“Chính là nó!”
Xe Poison ở trong nước vốn đã ít, hơn nữa lại có màu đỏ thắm cực kì chói mắt, dĩ nhiên Lý Long chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ngay.
“Nói như vậy, thằng nhóc kia cũng ở trong quán bar?” Vương Cường nhả ra một ngụm khói thuốc lá, nói: “Mày mau đi tìm thử xem.”
“Dạ, cậu chủ!”
Lý Long nhận lệnh rời đi, Âu Dương Hoa hỏi: “Cậu chủ Vương, cái thằng đó chọc cậu chuyện gì vậy?”
Vương Cường căm phẫn nói: “Thằng nhóc đó phá hỏng chuyện theo đuổi Tần Yên Nhiên của tao, mày nói coi có đáng chết hay không?"
Advertisement
“Cô cả nhà họ Tần ư? Vậy quả thật đáng chết!” Âu Dương Hoa sục sôi lửa giận nói: “Chẳng qua chỉ là một thằng shipper mà thôi, cậu chủ Vương, có cần em gọi người tới xử lý nó không?”
“Tao nghe nói thế lực của chủ quán bar này không phải dạng vừa đâu, không thể gây sự. Đừng hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ trước sau.”
Hơn mười hai giờ đêm, bầu không khí bên trong quán bar đã đạt tới đỉnh điểm. Sau khi có men rượu vào, mọi người đều đã có chút rục rịch rồi. Hồ Phi và Nhiếp Kiệt vốn không ưa gì nhau, tích tụ lâu dần cuối cùng rồi cũng bùng phát.
“Hồ Phi, hôm nay mày thắng chẳng có chút vẻ vang gì đâu, toàn là nhờ vào thằng đàn ông ăn bám Phương Dạ đó mới thắng cuộc. Có ngon thì sáng mai chúng ta tự mình thi đấu!”
“Đã cá cược thì phải chấp nhận thua, chẳng lẽ còn muốn quỵt nợ à?” Hồ Phi vỗ tay xuống bàn, tức giận nói: “Chuyện mày bày mưu hại tao ở chỗ sân bóng, tao còn chưa có tính sổ với mày đó!”
“Ai bày mưu hại mày? Là cơ thể mày yếu tự làm mình bị té, mắc mớ gì mà đổ lên đầu tao?” Nhiếp Kiệt nở nụ cười thâm sâu mà quái dị nói: “Nhìn mày còn trẻ như vậy mà thận bị hư rồi à?”
Điều cấm kỵ nhất của một người đàn ông là bị người khác nói mình yếu kém, huống hồ còn là ở ngay trước mặt người con gái mà mình yêu mến nữa chứ, Hồ Phi lập tức bùng phát cơn thịnh nộ: “Con mẹ nó, mày mới là đồ hư thận, cả nhà mày đều hư thận, có ngon thì bây giờ chiến luôn?”
“Sợ mày chắc, tới đi!”
Advertisement
Âm thanh của hai người đó càng lúc càng lớn, dường như là lấn át luôn cả tiếng nhạc, kéo theo sự chú ý của không ít khách trong quán ngó vào.
“Đừng ồn nữa, mỗi người nhịn vài câu đi, đây là nơi công cộng đó!” Viên Lâm nhanh chóng can ngăn.
Hai người kia vốn không để ý tới lời khuyên nhủ đó, ngược lại càng lúc càng hung hăng hơn. Đám người Hồng Dịch vốn là muốn tới gây rối, còn đang cầu mong cho chuyện càng ầm ĩ càng tốt.
“Nè tao bảo này, đám ngu ngốc tụi bây có thể nào nhỏ tiếng lại chút không?” Một người đàn ông nhuộm tóc đỏ đang ngồi ở ghế bên cạnh chợt lên tiếng.
“Con khỉ đỏ kia, mày chửi ai ngu ngốc?” Nhiếp Kiệt chỉ về phía tóc đỏ mắng.
“Úi chà, một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh lại còn dám quát ông đây? Mày có biết ông đây là ai không?” Tóc đỏ cười lạnh đứng lên. Bảy, tám tên đồng bọn bên cạnh cũng lập tức đứng theo.
Trước mặt là một đám người mặt mày hung tợn, Nhiếp Kiệt cũng không hề nao núng. Thứ nhất là không muốn để mất mặt trước mặt Viên Lâm, thứ hai là mấy tên bạn cùng phòng của anh ta cũng đều là cao thủ đánh đấm, chưa hẳn đã thua kém bọn họ.
“Ai cần quan tâm mày là ai chứ, lẽ nào chỉ có mình mày được mắng người, người khác thì không được mắng chắc?” Hồng Dịch cười lạnh, đứng lên nói: “Trên đời này làm gì có loại đạo lý nào như vậy.”
Thật là có khí phách của một người đàn ông, như này mới thật sự là đàn ông chân chính chứ!
Lương Mộ Linh bất giác nhìn tới ngây dại.
Sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt của hoa khôi trường, trong lòng Hồng Dịch càng thêm đắc ý. Ba cô gái kia tạm thời không bàn tới, chí ít là có Lương Mộ Linh bị anh ta thu hút, màn chạm trán này coi như không lỗ rồi.
Nhìn thấy đám người của Nhiếp Kiệt đang có xích mích với người khác, đám người của Hồ Phi dĩ nhiên là cầu còn không được, bèn dứt khoát ngồi một bên cùng xem trò hay là được rồi.
Trong lúc không khí giữa hai nhóm người vốn đang ngập tràn mùi thuốc súng, Hồng Dịch lại thêm dầu vào lửa như thế lập tức khiến tóc đỏ nhịn không được nữa, ngay lúc muốn dắt người cùng xông lên thì có một bàn tay chợt vỗ vào bả vai của anh ta.
