Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Một dòng nước ấm chạy khắp cơ thể Phương Dạ, đến nỗi mà bất kể là vết thương bên ngoài hay bên trong cũng đều lành hẳn với tốc độ ánh sáng, hiệu quả có thể sánh ngang thuật trị liệu trong trò chơi!

Khi Từ Lệ cúp máy thì anh đã có thể đứng lên rồi.

“Anh làm gì đấy? Nằm xuống nhanh lên!” Từ Lệ vô cùng sợ hãi, cô ta vội vàng tiến lên đỡ lấy anh.

“Hình như tôi không sao, bảo xe cứu thương trở về đi!”

“Có phải anh bị đạn bắn trúng đầu hay không, chứ sao lại bắt đầu nói nhảm vậy?”

“Tôi khỏe thật.” Khi Phương Dạ đang định khoe ít cơ bắp thì lại bị Từ Lệ ôm lấy.
Advertisement
“Ngoan, ngồi xuống nhanh lên, xe cứu thương gần đến rồi.”

Ngửi mùi thơm thoang thoảng trong lồng ngực, Phương Dạ đành phải đồng ý…

Xe cứu thương đến cùng lúc với đội tuần tra, người đàn ông ở quầy lễ tân cũng bị khống chế đứng lên.

Sau khi bác sĩ kiểm tra vết thương của Phương Dạ xong thì lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

“Bác sĩ, tính mạng của anh ta có bị nguy hiểm không?” Từ Lệ lo lắng hỏi.

Bác sĩ thở dài: “May mắn tôi tới kịp thời, nếu như trễ chút nữa thì…”

Từ Lệ hoảng sợ nói: “Không cứu được anh ta?”

“Không phải.” Bác sĩ lắc đầu nói: “Nếu chậm một chút thì chỉ sợ miệng vết thương trên người cậu ta đã khép lại hết rồi.”
Advertisement
Từ Lệ: “?”

Bác sĩ mỉm cười nói: “Thân thể của cậu ta rất khỏe mạnh, đạn sắt chỉ gây ra vết thương nhỏ, cùng lắm thì chỉ bị thương ngoài da mà thôi.”

‘Nếu là bị thương ngoài da thì ông than thở cái lông, suýt chút nữa thì dọa chết tôi rồi.’

Từ Lệ thầm giơ ngón giữa.

“Khoan đã bác sĩ!” Đột nhiên cô ta nhớ đến tình huống vừa rồi: “Có phải anh kiểm tra sai rồi không, anh ta vừa mới hộc máu, có phải là bị thương ở nội tạng hay không?”

“Nếu cô không yên tâm thì cứ dẫn cậu ta đến bệnh viện kiểm tra tổng quát đi!” Bác sĩ thở dài, ấy thế mà trình độ của mình lại bị nghi ngờ.

“Không cần đâu, hiện tại cơ thể tôi khỏe cực kỳ, thậm chí có thể đánh chết một con hổ.” Phương Dạ không muốn đến bệnh viện kiểm tra, lỡ như người khác biết được cơ thể của anh khác với người bình thường, sau đó đưa đi nghiên cứu thì phải làm sao đây?

“Anh khỏe thật?” Từ Lệ thấy sắc mặt của anh vẫn ổn, quả thật không giống như người bị thương nặng.

“Tôi thực sự không sao.” Phương Dạ cười nói: “Tôi còn phải chạy về đổi bộ quần áo rồi tiếp tục giao hàng, nếu không thì bà chủ mắng tôi mất, tạm biệt.”

“Tạm… tạm biệt.”

Từ Lệ bất đắc dĩ nhìn theo xe điện nhỏ nghênh ngang rời đi…

Sau khi nghe được Mã Bang Địch cũng đã đền tội, Hạ Vi tạm thời thở phào nhẹ nhõm, đối phương là em trai ruột của phó quản lý Mã, nếu như ngày nào còn chưa bị bắt thì ngày đó thật khiến người khác sợ hãi.

Lúc Phương Dạ đang thay quần áo thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh cầm lên nhìn thì thấy người gọi là bạn từ thuở nhỏ Dương Tử.

Tên thật của Dương Tử là Lý Danh Dương, lớn hơn Phương Dạ hai tuổi, có thể nói hai người lớn lên cùng nhau, lúc tốt nghiệp cấp hai thì theo cha mẹ chuyển đến thành phố Bạch Thủy, nhưng mà hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.

Thành phố Bạch Thủy giáp với thành phố Hoa Hải, hơn ba tháng trước, Lý Danh Dương vừa mới thất tình còn đến trường học tìm Phương Dạ, hai người say khướt ở quán nướng nhậu một hồi.

