Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 

Phương Dạ mau chóng tránh khỏi, vừa giải thích: “Xin lỗi bác gái, tôi đi nhầm nhà vệ sinh!” 

Người đàn bà lại càng tức giận hơn: “Cậu mù à, năm nay người ta mới tròn hai mươi tuổi, cậu gọi ai là bác gái đấy?” 

Phương Dạ kinh ngạc, dáng người và gương mặt này của cô có liên quan chút gì đến tuổi hai mươi sao? 

Vì để xoa dịu cơn giận của đối phương, anh chỉ có thể cúi đầu khom lưng nói: “Xin lỗi em gái, mắt của tôi từ nhỏ đã không tốt, cô hãy rộng lượng mà tha thứ cho tôi nhé!” 

Người phụ nữ mập thấy mặc dù Phương là một shipper nhưng trông khá đẹp trai, hơn nữa thái độ nhận sai rất thành khẩn, lửa giận trong lòng chị ta lập tức dịu đi không ít. 

“Cậu thật sự đi nhầm, chứ không phải cố ý vào nhìn trộm tôi đấy chứ?” 

Phương Dạ lảo đảo suýt nữa té ngã. 

Rốt cuộc phải tự tin đến mức nào mới cho rằng có người muốn nhìn trộm 

cô? 

Trừ khi thật sự bị mù! 

Phương Dạ nói ngược với lương tâm của mình: “Người đẹp, tôi có thể lấy lương tâm của mình ra thề, tôi thật sự không nhìn trộm chị!” 

“Được rồi, thấy miệng cậu ngọt như vậy, tôi tin cậu một lần vậy.” Người đàn bà mập nhếch miệng cười: “Cậu cũng nhìn ra tôi là người đẹp rồi, vậy có muốn add wechat không?” 

Phương Dạ tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Thật là đáng tiếc, điện thoại của tôi đúng lúc hết pin, đợi lần sau có duyên gặp lại đi!” 

Người đàn bà mập cười nói: “Không cần tiếc nuối, cậu đợi một chút, tôi ghi lại cho cậu là được rồi, sau khi trở về cậu nhớ phải add tôi đấy.” 

“Được.” 

Phương Dạ hận không thể cho mình một bạt tai, trong lúc bất lực, anh chỉ đành cầm lấy bịt khăn giấy ảo não rời đi. 

Sau khi đi được mười mấy mét, anh lén lén lút lút vòng lại. Lúc anh đang do dự đứng bên ngoài nhà vệ sinh nữ, tin nhắn của khách hàng lại gửi đến. 

“Anh hai à, chân của tôi sắp mỏi đến gãy rồi, anh mau đưa vào đi! 

Vào ngay đây, cô cố chịu thêm chút nữa đi! 

Sau khi cất điện thoại, Phương Dạ đang định bất chấp đi vào lần nữa, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót lạch cạch lạch cạch. 

Anh đang định giả vờ đứng sang một bên, ai ngờ chủ nhân của đôi giày cao gót kia đột nhiên dừng lại. 

“Anh trai shipper, thì ra là anh à!” 

“Hả?” 

Phương Dạ quay đầu nhìn, hình như người đẹp cao gầy trước mặt trông hơi quen måt. 

“Cô là...” 

“Nhanh như vậy đã quên mất tôi rồi à?” Mặt Lâm Thiên có hơi thất vọng: “Lần trước mẹ tôi không cho anh mang đồ lên lầu, anh nhớ ra chưa?”. 

“À, cô là cô Lâm!” Trong chốc lát, Phương Dạ đã nhớ ra bác gái diễn viên khiến người khác dở khóc dở cười kia. 

“Anh nhớ rồi đấy à?” Lâm Thiên cười khúc khích: “Lần trước anh còn lợi dụng tôi đấy!” 

Phương Dạ cười ngại ngùng: “Đó chỉ là trong hoàn cảnh bất đắc dĩ thôi, còn không phải là vì giúp cô giải vây sao.” 

“Anh không cần chột dạ, tôi cũng đâu có trách anh.” Lâm Thiến mỉm cười: “Đúng rồi, anh đứng đây làm gì, đang đợi bạn gái anh đi toilet sao?” 

“Đương nhiên là không phải.” 

“Vậy anh đứng đây làm gì?” 

Phương Dạ do dự nói: "À... nếu tôi nói tôi vào để đưa đồ, cô có tin không?” 

Miệng của Lâm Thiên há thành hình chữ 0 đáng yêu: “Không phải chứ, vào nhà vệ sinh nữ đưa đồ?” 

Phương Dạ tỏ vẻ bất lực: “Suyt! Cô nhỏ tiếng chút, bị người khác nghe thấy là gay go đấy!” 

Lâm Thiến cố ý nói: “Lớn la lén lút như vậy, sao tôi cảm thấy đưa đồ là giả, nhìn trộm mới là thật thế?” 

Sao ai cũng nói tôi nhìn trộm thế, chẳng lẽ anh đây trông rất giống biến thái sao? 

Khách hàng này thật là lừa đảo, làm hỏng danh tiếng cả đời của mình! 

“Cô tự mình vào xem đi là sẽ biết tôi có lừa cô hay không.” 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận