Trương Long là huấn luyện viên thể hình, khi Nhạc Lăng San bước vào quán cà phê internet, trái tim của anh ta đã bị cô ta lấy mất rồi, ngay cả chơi game anh ta cũng không thấy hứng thú nữa, bây giờ nhìn thấy người đẹp bị bắt nạt, đương nhiên anh ta phải ra mặt rồi.
Mặc dù người ta tuyên bố có bạn trai, nhưng không có ai biết được là thật hay giả, cho dù thật sự có thì thêm một phương thức liên lạc cũng không có gì sai, chỉ cần để lại ấn tượng tốt, có lẽ một ngày nào đó hai người cãi nhau, nhỡ đâu mình có thể tận dụng cơ hội tiến tới thì sao?
Sau khi giúp nhặt túi lên, anh ta cố ý khoe cơ bắp trên cánh tay: “Người đẹp, có phải đã gặp phiền phức không?”
Nhạc Lăng San giả bộ làm ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu: “Đúng vậy, vừa rồi tên côn đồ đó đã sờ vào đùi của tôi, tôi vừa mắng vài câu thì anh ta thẹn quá hóa giận, ném túi của tôi ra đây!”
“Cái gì! Cậu ta dám vô lễ với cô như vậy sao? Yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ giúp cô đánh tên khốn này một trận!”
Trương Long thật ghen tị, chân đẹp như vậy, anh ta cũng muốn sờ!
Advertisement
Anh ta đi ba bước thì đến trước mặt Phương Dạ, chỉ vào mũi đối phương và mắng: “Tên nhóc, có phải cậu trêu chọc người đẹp này không?”
Hai tay Trương Long chống nạnh, lộ ra cơ bắp cường tráng với ý muốn hù dọa đối phương.
Thắng dễ như trở bàn tay khiến tên nhóc này chịu nhận lỗi, chẳng phải là có thể thể hiện sự kiêu ngạo của mình, làm cho người đẹp yêu thầm…
Khi Trương Long đang suy nghĩ vô cùng đắc chí, nhưng không ngờ rằng Phương Dạ còn không thèm nhìn anh ta, sau khi anh tránh ra thì vội vàng đi về phía cổng.
“Này, tên nhóc đừng đi!” Bị người khác coi thường một cách quang minh chính đại, Trương Long rất tức giận, anh ta mở bàn tay to như cái quạt ra và tóm lấy vai của đối phương.
Còn muốn chạy sao? Với thân hình nhỏ bé này, khi tranh chấp chỉ cần dùng chút lực thì có thể bóp cậu nát thành phân đấy!
Sau khi cảm nhận được luồng không khí lưu động ở sau lưng, Phương Dạ trở tay lại, đúng lúc cầm được cổ tay của kẻ đánh lén.
Trong phút chốc va chạm, Trương Long giống như bị một cái kìm thép kẹp lại, tay đối phương truyền đến một lực lớn khiến anh ta dựng tóc gáy, vô cùng sợ hãi!
Advertisement
Phương Dạ thản nhiên nói: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi… tôi muốn…”
Trương Long vốn muốn nói vài câu hung ác để giữ thể diện cho mình, ai biết được đột nhiên đối phương lại tăng sức lực, khiến anh ta đau đến mức suýt chút nữa kêu lên thành tiếng.
“Không có gì thì đừng đến làm phiền tôi, anh đây đang rất bận!” Phương Dạ hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay ra, sau đó anh sải bước đi về phía cổng.
Trương Long loạng choạng lùi về sau vài bước rồi cúi đầu nhìn, trên cổ tay đáng thương của mình đã có vài vết máu nhìn thấy mà đau lòng!
“Đồ vô dụng!”
Nhạc Lăng San không nhìn thấy vết máu, cô ta chỉ xem Trương Long như đồ ăn hại.
To lớn như vậy mà không ngăn cản được người ta thì còn biết làm cái gì chứ?
Sau khi cô ta oán hận chửi mắng, càng nghĩ thì trong lòng càng thấy khó chịu, cứ lén lút đi theo sau lưng Phương Dạ, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho bạn trai.
“Anh yêu ơi, vừa rồi ở quán cà phê internet em đã bị người khác bắt nạt, anh nhanh đến giúp em đánh anh ta nha!”
Bạn trai nhanh chóng trả lời lại tin nhắn: “Anh lập tức đến ngay, anh ta đang ở đâu?”
“Em đang theo dõi anh ta, ngay tại khách sạn bên cạnh quán cà phê internet, em nhìn thấy anh ta đi thang máy lên tầng mười lăm…”
“Được, em cứ tiếp tục theo dõi anh ta, anh đang trên đường đến rồi!”
Sau khi Nhạc Lăng San cất điện thoại, cô ta nhanh chóng đi thang máy khác lên tầng mười lăm…
Sau khi dìu bạn trai về phòng, mồ hôi đầm đìa cả người Hạ Vi, chị ấy mệt đến mức kiệt sức, Thư Dương cười nói: “Chị dâu, váy của chị ướt đẫm mồ hôi rồi, sao chị không tắm trước đi rồi hãy quay về?”
