rồi!”
Thẩm Lãng cười đầy lạnh lùng, đứng dật đi tới trước mặt Xà Bì, cười nói: “Bây giờ không dạy tôi viết chữ chết như thế nào nữa à?”
Xà Bì bị dọa sợ đến mức cả người run rẩy, chỉ hận bản thân vừa nãy sao có thể đắc tội với một nhân vật lớn như vậy.
“Không… không dám nữa, cậu Thẩm, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, anh… anh tha cho Xà Bì tôi đi, làm trâu làm ngựa gì cũng được hết!” Xà Bì nói với giọng khẩn cầu.
Lúc này, Kim Nam mới biết được mọi chuyện đã xảy ra lúc nãy từ miệng của những người qua đường ở bên cạnh, anh ta tức tới mức siết chặt nắm đấm và đấm một đấm lên mặt Xà Bì.
“Dùng tiếng tăm của Kim Nam tao để đi đánh nhau, mày cũng to gan quá đấy chứ!” Kim Nam hét lên.
Máu tươi ngay lập tức chảy ra từ mũi của Xà Bì, nhưng anh ta cũng không quan tâm đến những điều này nữa, trước mắt có thể bảo toàn tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
“Cậu Thẩm, anh giao chuyện này cho tôi đi, xử lý loại người này chỉ làm bẩn tay anh thôi!” Kim Nam quay sang nói với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không thèm nở lấy một nụ cười, từ trên cao nhìn xuống hỏi Xà Bì: “Làm trâu ngựa thì mày có thể làm được gì?”
Xà Bì sững người, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nói: “Tôi tôi… cái gì tôi cũng làm được hết!”
“Tao có thể cho mày một cơ hội, từ ngày mai nếu như tao còn nghe được bất kì người nào làm chuyện ác trên con đường này nữa thì sau này đến da của Xà Bì mày cũng không còn đâu!” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Cho dù giết loại người như Xà Bì thì cũng chẳng có ý nghĩa gì to tát cả.
Hơn nữa vì ở gần đây là một khu Chợ Đêm, lại có rất nhiều công trường ở gần đó nên lúc nào cũng lộn xộn, những chuyện như đánh nhau cướp bóc đều là những chuyện nhìn mãi thấy quen mắt thôi.
Xà Bì có thể gọi nhiều thuộc hạ đến như vậy, chứng tỏ anh ta ở đây cũng có chút uy tín, nếu quản lý tốt an ninh trật tự ở gần đây thì cũng xem như Xà Bì lấy công chuộc tội.
Xà Bì gật đầu lia lịa, loại chuyện này đối với anh ta mà nói thì thực sự chẳng khó chút nào.
Kim Nam hiểu dụng ý của Thẩm Lãng, cũng không ra tay độc ác với Xà Bì nữa.
“Xà Bì, đây là cơ hội cuối cùng của mày, nếu mày dám giở trò gì thì hãy tự mình nghĩ đến hậu quả đi!” Sau khi Kim Nam nói xong thì phất tay với mọi người.
Mọi người tản đi rất nhanh.
Những người được Xà Bì gọi tới không biết Kim Nam, nhưng người có thể khiến Xà Bì quỳ xuống xin lỗi như vậy thì bọn họ cũng tự biết mình không chọc nổi, nên cũng không ở lại nữa.
“Cậu Thẩm, đã có tin tức của thằng nhóc họ Thang kia rồi, chỉ là…” Sau khi mọi người giải tán, Kim Nam thấp giọng nói với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cau mày, không ngờ tốc độ làm việc của Kim Nam lại nhanh như vậy, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi thôi mà đã có thể tìm được tung tích của Thang Minh Thành từ trong lịch trình dày đặc của anh ta.
“Đã bắt được chưa?” Thẩm Lãng hỏi.
Kim Nam lắc đầu, vẻ mặt có hơi khó coi, nói: “Người của chúng tôi đã đến muộn một bước.
Lúc chúng tôi tới, anh ta đã chạy mất rồi.
Tôi đã tiếp tục phái người đi tìm anh ta rồi!”
Nhìn dáng vẻ này của Thang Minh Thành thì anh ta biết có người đang tìm mình nên mới cẩn thận dè dặt như thế.
Hơn nữa chắc hẳn anh ta đạt được thỏa thuận nào đó với Chu Cẩn rồi, bằng không anh ta không thể ra tay với tập đoàn bọn họ được!
“Tốt nhất là bắt sống, còn nếu không bắt sống được thì cũng không cần phải để lại nhân chứng sống đâu!” Thẩm Lãng nói với ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Đối với những người đã phản bội mình, trước giờ Thẩm Lãng vẫn luôn không nhẹ tay chút nào.
Nếu Thang Minh Thành đã chọn đi chung con đường với Chu Cẩn rồi vậy thì Thẩm Lãng cũng không cần giữ lại chút hy vọng nào đối với anh ta nữa!