“Đứa nào?” Bị cụt hứng ngang, tóc đỏ quay đầu lại định mắng người, nhưng sau khi nhìn thấy rõ mặt của đối phương mới nhanh chóng nuốt hết mấy lời thô tục kia xuống bụng.
“Anh Hoa, hóa ra là anh à!”
“Tóc đỏ, chỗ mấy cậu đang xảy ra chuyện gì vậy?” Âu Dương Hoa giả vờ hỏi, thực chất anh ta đã nhìn thấy rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện từ lâu rồi.
Tóc đỏ cúi người nói: “Anh Hoa, cái đám ngu ngục này ở đây làm ầm ĩ, em mắng một câu mà bọn nó vẫn dám cãi lại, cho nên chuẩn bị dạy dỗ tụi nó một chút.”
“Mày hễ mở miệng ra là ngu ngục này ngu ngục nọ, liệu hồn kẻo ông đây bóp chết mày đó!” Nhiếp Kiệt tức giận nói.
“Đó anh Hoa anh nghe đi, cái thằng nhóc đó quả thực là láo mà, không đánh nó một trận thì trong lòng em sẽ thấy khó chịu lắm!”
“Mọi người ra ngoài chơi là muốn vui vẻ thoải mái mà thôi, không cần phải đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ gì đâu.” Âu Dương Hoa nhàn nhạt nói: “Hay là thế này đi, hai bên cứ đấu văn, thế nào hả?”
“Ai sợ ai chứ, đấu văn như nào đây?” Hồng Dịch hừ lạnh hỏi.
“Rất đơn giản, sau khi đã đưa ra cách thức thi đấu, người thắng có thể ra yêu cầu với một người trong đám người bị thua, ví dụ như quỳ xuống đất dập đầu, tự vả mặt mình một cái, hoặc là chia tay bạn gái ngay tại chỗ gì gì đó.” Âu Dương Hoa nhìn thấy đối phương cắn câu, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút.
“Vậy cách thức thi đấu là gì?” Nhiếp Kiệt hỏi.
“Tôi thấy mấy anh cũng không phải là kiểu người thiếu tiền, vậy thì thêm chút đặc biệt vào trận đấu đi.” Âu Dương Hoa chỉ vào sàn nhảy, nói: “Có thấy cái chiêng kia không? Ở quán bar này có một quy luật bất thành văn, bất kỳ ai đi tới đó gõ một hồi chiêng thì sẽ mời tất cả mọi người trong quán bar này uống một ly. Dựa vào số lượng khách tới đêm nay thì ước chừng là tốn khoảng bốn mươi hay năm mươi nghìn một lần gõ thôi, người của mỗi bên sẽ lần lượt gõ, cho tới lúc có một bên chịu thua thì thôi, sao hả?”
Nói đơn giản thì cái chiêng đồng đó chính là vật để người có tiền ra vẻ.
“Được, chúng tôi tiếp!” Hồng Dịch gật đầu đồng ý.
“Đại ca, anh không suy xét thêm chút sao?” Nhiếp Kiệt bị khiếp sợ trước cái giá của một lần gõ chiêng đó rồi, đến cả Chu Kỳ cũng đã hít một ngụm hơi lạnh.
“Không phải một lần chỉ có năm mươi nghìn thôi sao, đây mà coi là tiền à?” Hồng Dịch tràn đầy tự tin nói, hôm nay cha của anh ta vừa mới gửi tiền sinh hoạt tháng xong, cộng với cả số còn dư trước đó, trên người ít nhất cũng có khoảng tầm một triệu, quả thật không thua kém đối phương.
“Được, quả nhiên có can đảm!” Âu Dương Hoa giơ ngón cái lên nói: “Nếu đã chốt xong cách thức thi đấu, vậy thì đề nghị mỗi bên ra điều kiện đi!”
“Anh Hoa, em không có đem theo nhiều tiền như vậy…” Tóc đỏ nhỏ giọng nói.
“Yên tâm, tiền này tôi chi trả.”
Câu nói đó của Âu Dương Hoa mới khiến cho người kia hoàn toàn an tâm.
“Điều kiện của tôi rất đơn giản, con khỉ lông đỏ này phải thả rông chạy một vòng ở ngoài quán bar, còn phải vừa chạy vừa vả mặt mình, mắng mình là thứ vô cùng ngu ngục.” Hồng Dịch cười lạnh nói.
“Con mẹ nó, mày mới là thứ ngu ngục!” Tóc đỏ vừa nghe xong đã nổi trận lôi đình đứng phắt dậy: “Cái thằng chó chết này có phải là muốn chết hay không hả?”
“Nè Tóc đỏ, lần này cậu không đúng rồi, người ta chỉ là nói ra điều kiện của mình mà thôi, hợp tình hợp lý mà.” Âu Dương Hoa lườm người kia một cái.
Tóc đỏ bạo ngược nói: “Được, nếu như tao thắng thì mày phải…”
“Chờ đã!” Âu Dương Hoa chợt ngắt lời của Tóc đỏ: “Điều kiện này để tôi đưa ra nhé.”
Tiền là người ta bỏ ra, dĩ nhiên Tóc đỏ không dám phản đối rồi: “Dạ, mời anh Hoa nói.”
“Điều kiện của tôi cũng rất đơn giản, bảo tên kia lập tức chia tay bạn gái, hơn nữa không bao giờ được quay lại nữa!”
Âu Dương Hoa vừa nói vừa chỉ ngón tay về phía Phương Dạ đang đứng ở chỗ lan can.