Dù sao đây cũng là chỗ lạ, hơn nữa Hạ Vi là một người rất bảo thủ, sau khi chị ấy do dự một lúc thì vẫn từ chối: “Không cần đâu, tôi vào nhà vệ sinh là được rồi.”
Sau khi đợi Hạ Vi vào nhà vệ sinh, Lâm Chi Thanh đã nằm trên giường và ngủ say rồi, Thư Dương cười nham hiểm, anh ta treo tấm biển đừng làm phiền bên ngoài cửa, sau đó cài tất cả các khóa lại.
“Tửu lượng của cô gái này thật sự không tệ, rượu bia nhiều như vậy mà cô ấy vẫn không thể say khướt, thật may là tôi có tính toán trước!” Thư Dương vặn mở một chai nước suối ra, sau đó anh ta bỏ vào một viên thuốc màu trắng…
Hạ Vi nhanh chóng từ nhà vệ sinh đi ra, chị ấy còn đắp lên trên đầu Lâm Chi Thanh một cái khăn ướt…
Lâm Chi Thanh trong giấc ngủ say dường như vẫn nhận ra được động tĩnh, anh ta đưa tay nắm lấy góc váy của chị ấy, miệng còn lẩm bẩm một mình: “Dương… Dương… tôi yêu cậu, đừng… đừng rời xa tôi…”
Hạ Vi nghe không rõ lắm, chị ấy đang định khom người xuống nghe cho rõ thì Thư Dương đưa chai nước suối đến.
“Chị dâu, uống chút nước đi.”
“Cảm ơn.”
Hạ Vi vừa mệt vừa khát, chị ấy không kịp suy nghĩ gì, cầm lấy chai nước suối và uống một ngụm lớn.
Trong lòng Thư Dương thở phào nhẹ nhõm, anh ta ngồi bên cạnh Hạ Vi, cười tít mắt nói: “Chị dâu, Chi Thanh đi nước ngoài du học nhiều năm như vậy, vậy mà chị chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm bạn trai lần nữa, thực sự quá si tình rồi đấy?”
Hạ Vi bình tĩnh chuyển vị trí: “Con người tôi khá bảo thủ, hơn nữa bất kỳ chuyện gì mà tôi thích thì đến chết tôi vẫn thích, nếu như đã trở thành bạn gái của Chi Thanh rồi, đương nhiên phải đợi anh ấy quay về mới yên tâm.”
“Có bạn gái như chị, Chi Thanh thật sự quá hạnh phúc rồi, tôi rất ghen tỵ đấy!” Thư Dương mỉm cười nói: “Tối nay cũng xem như là một buổi tân hôn hội ngộ sau một thời gian xa cách của hai người, hay là tôi mở thêm phòng nữa, chị với cậu ấy cứ ở lại đây làm gì đi?”
Hạ Vi lắc đầu nói: “Không cần đâu, mặc dù tôi và anh ấy là người yêu, nhưng từ trước đến nay chưa phát triển đến mức đó.”
“Ồ!” Đôi mắt của Thư Dương sáng lên: “Không ngờ chị dâu là một người giữ mình như ngọc, ở thời đại này thật sự rất ít gặp, bái phục bái phục!”
Hạ Vi cảm thấy có chút hoa mắt choáng váng, chị ấy còn nghĩ rằng mình đã ngà ngà say, thế là cố định thần lại và nói: “Thời gian cũng không còn sớm, hôm nay đi đường mệt quá, tôi không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa, ngày mai… ngày mai gặp…”
Chị ấy loạng choạng đứng dậy, nhưng thật đáng tiếc, chưa đi được hai bước thì đã ngã xuống giường rồi.
Nhìn thấy thuốc đã phát huy tác dụng, Thư Dương nhất thời cười hô hố lên.
“Nếu đã đến rồi, vậy đêm nay đừng muốn rời đi, tôi sẽ cho chị hưởng thụ mùi vị làm phụ nữ!”
Anh ta vội vàng cởϊ áσ, đang định nhào tới Hạ Vi đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, nhưng không ngờ đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
“Tên khốn nào đang phá hỏng hứng thú của tôi vậy? Không phải đã treo biển đừng làm phiền rồi sao?”
Thư Dương định không để ý đến, nhưng chuông cửa cứ liên tục vang lên, có vẻ như không đạt được mục đích thì người bên ngoài cửa tuyệt đối sẽ không dừng lại, anh ta không còn cách nào khác, đành phải khoác áo vào và đi ra mở cửa.
“Ai vậy?” Anh ta vừa mở cửa ra thì nhìn thấy sắc mặt không biểu cảm gì của đối phương.
Sắc mặt của Thư Dương bất ngờ, anh ta còn nghĩ rằng là nhân viên phục vụ đang gõ cửa: “Phương… Phương Dạ, sao cậu đến đây?”
“Tôi đến đón chị Vi, chị ấy đã đi rồi sao?”
Thư Dương bình tĩnh nói: “Sau khi đưa chúng tôi quay về thì chị ấy đã đi rồi, thế nào, vừa rồi cậu không gặp chị ấy sao?”
“Anh nói dối!” Đột nhiên Phương Dạ lạnh lùng nói: “Túi xách của chị ấy vẫn đang để trên tủ ti vi, tôi đã thấy rồi!”