Thấy Thẩm Lãng đứng ở trên đài, mọi người đều bắt đầu xì xào
Trong mắt bọn họ, Thẩm Lãng chính là đang lấy lòng mọi người, Thẩm Tư Nguyên là cậu chủ của gia tộc, sao có thể đem đến một bức tranh giả cơ chứ?
Thẩm Tư Nguyên dùng giá trên trời để mưa bức họa này, giá cả như thế lại mua phải một bức tranh giả, vậy thì Thẩm Tư Nguyên nhất định sẽ không tha cho người này!
Mà bức tranh Thẩm Tư Nguyên dùng rất nhiều tiền mới mua được này chính là thông qua Chu Cẩn làm người trung gian, Chu Cẩn giành lấy việc này là vì muốn lấy lòng Thẩm Tư Nguyên và Vân Lão, nhưng ông ta không ngờ được rằng mình lại mua phải một bức tranh giả
Thẩm Lãng đứng ở trên đài, ánh mắt nhìn thoáng qua phía góc mà Chu Cẩn đang ngồi.
Lúc này Chu Cẩn cũng nhìn thấy khóe miệng Thẩm Lãng lộ ra ý cười lạnh.
Tuy rằng thân phận của Thẩm Lãng khiến Chu Cẩn rất kiêng kị, nhưng bây giờ Chu Cẩn đã có Thẩm Tư Nguyên làm chỗ dựa, khiến cho Chu Cẩn cũng có thêm vài phần tự tin.
"Thẩm Lãng, nếu anh không có chứng cứ chứng minh bức họa này là giả, tôi sẽ thay mặt mười vị trưởng lão của gia tộc truy cứu và xử phạt hành vi bôi nhọ Thẩm Tư Nguyên!" Nguyên Lão đột nhiên nói với Thẩm Lãng đang đứng trên đài.
Nguyên Lão vẻ mặt đắc thắng, nếu hôm nay Thẩm Lãng không nói ra được nguyên nhân, như vậy đúng là vừa hợp với ý mình, thuận theo đó mà để cho Thẩm Tư Nguyên kế thừa gia tộc.
Mà Vân Lão lúc này chỉ có thể ở một bên đổ mồ hôi lạnh vì hành vi của Thẩm Lãng, nếu chuyện này để Nguyên Lão bắt được nhược điểm vậy thì sẽ vô cùng bất lợi với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng khinh thường cười, tỏ vẻ bình tĩnh đi đến trước mặt mọi người.
"Nếu bức họa này là thật, Thẩm Lãng tôi sẽ để gia tộc tùy ý xử lý!" Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
Lời vừa nói xong, trên mặt Thẩm Tư Nguyên và Nguyên Lão đều không nhịn được mà nở nụ cười
Vẻ mặt mọi người ở hội trường cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ không hiểu vì sao Thẩm Lãng lại tự tin đến như vậy.
"Bức “Bôn Câu” mà hôm nay mọi người nhìn thấy chính là do những người đời sau dùng kỹ thuật cao cấp để tạo ra, tuy rằng thủ thuật cực kỳ tinh vi, thậm chí đến mức có thể lấy giả thay thật!"
"Năm đó trước khi đại sư Nhiên Chúc qua đời đã đem tất cả những bức tranh của mình đốt đi hết! Bức “Bôn Câu” có thể tồn tại được đến ngày nay hoàn toàn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, đây là bức tranh mà ông ấy tặng cho bạn tốt trong những năm đầu sáng tác nên mới có thể giữ lại được, tên những năm đầu của ông là Lý Nguyên Phong, vậy thử hỏi ông ta sao lại ký bút danh lúc về già của mình được cơ chứ!"
Hội trường đột nhiên trở nên yên lặng.
Rầm!
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào vị trí chữ ký trên bức tranh
Quả nhiên là Nhiên Chúc!
Thẩm Tư Nguyên hoảng hốt trong lòng, vẻ đắc ý trên mặt đã hoàn toàn mất đi
"Chữ ký là Nhiên Chúc, xem ra bức họa này đúng là giả rồi!"
"Bọn người làm tranh giả không ngờ lại phạm phải sai lầm cấp thấp thế này, thật đúng là làm người ta không thể tưởng tượng nổi"
"Thật là đáng tiếc…"
Đối với bức họa được tranh luận trước mắt, sự thật đã rất rõ ràng.
Bức “Bôn Câu” này là do người đời sau mô phỏng lại, bởi vì những người đã từng nhìn thấy bức tranh này không nhiều, kỹ thuật làm giả của người này cũng rất cao cấp, nếu không phạm phải sai lầm cơ bản như chữ ký thế này, thật sự rất khó bị người khác phát hiện.
"Anh nói dối, bức tranh này rõ ràng là thật, chữ ký… chữ ký không nói lên được điều gì!" Thẩm Tư Nguyên cắn chặt răng nói, cậu ta không thể tin nổi những việc vừa xảy ra trước mắt, lại càng không muốn tin tưởng!
Thẩm Lãng cười nhạt, xoay mặt nhìn về phía Nguyên Lão sắc mặt đã trở nên tái nhợt, cười nói: "Nguyên Lão, Thẩm Tư Nguyên không học giám định không biết những điều này rất bình thường, nhưng ổng hẳn là biết hết đúng không!"
Nguyên Lão tức giận đến khó thở, không nghĩ đến Thẩm Tư Nguyên lại sơ ý như vậy, không chỉ mua phải một bức tranh giả, lại còn phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy!
