Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Thẩm Lãng lộ ra một ý cười dữ tợn.
“Thẩm Tư Nguyên, lần này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu...” Lần đầu tiên Thẩm Lãng nổi lên ý muốn giết người mạnh mẽ như vậy đối Thẩm Tư Nguyên.
Nhiều năm qua, Thẩm Tư Nguyên vẫn luôn âm thầm chơi xấu Thẩm Lãng. Tuy rằng Thẩm Lãng cực kỳ chán ghét cậu ta, nhưng để ý đến dòng máu thân cận chảy trên người cậu ta, anh chưa từng có ý muốn giết người này!
Nhưng lúc này đây, Thẩm Tư Nguyên lại chạm vào vảy ngược của anh, thứ đang chờ cậu ta chính là lửa giận bùng cháy của Thẩm Lãng.
Thời gian hẹn gặp nhau với Thẩm Tư Nguyên còn chưa tới, Thẩm Lãng đã lái xe đi tới nơi Vân Lão ở.
Từ nhỏ đến lớn, Vân Lão chính là người mà Thẩm Lãng tin tưởng nhất, Thẩm Lãng cũng không có bất kì điều gì giấu giếm Vân Lão cả.
Rầm!
“Tên Thẩm Tư Nguyên khốn nạn này!” Khuôn mặt Vân Lão âm trầm, ném cái ấm trà tử sa trong tay vỡ tung tóe trên mặt đất.
“Hiện tại tôi sẽ đi bẩm báo với mười lão gia tộc!” Vân Lão đứng dậy.
“Vân Lão, tôi muốn tự mình giải quyết chuyện này. Hơn nữa hiện tại không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh chuyện này là do Thẩm Tư Nguyên làm cả. Làm không tốt còn có thể rút dây động rừng, khi đó thầy tôi sẽ gặp nguy hiểm!” Thẩm Lãng nói.
Vân Lão nghe thấy vậy, hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng xuống" “Lần này cậu định làm thế nào?”
“Giết!”
Một chữ đơn giản, lại lộ ra sát ý vô tận.
“Buông tay đi làm đi, cho dù người trong gia tộc biết, tôi cũng sẽ cố gắng theo chân bọn họ chu toàn...” Vân Lão nói.
“Cảm ơn Vân Lão!” Thẩm Lãng đứng dậy rời đi.
Cùng lúc đó, ảnh đường bên kia cũng truyền tin tức đến đây.
Nơi Thi Bất Du bị giam giữ đã được gửi cho Thẩm Lãng.
Sau khi có được định vị, một mìn Thẩm Lãng lái xe đuổi qua đó.
Địa điểm của biệt thự có chút hẻo lánh, nơi này cũng chẳng phải là khu kinh đô người giàu có, thân phận của Thẩm Tư Nguyên ở nơi này thật sự xem như tương đối thấp kém.
Thẩm Lãng còn chưa xuống xe đã chú ý tới mấy người vệ sĩ áo đen đang đứng ở cửa biệt thự.
Này nhóm người được Thẩm Tư Nguyên thuê đến để canh giữ Thi Bất Du.
Mấy vệ sĩ này đều không phải là người của gia tộc Ngoan Nhân, cho nên cũng không có quen biết gì với Thẩm Lãng.
Nhìn thấy Thẩm Lãng xuống xe, vài người lập tức trở nên cảnh giác, có vài người tới bao vây Thẩm Lãng.
“Nơi này không thể đỗ xe, nhanh chóng rời đi...” Một trong các vệ sĩ nói.
“Cút!”
Đôi mắt Thẩm Lãng hơi ngưng lại, bay người lên một chân trực tiếp đá vào bụng tên vệ sĩ kia.
Kẻ áo đen kia dưới tình huống này không có bất kì phản ứng nào, trực tiếp bất tỉnh.
“Không hay rồi!”
“Ra tay!”
