Sau khi biết thân phận thật của Phương Dạ, bọn người Triệu Tuyết bắt đầu không dám nói chuyện với anh, dù sao trước đây bọn họ cũng từng chế nhạo anh như vậy, bây giờ cảm thấy rất ngượng ngùng.
Phương Dạ đương nhiên không phải là loại người hẹp hòi như vậy, anh chủ động trò chuyện tán gẫu với mọi người, Thẩm Nghiên Nhi ở bên cạnh cũng nhanh chóng nhập cuộc với các bạn học.
Ngoại trừ ba người Quản Du, mọi người đều chơi rất vui vẻ, sau khi ăn uống no say, bọn họ bắt đầu tận hưởng hồ bơi và hồ nước nóng, thậm chí có người chạy đến bãi biển chụp hình.
Lúc ngâm nước nóng, Phương Dạ ngồi bên cạnh Thẩm Nghiên Nhi hỏi: “Bạn học cũ, hôm nay cậu không livestream sao?”
“Suỵt, bọn họ không biết chuyện tôi làm streamer đâu.” Thẩm Nghiên Nhi hạ giọng nói: “Dù sao thì chuyện này dễ khiến người khác nghĩ bậy lắm, tôi không muốn ai cũng biết.”
“Với sự nổi tiếng của cậu, sớm muộn gì thì họ cũng biết thôi mà?” Phương Dạ mỉm cười nói.
“Giấu được ngày nào hay ngày đó, chỉ cần làm đến lúc tốt nghiệp thôi.” Thẩm Nghiên Nhi thở dài: “Nghề streamer này phải lộ diện, cũng không phải công việc lâu dài, đợi đến lúc kiếm đủ tiền trả cậu, tôi định tìm một công việc nghiêm túc kiếm sống qua ngày.”
Advertisement
“Cậu nợ tiền tôi từ khi nào vậy?” Phương Dạ cau mày nói: “Cái đó là tôi thưởng cho cậu, chứ không phải cho cậu mượn.”
Thẩm Nghiên Nhi cố chấp nói: “Tôi biết cậu muốn giúp tôi nên mới tặng nhiều quà như vậy, tuy cậu rất giàu, nhưng số tiền đó không phải tự dưng mà có, bây giờ tôi có năng lực kiếm tiền rồi, đương nhiên phải trả chứ!”
“Tôi đã nói là không cần mà, sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
“Không được, nhất định phải trả!”
“Được, cậu muốn trả cũng được!” Phương Dạ hết cách, đành phải dùng đến chiêu cuối cùng: “Từ ngày cậu trả hết nợ, chúng mình cũng sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, đường ai nấy đi!”
“Cậu… Sao cậu lại ngang ngược vậy chứ?”
“Ngang ngược vậy đó, có tiền nên bướng vậy đó!” Phương Dạ nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi chỉ quan tâm tình bạn giữa bọn mình thôi, còn cậu thì cứ nghĩ đến tiền, cậu khiến tôi thất vọng quá, Phương Dạ tôi đây một giây lên xuống mấy trăm ngàn, không muốn làm bạn với loại người chỉ biết nghĩ đến tiền như cậu!”
Thẩm Nghiên Nhi đành phải thỏa hiệp: “Thôi được rồi, được rồi, tôi không trả nữa, được chưa? Cậu không có cho tôi mượn tiền, tôi cũng không nợ tiền cậu, ok?”
“Vậy mới đúng chứ!” Phương Dạ cười tươi: “Đói bụng không, tôi đi lấy đồ ăn cho cậu?”
Advertisement
“Thôi không cần đâu, hôm nay đã vượt quá chỉ tiêu rồi!” Thẩm Nghiên Nhi ôm bụng bằng phẳng của mình, nói với vẻ mặt đau khổ: “E là ngày mai sẽ tăng nửa cân rồi, tất cả là tại đồ ăn nhà cậu ngon quá đó!”
“Cậu lỗi thời rồi, bây giờ không còn thịnh người gầy nữa đâu, mũm mĩm chút mới dễ thương!”