Thấy Nguyên Lão vẫn không mở miệng, Vân Lão ở bên quay đầu nhìn ông ta một cái
"Nguyên Lão, việc đến mức này, trước mặt mọi người ông sẽ không bao che cho Thẩm Tư Nguyên đó chứ?" Vân Lão cười nói.
"Khụ! " Nguyên Lão thở dài một hơi, nhìn Thẩm Tư Nguyên vẻ mặt bối rối nói: "Tư Nguyên, lần này là do cháu sơ suất, bức tranh này đúng là giả, cháu hãy nhanh xin lỗi Vân Lão đi, quà mừng thọ thì bổ sung thêm một cái là được rồi!"
Lời của Nguyên Lão đã xóa hết may mắn cuối cùng của Thẩm Tư Nguyên.
"Không… Không thể nào, bức tranh này tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền, thông qua Chu Cẩn mua được từ tay một nhà sưu tầm nổi tiếng! Không thể nào, không thể nào là giả được!" Thẩm Tư Nguyên hằn giọng quát lên, nói xong liền muốn tìm Chu Cẩn để chứng thực.
Nhưng khi ánh mắt cậu ta nhìn đến vị trí của Chu Cẩn, phát hiện nơi đó đã trống rỗng.
Không biết từ lúc nào, Chu Cẩn đã rời khỏi nơi đây.
"Mau… Mau đưa Chu Cẩn đến đây cho tôi! Tôi muốn ông ta giải thích rõ ràng!" Thẩm Tư Nguyên quát lên với vệ sĩ.
Vệ sĩ hành động rất nhanh nhẹn, bắt đầu tìm kiếm hình bóng của Chu Cẩn ở sảnh tiệc, sau khi tìm kiếm mới phát hiện Chu Cẩn đã lái xe rời đi!
Một dự cảm không lành tràn ngập trong lòng Thẩm Tư Nguyên.
Thẩm Lãng đi đến trước mặt Thẩm Tư Nguyên, cười nhạo nói: "Đừng tìm, người cũng đã đi rồi, hơn nữa cho dù ông ta đến đây thì có thể chứng minh điều gì? Chứng minh cậu ngu xuẩn đến mức nào, dùng mức giá cao chỉ để mua về một bức tranh giả ư?"
Thẩm Tư Nguyên tức giận, tay nắm chặt lại run run.
Nếu không phải biết rõ mình không phải là đối thủ của Thẩm Lãng, Thẩm Tư Nguyên sớm đã muốn động tay động chân với Thẩm Lãng.
"Có phải anh và Chu Cẩn đã thông đồng với nhau rồi không!" Thẩm Tư Nguyên khó chịu nói.
"Đừng ngậm máu phun người thế chứ, Chu Cẩn là người cậu mời đến, có quan hệ gì với tôi đâu?" Thẩm Lãng cười nói.
Nguyên Lão thấy Thẩm Tư Nguyên đã không còn phần thắng nào đành phải đứng dậy khuyên nhủ: "Được rồi, hôm nay là tiệc mừng thọ của Vân Lão, việc này để sau hãy nói!"
"Nếu hôm nay bức tranh Thẩm Tư Nguyên đem đến là thật, ông sẽ bỏ qua mọi chuyện như vậy sao?" Thẩm Lãng hỏi Nguyên Lão.
"Thẩm Lãng, cậu đừng quá đáng!" Nguyên Lão lạnh lùng nói.
Thẩm Lãng hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi quá đáng? Lúc nãy là ai đã nói nếu hôm nay tôi chứng minh được bức tranh này là giả sẽ quỳ xuống học tiếng chó sủa, nếu bức tranh này là thật sẽ thay mặt mười vị trưởng lão tiến hành xử phạt tôi?"
Nguyên Lão á khẩu không nói nên lời, hối hận vừa nãy sao mình lại làm việc này tuyệt tình đến vậy
Nhưng Thẩm Tư Nguyên là một người sĩ diện, trong bữa tiệc này, nếu cậu ta quỳ xuống học tiếng chó sủa, ngày mai trong mắt các gia tộc của cả Kinh Đô cậu ta sẽ trở thành trờ cười, thậm chí sẽ không ngóc đầu lên được.
Thẩm Tư Nguyên nhìn về phía Nguyên Lão cầu xin sự giúp đỡ.
Cậu ta biết, chuyện này chỉ có Nguyên Lão có thể giúp mình.
Nhưng Nguyên Lão lại cố ý lảng tránh ánh mắt của Thẩm Tư Nguyên, bởi vì ông ta biết nếu nói giúp Thẩm Tư Nguyên, Thẩm Lãng sẽ không từ bỏ ý đồ, thậm chí ngay cả Vân Lão có thể cũng sẽ kích động những trưởng lão khác gây áp lực với mình
Đến lúc đó, càng không có cơ hội nào để nâng đỡ Thẩm Tư Nguyên.
Vân Lão lúc này mới vui vẻ nhìn Thẩm Tư Nguyên và Nguyên Lão, chậm rãi mở miệng nói: "Đàn ông nói được làm được, điều này không cần tôi phải dạy cho cậu đấy chứ!"
Thẩm Tư Nguyên ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Lãng, anh đừng có mà đắc ý, thầy của anh….
"
Không đợi Thẩm Tư Nguyên nói xong, Nguyên Lão bên cạnh đột nhiên thay đổi sắc mặt lớn tiếng quát: "Cái tên vô liêm sỉ này, thua thì phải nhận, lẽ nào còn chưa đủ mất mặt hay sao!"
Thẩm Tư Nguyên bị nói đến cúi đầu, cắn chặt răng, những lời chưa nói ra miệng cũng đành phải nuốt nghẹn vào trong.
.