Mấy tên vệ sĩ khác như phải đối mặt với quân địch, tất cả ùa lên.
Không đến một phút đồng hồ, ngoài Thẩm Lãng còn đứng ra, toàn bộ mấy vệ sĩ áo đen kia đều ngã trên mặt đất, không có bất kì đường sống nào cả.
“Anh anh… Đừng có qua đây!” Một trong số các vệ sĩ nhìn Thẩm Lãng đi tới, da đầu lập tức tê dại.
“Người ở đâu?” Thẩm Lãng lạnh lùng hỏi.
“Tầng, tầng hầm...”
Thẩm Lãng đi tới bên cạnh vệ sĩ, kẻ này sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai chân phát run.
“Dẫn tôi qua đó!” Thẩm Lãng nói.
Dưới sự dẫn đường của bảo tiêu, Thẩm Lãng rất nhanh chóng đã đi tới tầng hầm bên trong biệt thự.
Hoàn cảnh tối tăm ẩm ướt, tràn ngập mùi ẩm mốc nồng nặc.
“Chính là chỗ này... Xin anh tha cho tôi!” Đi tới tầng hầm, vệ sĩ áo đen cầu xin nói.
Khuôn mặt Thẩm Lãng không chút biểu cảm, lạnh giọng nói: “Gọi điện thoại cho ông chủ của anh!”
Vệ sĩ hơi sửng sốt, không biết Thẩm Lãng có phải đang nói thật hay không.
“Không không… Tôi chính là người làm công ăn lương thôi, anh tha cho tôi đi, tôi nhất định sẽ không để lộ ra ngoài!” Vệ sĩ liên tục nói.
Rầm!
Thẩm Lãng đấm một quyền vào mặt tên vệ sĩ kia, máu mũi phụt ra.
Vệ sĩ cũng trực tiếp chết ngất.
Kẽo kẹt!
Thẩm Lãng mở cửa tầng hầm ra đi vào bên trong.
Ở giữa tầng hầm có một cái lồng sắt khóa lại, chính là Thi Bất Du đã có chút hôn mê.
Thấy Thẩm Lãng xuất hiện, Thi Bất Du mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt lóe một tia kinh ngạc cùng vui mừng.
Oành!
Trong đầu Thẩm Lãng ong ong một mảng, lửa giận ngập trời đâm thẳng vào tim.
“Thầy ơi…”
Thẩm Lãng đi tới trước lồng sắt.
Leng keng!
Thẩm Lãng trực tiếp đập nát xiềng xích trên lồng sắt.
Bởi vì đôi tay Thi Bất Du bị bẻ gãy, hai ngày nay chưa uống một giọt nước nào, lúc này đã không chút sức lực để đứng dậy.
“Học trò bất hiếu, đã tới chậm rồi!” Thẩm Lãng nửa quỳ trước người Thi Bất Du, vẻ mặt tự trách, khóe mắt cũng thấp thoáng nước mắt.
“Tới là tốt rồi...” Thi Bất Du nói.
Thẩm Lãng lau nước mắt nơi khóe mắt.
Ánh mắt nhìn đến đôi tay Thi Bất Du bị bẻ gãy đã sưng vù lên, trái tim càng thêm đau đớn tựa như bị con dao cứa vào.
“Thầy, thù này con nhất định sẽ báo!” Thẩm Lãng nghiến răng nói.
Sau khi kiểm tra đơn giản vết thương của Thi Bất Du, Thẩm Lãng thấp giọng nói với Thi Bất Du: “Thầy ơi, kiên nhẫn một chút!”
Thi Bất Du gật gật đầu.
Thẩm Lãng có chút không đành lòng, anh biết người thường căn bản khó có thể chịu đựng được loại đau đớn này.
Nhưng là nếu hiện tại không nối lại, càng để chậm trễ, đôi tay thầy chỉ sợ cũng sẽ tàn phế.
