Thấy ví tiền sắp đến tay rồi mà lại bị người khác chen ngang, tên đầu trọc lập tức giận sôi máu.
“Mày là đứa nào? Dám quản chuyện của ông đây, mày muốn chết hả?”
Hoàng Lộ Minh bị hành động của Phương Dạ dọa sợ, lập tức chạy tới để làm lành, nói: “Thực xin lỗi đại ca, đứa em này của tôi đang còn trẻ người non dạ, anh đừng chấp nó.”
Anh ta vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu, ý tứ đã rất rõ ràng rồi.
Chỉ là mười mấy vạn mà thôi, chúng ta không cần phải so đo với mấy người này làm gì, cứ ngậm bồ hòn làm ngọt là được rồi, lớn chuyện mà làm gì…
“Anh đừng kéo tôi, chỉ là tôi nhìn mấy người này không thuận mắt, bọn họ được voi lại còn đòi tiên, thật sự khinh người quá đáng!” Phương Dạ cầm một ngàn tệ ở trên cốp xe về, sau đó rút ra hai tờ quơ quơ trước mặt tên đầu trọc: “Theo giá thị trường, đền bù cho mấy người hai trăm tệ, có muốn lấy hay không?”
Advertisement
“Hai trăm tệ, mày đang bố thí cho ăn mày hả?” Tên đầu trọc suýt nữa tức đến mức cười ra tiếng: “Ông đây nói lại một lần nữa, mang ví tiền đến đây, nếu không thì ông đây gϊếŧ người phải thấy máu, động thủ phải lấy mạ-.”
Nói còn chưa dứt lời, mọi người đã bị hoa hết cả mắt, chờ bọn họ kịp hoàn hồn thì Phương Dạ đã ngắm con dao gập ấy ở trong tay.
Ánh mắt tên đầu trọc cứng lại, anh ta hoàn toàn không biết tại sao con dao của mình có thể ở trong tay đối phương?
Phương Dạ ung dung thong thả nói: “Dao này cũng không tệ, mua bao nhiêu tiền thế?”
Tên đầu trọc trả lời theo bản năng: “Hàng vỉa hè, 50 tệ.”
“Rẻ vậy hả, hay là tặng cho tôi nhé?”
“Được…” Tên đầu trọc bừng tỉnh: “Được cái đầu mày ấy, ông đây đang cướp đấy nhé, mày nghiêm túc cho ông, mau trả con dao lại đây!”
Advertisement
“Nếu tôi không trả thì sao?” Phương Dạ nheo mắt lại.
“Không trả? Vậy hôm nay ông đây sẽ lấy mạng mày, xem mày còn có thể mạnh miệng đến khi nào, đánh chết nó!”
Tên đầu trọc hét lên một tiếng, bốn gã đồng lõa cũng hùng hổ rút dao gập ra, thì ra bọn họ đã chuẩn bị từ trước rồi.
Hoàng Lộ Minh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, ngay khi bốn người kia sắp xông đến Phương Dạ đột nhiên chủ động : “A ha ha ha ha, tôi chỉ đùa một chút thôi, tôi chỉ muốn làm không khí bớt căng thẳng một chút, đừng coi là thật nhé.”
“Nói đùa?” Tên đầu trọc nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày dám nói đùa với ông đây? Được, để tao nói cho mày nghe một điều nhé, không phải lúc nào cũng có thể nói đùa, tiếp tục tẩn nó.”
Phương Dạ điềm nhiên nói: “Có phải mấy người chơi không nổi nữa hay không?”
“Chơi cm mày ấy hả?”
Một kẻ đồng lõa xông đến trước mặt, cầm dao hung hăng đâm về phía bụng Phương Dạ.
Hoàng Lộ Minh sợ hãi kêu to lên: “Cậu em cẩn thận, mau tránh ra!”
Nhưng mà Phương Dạ lại cứ như không nghe thấy, ngược lại hừ lạnh nói: “Nếu chơi không nổi, vậy tôi không cần con dao này nữa, trả lại cho mấy người này.”
Anh vung tay, con dao lập tức hóa thành một tia sáng bay ra, sau khi đánh rơi con dao trên tay kẻ đồng lõa vấn không giảm khí thế, nó nghiêng nghiêng cắm vào lốp sau của xe BYD!
Một tiếng bộp lớn tan đi, săm lốp nứt toác ầm ầm, nhìn con dao găm một nửa vào trục kim loại kia làm đám người của tên đầu trọc rùng mình một cái.
Lực tay của tên nhãi này đúng là biếи ŧɦái, nếu mà cắm lên trên người thì con dao kia chắc chắn sẽ tạo ra một cái lỗ thủng, ai mà chịu cho nổi?
Thấy mấy người không dám nhúc nhích, Phương Dạ bình tĩnh nói: “Đại ca, báo cảnh sát đi, cứ nói là có người cầm đao cướp bóc.”
Hoàng Lộ Minh như người mơ ngủ mới tỉnh dậy, hóa ra cậu em giàu có này là một cao thủ võ lâm, anh ta vội vàng nói liên tục: “Được, được, tôi báo ngay đây.”