Kim Nam gật đầu, sau đó cùng thuộc hạ rời đi.
Lúc này Vinh Y mới hoàn hồn lại từ cơn kinh ngạc dọa sợ vừa rồi, hơn nữa còn nhìn Thẩm Lãng với vẻ mặt không hiểu, cô không biết tại sao hồi nãy Kim Nam lại kiêng dè Thẩm Lãng như vậy, càng không hiểu tại sao Xà Bì và đám côn đồ kia lại quỳ xuống xin lỗi với Thẩm Lãng.
“Anh là ai, tại sao bọn họ lại có dáng vẻ giống như rất sợ anh vậy?” Vinh Y hỏi.
“Một người bạn mà tôi quen vừa hay là một nhân vật mà Xà Bì không dám đắc tội…” Thẩm Lãng nói.
Vinh Y nửa tin nửa không gật đầu.
Nhưng nghĩ đến việc Thẩm Lãng sống trong biệt thự lớn như vậy, quen biết những nhân vật lớn có thân phận như vậy cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, Vinh Y cũng không hỏi nữa.
Tối đó không có gì để nói cả, chỉ là trên đường trở về biệt thự, Vinh Y nhìn dáng vẻ Thẩm Lãng đang lái xe thì không khỏi sững sờ.
Chỉ qua vài lần tiếp xúc mà Vinh Y đã phát hiện ra người đàn ông trước mắt này giống như trừ những việc có thể chủ động ra thì dường như trên người anh có rất nhiều bí mật vậy.
Mấy ngày sau, nhà họ Chu không hề có ý muốn buông lỏng một chút nào trước sự đàn áp của tập đoàn Phi Vũ cả.
“Chủ tịch Thẩm Lãng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tập đoàn Phi Vũ sẽ mất hết toàn bộ thị trường y tế thế giới trong vòng chưa đầy 1 tháng…” Tiêu Nhược đang nói với Thẩm Lãng trong phòng làm việc.
Thẩm Lãng không nhanh không chậm để điện thoại trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Không cần lo lắng, nhà họ Chu sẽ giúp chúng ta hội nhập vào thị trường, tới lúc đó cũng giảm bớt phiền phức cho chúng ta, như vậy không tốt sao?” Thẩm Lãng cười nói.
Tiêu Nhược vô cùng khó hiểu, tập đoàn Phi Vũ sắp bị tập đoàn Chu Thị gạch bỏ ra khỏi Kinh Đô rồi mà tại sao còn có thể biến thành giúp tập đoàn Phi Vũ hội nhập vào thị trường được chứ?
“Chủ tịch Thẩm Lãng, chẳng lẽ ý của anh là muốn thu mua lại công ty của nhà họ Chu sao?” Tiêu Nhược hỏi.
Thẩm Lãng nhàn nhạt gật đầu, dựa lưng vào ghế chủ tịch vô cùng dửng dưng nói: “Chẳng lẽ còn có cách nào giảm bớt phiền phức hơn cách này sao?”
Tiêu Nhược cứng họng không nói nên lời, cô ta không biết Thẩm Lãng thật sự không biết giá trị của tập đoàn Chu Thị hay chỉ là nói đại thế thôi.
Nếu thu mua tập đoàn Chu Thị thì cần phải có một số tiền vô cùng lớn, hơn nữa còn cần người nhà họ Chu phải bằng lòng để anh thu mua lại nó.
Tập đoàn Chu Thị bây giờ, sau khi Chu Cẩn ngồi lên vị trí hội phó của hội Thương Minh thì càng trở nên khoe khoang thô tục hơn, muốn Chu Thị ra tay hoàn toàn là chuyện nằm mơ giữa ban ngày!
“Chủ tịch Thẩm Lãng…” Nhất thời Tiêu Nhược không biết phải giải thích như thế nào với Thẩm Lãng.
Đúng lúc này, dường như Thẩm Lãng đã đoán được thắc mắc của Tiêu Nhược.
“Đừng đoán nữa, cô chỉ cần giúp Thượng Bân làm tốt mọi chuyện thôi, những vấn đề tôi sẽ tự giải quyết!” Thẩm Lãng nói.
Tiêu Nhược gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc.
Ngoại ô Kinh Đô.
Ba mặt ở đây đều được bao phủ bởi núi, chỉ có một con đường duy nhất để vào ngôi làng, xung quanh đều là cánh đồng và lác đác một vài ngôi làng, dân cư thưa thớt, và là một nơi vắng vẻ hiếm có.
Dưới chân núi cách đó không xa có một cái sân riêng biệt, rõ ràng là hoàn toàn không giống với cảnh vật xung quanh đây.
Tinh tế, sạch sẽ và ngăn nắp, bức tường bằng vôi bên ngoài đan xen nhau trông có vẻ như đã cổ kính lắm rồi, mà bên trong sân cũng được trang trí theo phong cách cổ xưa..