“Thật sao…”
Thẩm Nghiên Nhi bây giờ đang mặc bộ đồ bơi mà Dương Lâm chuẩn bị cho cô ấy, thân hình trắng nõn được để lộ ra, đúng là một cô gái đẹp nổi bật nhất trong biệt thự.
Thấy cảnh hai người nói chuyện thân mật với nhau, Quản Du lập tức cảm thấy nổi giận nhưng không nơi nào để trút ra.
Lý Minh cười khổ nói: “Anh Du, ban nãy tôi có hỏi qua bạn, biệt thự số một có giá hai ba tỉ, chúng ta không nên đụng vào tên Phương Dạ này đâu!”
“Tao đương nhiên biết không nên đụng vào nó rồi, nhưng tao nuốt không trôi cơn tức này!” Quản Du căn hận nói: “Nếu như ngay từ đầu nó nói rõ thân phận thì tao đâu nói gì, nhưng nó lại khốn nạn như vậy, bày ra bộ dạng nghèo khổ, đào hố để tao nhảy vào, cuối cùng còn lấp hố lại, giẫm thêm vài chân, thật là quá đáng mà!”
Lý Minh và Từ Nguyên nhìn nhau, xem ra Quản Du giận quá mất khôn rồi, đến loại ví dụ kì quặc như vậy cũng nghĩ ra được.
“Nói thật thì, Phương Dạ đúng là hơi quá đáng thật!”
“Đúng vậy, ỷ lớn hiếp nhỏ, đây mà là chuyện con người làm sao?”
Ba người cùng chửi bới Phương Dạ, nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng, nếu như ngay từ đầu Quản Du không làm khó người ta, thì người ta cũng đâu đến mức đối xử với anh ta như vậy?
Đây hoàn toàn là do nghiệp quật mà thôi.
Phương Dạ cũng chỉ ra vẻ rồi thôi, ít nhất cũng không lên tiếng chế nhạo, mỉa mai, có thể xem là rất rộng lượng rồi.
Chỉ tiếc là Quản Du đó giờ rất kiêu ngạo, lần này bị chơi một vố như vậy, trong lòng càng nghĩ càng không phục.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta đột nhiên bước đến trước hồ nước nóng quát lớn.
“Phương Dạ, tao muốn thách đấu với mày, mày có dám ứng chiến không?”
Giọng nói vang khắp cả biệt thự.
Thẩm Nghiên Nhi sửng sốt, Lý Minh và Từ Nguyên cũng ngây người ra, các bạn học khác cũng vậy, đến các cô người hầu xinh đẹp bận rộn kia cũng tò mò nhìn sang bên này.
Người này là ai mà dám thách thức chủ nhân?
Dương Lâm lạnh lùng nhìn Quản Du, chậm rãi đưa tay phải lên, những người hầu ở gần hồ nước nóng bắt đầu đến gần Phương Dạ.
Hai mươi cô người hầu này được Dương Lâm thuê với giá cao, không những nhan sắc và thân hình tuyệt đẹp, vài người trong số đó sở hữu võ thuật khá tốt, có thể kiêm chức vệ sĩ.
Chỉ là cô ấy không hề biết rằng, thân thủ của Phương Dạ thật ra vô cùng cao, cho dù có một trăm tên Quản Du cũng không làm gì được anh…
“Mày… Mày nói gì đó đi chứ, có dám chấp nhận lời thách đấu của tao không!” Quản Du thấy đối phương im lặng, nên lấy hết can đảm hỏi thêm lần nữa.
“Cậu thích bị tôi hành lắm sao?” Phương Dạ cười nhạt: “Cũng được, cậu muốn thách tôi cái gì?”
“Tao muốn thách đấu tennis!” Quản Du hừ lạnh nói: “Biệt thự của mày có sân tennis đạt chuẩn quốc tế, chắc là kĩ thuật của mày cũng không tồi, có dám đấu một trận với tao không?”