“Không được báo.” Bây giờ tên đầu trọc sốt ruột lắm rồi, đầu năm nay ăn vạ không sao, nhưng mà tội danh cướp bóc nghe có vẻ nặng lắm, nếu mà bị cảnh sát bắt thì chỉ có đường đi bóc lịch vài năm đúng không.
Phương Dạ còn lâu sợ anh ta: “Cứ báo đi, không cần phải để ý đến bọn họ.”
“Nó chỉ có một mình, bây giờ cũng không có vũ khí trong tay, mọi người cùng nhau xông lên đánh nó, kẻo chút nữa cảnh sát đến thì đợi rửa sạch mông mà ngồi tù đi.”
Dưới sự xúi dục của tên đầu trọc, mấy người đó không do dự nữa, bọn chúng hét lớn xông về phía Phương Dạ, tên đầu trọc cũng xoay người chạy về phía ghế lái, sau đó lôi ra một cây mã tấu dài 1 mét từ phía dưới chỗ ngồi.
Nhưng mà chờ đến khi anh ta kịp giơ cây mã tấu về phía Phương Dạ thì mới đột nhiên phát hiện ra bốn gã đồng lõa của mình đã nằm đầy đất, trên ngực mỗi người đều có thêm một dấu chân…
Phương Dạ nhìn hắn đầy lạnh lùng, cứ giống như mãnh hổ đang nhìn chằm chằm vào chú thỏ con.
Tên đầu trọc đã vọt tới bên cạnh anh bỗng run rẩy hết cả người, rồi quỳ xuống uỳnh một cái trước mặt anh.
“Anh lấy con dao to như thế ra không phải là muốn chém tôi à? Tiếp tục đi.” Phương Dạ nói một cách lạnh nhạt.
Tên đầu trọc cố gắng nặn ra một nụ cười trên gương mặt nhăn nhó đó, sau đó anh ta run run rẩy rẩy đưa cây mã tấu qua cho Phương Dạ.
“Đại… Đại ca, cây mã tấu này tôi đã tìm người quen định chế, tốn mất 3000 tệ đấy ạ, tôi…tôi kính tặng ngài.”
Phương Dạ nói: “Anh giữ lại đi, lát nữa hãy giải thích cẩn thận cho cảnh sát biết.”
Trong mắt tên đầu trọc bỗng hiện lên vẻ hung ác, anh ta nắm lấy chuôi mã tấu định nghiêng người chém, mục tiêu chính là bụng của Phương Dạ.
Ai ngờ Phương Dạ đã sớm phòng bị trước, anh đưa tay nhanh như chớp, vững vàng kẹp lưỡi dao vào trong tay.
Sắc mặt của tên đầu trọc có vẻ rất hoảng sợ, trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
“Có lẽ là anh bị người ta lừa rồi, con dao này còn không bằng con lúc nãy.” Phương Dạ mỉm cười, sau đó tùy ý vung vung tay, cây mã tấu nhanh chóng được phóng ra, cắm luôn vào một cái bánh xe sau còn lại của con xe BYD.
Quả nhiên anh không có nói sai, tuy rằng lúc này bánh xe cũng nổ, nhưng mà cây mã tấu cũng bị gãy thành bốn đoạn, trong đó chuôi đao bị bắn bay ra rồi đập vào đầu của tên đầu trọc kia!
Sau một tiếng bốp giòn giã, tên đầu trọc mềm oặt ngã xuống đất cứ như là con rắn chết, không còn tiếng động gì nữa.
Phương Dạ vỗ vỗ tay: “Đại ca à, tôi còn muốn đuổi kịp cái máy bay, nơi này giao cho anh ấy, nếu cảnh sát mà hỏi đến tôi anh cứ viết tên tôi vào là được.”
Hoàng Lộ Minh đã tôn sùng anh như thần thánh: “Được được được, vậy người anh em tên gì?”
“Phương Dạ, nếu bọn họ mà không biết, thì cứ nói tôi là bạn của đội trưởng Từ Lệ, tạm biệt.”
Nói xong, Phương Dạ lập tức chạy về phía sân bay, còn hai mươi phút nữa là đền giờ hẹn, nếu anh đi nhanh một chút có lẽ là kịp.
Trong đại sảnh chỗ ngồi chờ máy bay, Tần Yên Nhiên xinh đẹp đeo kính râm đang ngồi ở trên ghế đọc sách một cách rất an tĩnh, cô ấy mặc một chiếc váy dài in hoa xinh đẹp, trong sự ưu nhã mê người lại lộ ra vài phần nghịch ngợm, rất hợp với dáng người hoàn mỹ và gương mặt tinh xảo của cô ấy, thu hút không ít ánh nhìn trong đại sảnh.
Vé mà cô đặt là vé khoang hạng nhất, theo lý thì có thể đến phòng cho khách quý đi máy bay, nhưng để chờ Phương Dạ cô ấy đã ngồi ở chỗ này.
Nhìn thấy bông hoa trắng ướŧ áŧ này mãi mà không có bạn trai đến đón, lâu dần, một số ít những chàng trai tự khoe khoang là bản thân có điều kiện không tồi đã bắt đầu rục rịch…