Khi Thẩm Lãng muốn lấy điện thoại ra, Hà Tử Phong lại cười đắc ý lấy một túi đồ từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Lăng Sương Nguyệt.
“Tổng giám đốc Lăng, hôm nay nể mặt cô tôi sẽ không so đo tên bạn trai này của cô, nếu cô hối hận có thể mặc cái này tới tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi vẫn sẽ vui vẻ giúp đỡ cô!” Khi Hà Tử Bình nói chuyện, ánh mắt hiện lên một tia nguy hiểm vô cùng tà ác.
Lăng Sương Nguyệt có chút sửng sốt, nhận lấy túi đồ, túi đồ rất nhẹ khiến cô ấy tò mò nhịn không được mà mở ra nhìn thoáng qua.
Vừa nhìn thấy, Lăng Sương Nguyệt lập tức thẹn quá hóa giận!
Bởi vì bên trong túi đồ là một bộ trang phục nhạy cảm, còn ít vải hơn cả một đôi vớ.
Bang!
Lăng Sương Nguyệt không nén được lửa giận, lập tức giáng cho Hà Tử Bình một cái tát vào mặt.
Khuôn mặt Hà Tử Bình vừa rồi còn đang tràn ngập đắc ý bỗng nhiên trở nên tức giận bừng bừng!
Thấy vẻ mặt tức giận của anh ta, mấy người đàn ông kia cũng vô cùng khiếp sợ!
“Con mẹ nó chứ, cô dám đánh tôi à!” Hòa hoãn một lúc, cuối cùng Hà Tử Bình cũng không nhịn được mà quát lns.
Lúc này Thẩm Lãng liếc mắt một cái cũng nhìn thấy đồ vật bên trong túi đồ.
Bang!
Lần này người ta tay chính là Thẩm Lãng, anh giơ chân lên đá thẳng vào bụng dưới Hà Tử Bình.
“Ặc…”
Hà Tử Bình che bụng dưới lại, khom người không đứng dậy nổi, vẻ mặt thống khổ khiến mấy người đàn ông trung niên đi theo anh ta không nhịn được mà hít hà một hơi.
“Tên nhãi này, tôi thấy anh chán sống rồi!”
“Mau gọi điện thoại cấp cứu đi!”
“Tổng giám đốc Lăng, cô cứ chờ xem tập đoàn Lăng Thị chuẩn bị phá sản đi!”
Mấy người họ hoảng loạn gọi xe cấp cứu, hai người tiến tới muốn đỡ Hà Tử Bình dậy.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Kẽo kẹt!
Cửa mở, Chu Cẩn dẫn theo mấy tên bảo vệ xuất hiện bên trong phòng.
Mấy người họ nhìn thấy Chu Cẩn tới lập tức sửng sốt.
“Tổng….
tổng giám đốc Chu!”
“Hội trưởng Chu!”
“Tổng giám đốc Chu!”
Bọn họ đều không ngờ người cầm đầu tập đoàn Chu Thị, hội trưởng hội Thương Minh lẫy lừng lại đột nhiên xuất hiện ở đây như vậy!
Chu Cẩn đảo mắt liếc nhìn mấy người họ, phát hiện trong số này không có ai anh ta quen cả.
Chu Cẩn xoay người đi tới trước mặt Thẩm Lãng.
“Anh Thẩm, không biết anh gọi tôi tới là có chuyện gì?” Chu Cẩn lễ phép hỏi.
Anh Thẩm!
Ba người đàn ông trung niên và cả Hà Tử Bình đang ngồi xổm dưới đất đều có dáng vẻ không thể tin nổi!
Người có thể khiến hội trưởng Cẩn cung kính lễ phép như vậy, dù bọn họ không biết là ai nhưng chắc chắn là người bọn họ không thể đắc tội nổi!
Thẩm Lãng hừ lạnh một tiếng, chỉ vào mấy người đó nói: “Trong vòng mười phút, tôi muốn thấy tin tức công ty bọn họ phải đóng cửa ngay lập tức!”
“Vâng!” Chu Cẩn đáp.
Mấy người đó sợ tới mức im bặt như ve sầu mùa đông, phải biết rằng công ty bọn họ tuy rằng có chút thế lực trước tập đoàn Lăng Thị, nhưng ở trước mặt Chu Cẩn lại chẳng là cái đinh gì!
“Từ nói tên họ gia đình ra, để tôi tra ra thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn đấy!” Chu Cẩn lạnh mặt đi tới trước mặt mấy người đó.
Sắc mặt ba người tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán, hai chân cũng run lên!
Thình thịch một tiếng, ba người như đồng thời quỳ gối trước mặt Chu Cẩn.
“Tổng giám đốc Chu….
cầu xin anh cho chúng tôi một cơ hội!”
“Tôi sai rồi! Hội trưởng Chu…”
“Tôi tôi… tôi có mắt như mù, cầu xin anh cho tôi một cơ hội!”
Chu Cẩn hừ lạnh một tiếng, nếu bọn họ không chịu nói, Chu Cẩn cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.
Cầm lấy điện thoại chụp ảnh ba người, sau đó trực tiếp gửi đi.
Không tới ba phút, tên công ty của ba người lập tức xuất hiện trên màn hình điện thoại di động của Chu Cẩn.
Sau đó, Chu Cẩn mở điện thoại ra.