Lý Danh Dương quen biết bạn gái cũ lúc còn học trung học, hai người quen nhau đến bảy năm, năm nay đang bàn chuyện cưới gả, ấy thế mà bạn gái từng thề non hẹn biển lúc trước lại bị người ta cướp mất!

Kẻ thứ ba là ông chủ của bạn gái cũ, điều kiện gia đình tương đối khá, chỉ là đã từng kết hôn một lần.

Dưới sự tấn công như vũ bão của tiền tài, bạn gái cũ bị nhấn chìm nhanh chóng, đến khi Lý Danh Dương trở về từ chuyến công tác nửa năm ở nước ngoài thì đứa con trong bụng của hai người kia đã được hai tháng rồi.

Thân làm đàn ông, anh ta dứt khoát giải trừ hôn ước với bạn gái cũ, mối tình bảy năm khắc cốt ghi tâm hóa thành chuyện cười, tất cả trả giá đều tan thành mây khói.

Đến bây giờ Phương Dạ vẫn còn độc thân, cho nên không thể đồng cảm được, cũng không biết phải an ủi bạn từ bé thế nào, nên chỉ có thể uống rượu giải sầu cùng anh ta.

“Phương Dạ, hôm nay tôi đến Hoa Hải rồi, tối nay cậu có rảnh không, hai anh em mình cùng uống vài ly.”

Phương Dạ mỉm cười nói: “Không phải là mượn rượu giải sầu đấy chứ?”

“Bớt nói nhảm, lần này tôi đến Hoa Hải là để làm chuyện lớn, tất nhiên là không thể uống say được.” Lý Danh Dương hớn hở nói: “Nói thật cho cậu biết, ngày mốt tôi sẽ kết hôn nên đến mời cậu làm phù rể.”

“Kết hôn?” Phương Dạ chợt ngây người: “Đừng nói là cậu sẽ tái hợp với Bàng Linh đấy?”

“Cậu cũng quá xem thường tôi rồi, trên đời này đâu chỉ có một người phụ nữ, tôi đã quên mối tình từ lâu!” Lý Danh Dương nói: “Cô dâu là đàn em khóa dưới, đã thích thầm tôi nhiều năm nhưng ngại vì có Bàng Linh nên không bày tỏ với tôi mà thôi.”

Biết bạn từ bé đã thoát khỏi nỗi buồn vì thất tình, Phương Dạ cũng mừng thầm cho anh ta: “Vậy lần này cậu đến Hoa Hải là để kết hôn?”

“Đúng vậy, mốt là ngày tốt, có quá nhiều người kết hôn nên xe cao cấp trong thành phố bị thuê hết rồi, tôi không thể làm gì khác ngoài chạy đến thành phố Hoa Hải thuê xe. Dù sao cả đời cũng chỉ có một lần như vậy, không thể làm qua loa được.”

“Có cần tôi giúp một tay không?” Phương Dạ hỏi: “Có lẽ bạn của tôi sẽ mượn được vài chiếc xe tốt.”

“Không cần, tôi đã tìm được vài công ty cho thuê xe, bây giờ đang ở trên đường, xong việc thì tôi sẽ gọi lại cho cậu, tạm biệt.”

Lý Danh Dương biết điều kiện của gia đình Phương Dạ, tục ngữ nói vật họp theo loài, bạn của anh cũng không phải người giàu sang gì, cái gọi là xe tốt cùng lắm chỉ là xe liên doanh cỡ hai mươi vạn mà thôi, cho nên anh ta lập tức từ chối mà không do dự.

Sau khi tan ca, Phương Dạ gọi xe trên mạng để đi đến một con đường trong chợ đêm cạnh đại học Hoa Hải.

Tại quán nướng nhậu, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng vẫy tay với anh: “Phương Dạ, bên này!”

“Này, có cần gọi nhiều đến như vậy không?” Sau khi Phương Dạ đến gần mới phát hiện đồ ăn đã đầy ắp trên bàn rồi.

“Tôi đã đi một ngày, sáng sớm mới ăn có hai cái bánh bao nên giờ đói không chịu được, tất nhiên là phải ăn nhiều một chút.” Lý Danh Dương cười nói: “Bia tươi hay rượu trắng đây?”

“Nguyên tắc cũ, bia là được rồi.” Dù sao thì cũng không lái xe điện nhỏ, cho nên Phương Dạ không e ngại việc nhậu nhẹt.

“Ông chủ, cho mười hai chai bia lạnh!”

“Có ngay.”

Sau khi cụng ly, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Phương Dạ buột miệng hỏi: “Dương Tử, chuyện xe hoa đến đâu rồi?”

“Xong rồi, tổng cộng năm chiếc Mercedes-Benz.” Lý Danh Dương cười nói: “Đã trả tiền cọc rồi, tuy giá hơi đắt nhưng vẫn nằm trong sự tính toán của tôi.”
Nhấn Mở Bình Luận