Trời đã rạng sáng, Thục Yên vừa nằm chợp mắt được hai tiếng đồng hồ hơn. Những chồng hồ sơ cô cũng đã kí kết thông qua.
Thục Yên còn liên lạc đến người quản lí hầm mỏ bên kia của hắn. Đã nhanh chóng di dời bọn họ, bồi dưỡng những nạn nhân bị thương và bồi thường thiệt hại cho gia đình nạn nhân đã chết sập. Vì sập mất hai hầm lớn, bọn họ phải dùng thêm một tháng hơn để đào sâu vào, gắn thêm kết cấu sắt thép cho vững chắc.
Tính đến thời điểm hiện tại, đã dùng hết 1/3 gia sản của Đình Thư Huân…
Cạch.
Advertisement
Cửa phòng bật mở, lão Đàm bước vào bên trong, tay còn cầm theo ly sữa ấm. Ông nhìn cô ngủ gục luôn lên trên làm việc, có chút xót cho cô.
Đặt nhẹ ly sữa trên màn, ông nhìn cô thật kỹ. Người con gái này thật giống với Tịch Hạ, cứ như là người phụ nữ năm đó một lần nữa lại đứng trước mặt ông rồi ấy chứ?
Nhưng ông hy vọng cuộc đời của cô sẽ trãi qua những tháng ngày bình yêu, sẽ vô cùng hạnh phúc với Đình Thư Huân. Đừng như ông, bỏ lỡ một thời, cả đời dang dở…
Lão Đàm bước vô không một chút tiếng động, đi ra cũng y như vậy. Ông chỉ muốn chăm sóc cô thầm lặng như lời ông chủ đã căn dặn. Gần ngày thứ hai không tìm thấy tung tích của Đình Thư Huân, ông cũng vô cùng sốt sắn không thôi.
Tần Tiểu Ô đã nói quay về đây giúp ông một tay tìm kiếm, nhưng mãi mà ông cũng chẳng thấy. Lẽ ra là đã đáp máy bay tới đây cũng đã là trưa hôm nay rồi nếu dùng thẳng máy bay tư nhân. Đã vậy ông không liên lạc được với Tần Tiểu Ô. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Advertisement
Lão Đàm cẩn thận đóng nhẹ cửa, tay lấy điện thoại từ túi ra, ông quyết định nhấn gọi Tần Tiểu Ô một lần nữa.
***
“Đã tìm thấy chưa?”
“Vẫn chưa…”
Người đàn ông tay cầm lấy điếu thuốc lá, rít từng hơi một. Làn khói trắng mờ ảo bao trọn lấy gương mặt của hắn ta. Nghe thuộc hạ mình đang quỳ dưới đất run rẩy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi khi nghe hắn ta hỏi như thế.
Hắn ta cũng chẳng nói gì thêm, lấy khẩu súng lục bên cạnh bàn, nhắm thẳng vào tên dưới đất vẫn đang lùi về sau từng bước, mồ hôi cứ toát hết cả lên.
“Xin ngài, xin ngài tha cho tôi…xin ngài.”
“Không tìm được hắn ta, ngươi chết đi!”
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, chấm dứt đi sinh mạng của kẻ bên dưới đã chưa kịp hét lên xin tha mạng, đôi mắt trắng dã mở to ra, máu từ giữa trán tuông rơi không ngừng.
Người đàn ông đó phất tay dọn dẹp, lặp tức một tên khác đã nhanh kéo kẻ xấu số đó đi không chút vết tích.
Thật là làm chướng cả mắt hắn ta.
Lưu Phi một bên nhìn được, xem ra ông ta có lẽ đang rất tức giận, liền bước đến tiến cử bản thân mình đảm nhiệm vị trí tìm kiếm.
“Xin ngài để tôi đi tìm tên Đình gia gia đó…”
“Đình gia gia sao? Nực cười. Hắn ta chính là Đình Thư Huân!”
Hắn ta tức giận, đập tay xuống bàn một cái thật mạnh. Ánh mắt hắn ta trừng mắt nhìn Lưu Phi, nghiến răng nghiến lợi khó chịu nói.
Phải! Chính là Đình Thư Huân. Hắn ta cần phải tiêu diệt con người này bằng bất cứ giá nào! Nhìn hắn có đầy đủ tất cả mọi thứ, ngay cả sự kính trọng mà cả đời người đàn ông này cũng không thể có được như Đình Thư Huân. Hắn ta rất căm ghét, rất hận.
Lưu Phi cũng chỉ im lặng không đáp. Chờ đợi câu mệnh lệnh từ người được gọi là “Ngài” trước mặt mình.
Hắn ta dập điếu thuốc xuống tàn gạt thuốc lá, nở một nụ cười nham hiểm, gật đầu chấp nhận.
“Cậu đi đi, nên làm ăn cho cẩn thận. Nếu không, tôi không chắc người tên Tần Tiêu…sẽ bảo toàn tính mạng đâu nhỉ?”
“Đừng! Tôi xin ông đừng làm hại anh ấy. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, xin ông hãy để anh ấy bình yên.”
Lưu Phi vứt bỏ vẻ mặt cứng nhắc của mình, quỳ gối cầu xin ông ta, gương mặt cực kì sợ sệt mà cầu xin. Mỗi khi làm nhiệm vụ, nhắc đến người tên Tần Tiêu, Lưu Phi sẽ ra sức hoàn thành cho dù có phải hi sinh cái mạng này của hắn ta, chung quy cũng vì muốn bảo vệ cho con người đó được bình an vô sự.
“Tôi biết cậu sẽ nói vậy mà. Nhớ đấy! Cậu không tìm ra Đình Thư Huân, Tần Tiêu sẽ chết thay.”
“Vâng.”
Lưu Phi cúi đầu cảm tạ, ông ta cười lớn trông vô cùng thõa mãn thích thú. Nhanh chóng rời đi ngay sau đó.
Để Lưu Phi ở lại, tay hắn ta đã nắm chặt lại thành quyền, đôi mắt tràn đầy vệt máu.
Hắn luôn luôn phải nhịn, phải cố gắng vì Tần Tiêu, vì người hắn ta yêu!