Giờ phút nay, ba người quỳ trên mặt đất đã sợ tới mức không biết nói gì, mắt đã có thể tưởng tượng ra cảnh nửa đời tâm huyết của mình bị hủy bỏ trong tích tắc.
Lúc này Hà Tử Bình vẫn bình tĩnh hơn cả, nhưng sắc mặt lại khó coi hơn cả ban nãy, bởi vì anh ta có thể thấy tập đoàn Viễn Thành sắp bị phá hủy rồi!
Năm phút trôi qua!
Điện thoại của ba người đàn ông đang quỳ trên mặt đất như đồng loạt vang lên.
truyện kiếm hiệp hay
Xong rồi!
Mặt ba người họ tối sầm lại, đôi tay run rẩy ấn nghe điện thoại.
Không ngoài dự đoán, nội dung cuộc điện thoại của cả ba đều như nhau công ty bị hội Thương Minh trực tiếp phong sát, tất cả khách hàng và đối tượng hợp tác đều bị hủy hỏ.
“Anh Thẩm Lãng, tổng giám đốc Lăng, xin tha cho chúng tôi một đường sống…”
“Chúng tôi biết sai rồi, mong anh rộng lượng, khoan hồng không chấp mấy tên nhỏ bé chúng tôi!”
“Cầu xin cô nể mặt chúng ta từng hợp tác, bỏ qua cho chúng tôi lần này!”
Ba người cầm điện thoại, quỳ gối trước mặt Thẩm Lãng và Lăng Sương Nguyệt, không ngừng dập đầu, những tiếng bang bang vang lên hết lần này đến lần khác.
Tuy rằng Lăng Sương Nguyệt không biết Chu Cẩn là ai nhưng cô ấy có thể đoán được tất cả những chuyện này đều liên quan tới Thẩm Lãng.
Nhìn dáng vẻ xin lỗi của ba người đang quỳ trên mặt đất, Lăng Sương Nguyệt không có chút thông cảm nào, loại người này đều là gieo nhân nào thì gặt quả đấy, đáng đời.
“Cho các người ba mươi giây cút khỏi đây ngay, nếu không hôm nay không chỉ đơn giản là công ty đóng cửa thôi đâu!” Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
Ba người họ sợ tới mức run lên, còn muốn khóc lóc cầu xin nhưng thấy mấy tên bảo vệ mà Chu Cẩn dẫn theo lại sợ hãi không còn chút dũng khí.
Rơi vào đường cùng, chỉ có cách lựa chọn giữ mạng, ba người ngay lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Nhìn ba người họ rời đi, Hà Tử Bình biết mình không còn cơ hội nào nữa rồi!
“Tổng giám đốc Lăng, anh Thẩm Lãng… tôi sai rồi…” Không đợi Hà Tử Bình nói xong, Thẩm Lãng đã cầm túi đồ Hà Tử Bình vừa đưa cho Lăng Sương Nguyệt ban nãy, đi tới trước mặt anh ta.
Hà Tử Bình tưởng rằng Thẩm Lãng còn định cho anh ta một bài học, sợ tới mức vội lui về sau.
Thẩm Lãng cười lạnh một tiếng, ném bộ trang phục nhìn cũng thấy xấu hổ kia vào mặt Hà Tử Bình nói: “Cho anh một cơ hội, tự mình mặc nó vào rồi ra ngoài chạy năm ki lô mét, tôi có thể tha cho tập đoàn Viễn Thành một đường sống!”
Phụt!
Lăng Sương Nguyệt nghe được lời này, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh dáng vẻ Hà Tử Bình chạy bộ, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.
Hà Tử Bình nuốt nước miếng, ánh mắt cũng ánh lên vẻ tuyệt vọng.
Thấy động tác Hà Tử Bình chậm chạp, lúc này Chu Cẩn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi.
Đúng lúc này, Hà Tử Bình vội cầm lấy túi đồ, liên tục gật đầu nói: “Tôi mặc, tôi mặc… chỉ cầu xin anh Thẩm Lãng có thể tha cho tôi một con đường sống!”
Thẩm Lãng nhàn nhạt cười, xoay người nói với Chu Cẩn: “Anh tìm một người giám sát, nếu chạy thiếu một mét thì anh biết phải làm gì rồi đấy!”
Chu Cẩn lập tức gật đầu.
Đối với hình ảnh như vậy, Thẩm Lãng và Lăng Sương Nguyệt cũng không muốn ở lại thưởng thức.
Hai người nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Lên xe, sau khi Lăng Sương Nguyệt biết được thân phận của Chu Cẩn lại càng thêm tò mò về thân phận của Thẩm Lãng!
“Không thể tin được thế lực của anh ở đây lại lớn như vậy…” Lăng Sương Nguyệt nói với Thẩm Lãng
“Đều là bạn bè nể mặt nhau chút thôi, chuyện của tập đoàn Lăng Thị cô không cần lo lắng, tôi sẽ bảo Chu Cẩn sắp xếp một vài đối tác đàm phán hợp tác cùng cô!” Thẩm Lãng nói.
Lăng Sương Nguyệt muốn từ chối nhưng hiện giờ ngoài việc chấp nhận sự giúp đỡ của Thẩm Lãng thì cô ấy không còn lựa chọn nào khác nữa.
Càng quan trọng hơn là nếu tập đoàn Lăng Thị không thể tiếp tục phát triển ở Kinh Đô thì cô ấy cũng không còn lý do gì mà ở lại đây nữa!.