“Tôi chấp nhận lời thách đấu của cậu.” Phương Dạ mỉm cười: “Nói ra điều kiện của cậu đi.”
Thẩm Nghiên Nhi thấy Phương Dạ đồng ý, cô ấy lập tức lo lắng, kéo tay anh nói nhỏ: “Phương Dạ, cậu ta giỏi tennis lắm, từng đoạt giải toàn quốc, cậu không thắng được đâu!”
Theo như cô biết, từ hồi trung học, sức khỏe của Phương Dạ đã không được tốt, dễ bị bệnh, thành tích môn thể dục thường xuyên hạng chót lớp, còn chưa bao giờ tham gia các loại thể dục thể thao mà con trai yêu thích, vậy thì sao anh có thể thắng được Quản Du, người được gọi là hoàng tử tennis chứ?
“Yên tâm, tôi biết tôi đang làm gì.” Phương Dạ không nói rõ: “Thắng hay thua, đấu qua mới biết.”
Thấy Phương Dạ mắc bẫy, đôi mắt Quản Dụ sáng lên: “Nếu như tao thắng, mày phải chủ động từ bỏ Thẩm Nghiên Nhi!”
Sau khi nghe điều kiện của anh ta, trong lòng Thẩm Nghiên Nhi lập tức thắt lại, gương mặt nhỏ nhắn đó có chút xanh xao.
Phương Dạ giống như không nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm của cô ấy, mà chỉ nhàn nhạt mỉm cười: “Được, vậy nếu cậu thua thì sao?”
“Nếu tao thua, mày muốn xử lí tao sao cũng được!”
“Vậy thì điều kiện của tôi cũng rất đơn giản, sau này cậu không được phép làm phiền Thẩm Nghiên Nhi nữa.”
“Được, quyết định như vậy!”
Thấy hai người cược nhau, các bạn học khác cũng đi theo đến sân tennis để xem trò vui.
Hệ thống trí tuệ nhân tạo tự động bật toàn bộ đèn của sân tennis, lúc này mọi người mới phát hiện ra sân tennis này còn đạt tiêu chuẩn hơn cả tưởng tượng, dùng để tổ chức giải đấu toàn quốc chắc chắn không vấn đề gì!
Quản Du thay bộ trang phục đánh tennis chuyên nghiệp mà người hầu mang đến, còn Phương Dạ thì xua tay từ chối, anh không mặc áo, bên dưới thì chỉ mặc chiếc quần đùi, chân thì mang đôi dép lào, trông rất khác biệt và hài hước.
Chẳng qua bây giờ ai cũng biết anh là một tỉ phú, muốn cười cũng không dám cười.
Có tiền thì gọi là ra vẻ, không có tiền thì gọi là ngu ngục!
Dương Lâm cười khổ khuyên nhỏ: “Cậu chủ, ít nhất thì cậu cũng nên đổi giày đi, lỡ bị trật chân thì sao?”
“Không sao, đôi dép này tốt lắm.” Phương Dạ nhận vợt, rồi đánh thử vài cái trên không, nói thật thì, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với loại vợt này, trước đây anh cũng rất ít khi chạm đến vợt cầu lông.
Thẩm Nghiên Nhi nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Phương Dạ, trong lòng vô cùng lo lắng: “Triệu Tuyết, cậu nghĩ Phương Dạ có thắng nổi không?”
“Tôi không nghĩ là thắng được.” Triệu Tuyết lắc đầu: “Quản Du là người như thế nào, cậu cũng biết mà, một người đoạt giải trên hội thể thao sinh viên toàn quốc muốn thắng Phương Dạ chẳng phải là chuyện nhỏ sao, e rằng cậu ấy chơi bằng một chân cũng thắng được đó!”
“Vậy phải làm sao đây, tôi có nên vào cản trở cuộc thi đấu này không?” Thẩm Nghiên Nhi thấy người khác cũng xem thường Phương Dạ, lập tức trở nên hoảng loạn.
“Không kịp nữa đâu, bọn họ đã bắt đầu rồi…”