Đôi tay Thẩm Lãng nắm lấy cổ tay Thi Bất Du, cắn chặt răng, đôi tay phát lực.
Răng rắc!
Hai tiếng giòn vang.
Sắc mặt Thi Bất Du tái nhợt, cắn chặt răng, nhưng không hệ phát ra bất kì âm thanh nào.
Sau khi băng bó đơn giản cho Thi Bất Du xong sau, Thẩm Lãng đỡ Thi Bất Du rời khỏi tầng hầm.
Sau khi giao Thi Bất Du cho Mộc Hồng Diệp chăm sóc, Thẩm Lãng trở về tập đoàn Phi Vũ.
Lúc này, đã gần tới thời gian hẹn gặp Thẩm Tư Nguyên, nhưng điện thoại lại chậm chạp không vang lên thông báo gì.
Thẩm Lãng ngồi ở ghế sofa trong văn phòng, ánh mắt rất lạnh lùng.
Lẽ nào nói Thẩm Tư Nguyên cảm thấy được rồi?
Đang lúc Thẩm Lãng định rời khỏi tập đoàn Phi Vũ đi tìm Thẩm Tư Nguyên, điện thoại lại đột nhiên đổ chuông.
“Đồ vật đã chuẩn bị đủ rồi chứ?”
“Ừ!”
Thẩm Lãng ra dấu tay với Kim Nam đứng bên cạnh Kim Nam.
Kim Nam gật đầu, bắt đầu tiến hành theo dõi điện thoại.
“Được, hiện tại mang theo hợp đồng đi tới cửa tập đoàn Phi Vũ!”
Thẩm Tư Nguyên cực kỳ cẩn thận, căn bản không cho Thẩm Lãng có cơ hội để nói chuyện, sau khi dặn dò xong liền cúp điện thoại ngay.
Rất nhanh chóng, Thẩm Lãng đã đi tới cửa tập đoàn Phi Vũ.
Đột nhiên có một chiếc xe hơi màu đen từ phía bên đường đối diện đột ngột lao thẳng vào Thẩm Lãng.
Rầm!
Thẩm Lãng nhanh chóng nghiêng người né tránh, tuy bất ngờ nhưng không gặp nguy hiểm!
Chiếc xe kia cũng trực tiếp lao thẳng vào bồn hoa bên đường.
Lúc này, một người mặc áo phông đen bước xuống xe, liếc mắt nhìn Thẩm Lãng vài cái, lạnh lùng nói: "Mang đồ tới!"
Thẩm Lãng cười đầy khinh bỉ, đi đến bên cạnh người đàn ông, giơ cao bản hợp đồng để trong túi đựng tài liệu lên.
“Đồ ở đây, tiếc là anh không có cơ hội lấy đi!” Thần Lãng cười lạnh chế nhạo.
Người đàn ông cau mày, lui về sau một bước.
“Anh... Anh muốn làm gì?” Người đàn ông nói.
Thẩm Lãng bước nhanh xô g tới trước mặt người đàn ông, từng cú đấm nện xuống mặt người đàn ông đó.
Bụp!
Người đàn ông theo tiếng vang ngã bệt xuống đất.
Thẩm Lãng tiến lên, một chân đạp lên ngực người đàn ông, lạnh giọng hỏi: “Tôi chỉ hỏi một lần, ông chủ của anh ở đâu?”
Cảm giác hít thở không thông khiến người đàn ông giãy dụa đến chết đi sống lại, nhưng lại phát hiện vốn dĩ không thể nào thoát khỏi chân Thẩm Lãng.
“Tôi tôi... Tôi không biết!”
“Vậy thì đi chết đi!”
Vừa dứt lời, dưới chân Thẩm Lãng càng ra sức.
Răng rắc, lồng ngực rắn chắc của người đàn ông bị dẫm đến móp xuống.
Đôi mắt người đàn ông trợn trừng mở to, dần dần mất đi sức lực chống cự, đôi tay dần buông thõng xuống...