“Đã thấy…đã thấy chú nhỏ…tìm thấy chú nhỏ rồi dì ơi!”
“Có người tìm được rồi…mau…mau đi thôi dì!”
Trái tim Thục Yên chợt co thắt lại, từng lời nói của Đình Thiệu Khiêm vang vang lên tai, những chữ còn sót lại là “tìm thấy chú nhỏ”. Thật sự đã tìm thấy chú nhỏ.!!!
Đình Thiệu Khiêm nhìn cô vẫn còn ngơ ngác, có lẽ chưa kịp hiểu hết được những gì mà cậu đang nói, cậu đành kéo tay cô bước đi vội vàng.
Advertisement
“Cháu…nói thật sao? Anh ấy đang ở đâu?”
Đợi khi được Thiệu Khiêm kéo đi, Thục Yên mới hoàn hồn trở lại, cô kéo tay cậu lại muốn hỏi rõ tường tận.
Trong lòng cô đã vỡ òa hành phúc rồi, cuối cùng cũng đã tìm thấy hắn, cuối cùng cũng có thể nhìn hắn trở về. Cầu mong Đình Thư Huân sẽ không sao, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, nếu hắn bình yêu trở về, cô sẽ cảm tạ trời đất.
“Bệnh viện, đi nhanh đi dì nhỏ.”
Thiệu Khiêm đáp lại, cô cũng gật đầu một cái mà nối bước chân chạy vội xuống lầu. Nước mắt cô cũng không kiềm nén được nữa, cô nức nở khóc trong sự hạnh phúc vô bờ.
Vừa lúc nãy, Thiệu Khiêm đang vò đầu bứt tóc, tìm hiểu về kí tự EK ở trên mạng suốt cả buổi chiều để hi vọng sẽ tìm ra manh mối về quả bom kia. Nhưng vẫn là làm công cố, dự định sẽ kiếm gì đó ăn rồi liên lạc với cậu bạn thân ở bên kia của mình để nhờ sự giúp đỡ.
Advertisement
Rồi cậu nghe được cuộc gọi từ người bên ngoại của mình nói, đã mở rộng phạm vi tìm kiếm Đình Thư Huân. Trời không phụ lòng người, chú nhỏ hắn đã được tìm thấy trong một trạm xá cách đó hơn 100km hướng Tây Nam. Chính là trạm xá nhỏ mà Thiệu Khiêm và Thục Yên đã đi qua đi lại hơn năm lần mà cũng không phát hiện ra. Cậu đã nhanh kêu lão Đàm đến đó trước đưa chú nhỏ cậu đến bệnh viện lớn ở thành phố, kiểm tra tổng quát xem chú nhỏ có bị làm sao không, và hiện tại đang chờ kết quả.
Không để chậm trễ, cậu đã tức tốc chạy xuống phòng và gọi cô dậy đi nhanh cho kịp, nhưng vừa ló mặt xuống đã thấy cô đứng ngây ngốc ở đó nhìn rồi.
Cả hai nhanh chóng lên xe, nhấn ga là lái đi ngay sau đó.
Chỉ là ánh mắt của kẻ đang đứng ở phía phòng hiện lên tia căm phẫn, tay hắn ta nắm lấy khẩu súng lục đã được nạp đạn dẹp gọn vào lững quần. Nhấn cuộc gọi, gọi cho “Ngài”.
***
“Cái gì? Tại sao cơ thể hắn ta lại nguyên vẹn như thế?”
“Tôi không rõ. Nhưng tôi nghe được là Chu Thục Yên cùng Đình Thiệu Khiêm nói chuyện, đã tìm thấy hắn ta. Hơn nữa bên phía mà tôi cho người đi tìm đã chụp được tấm ảnh hắn ta nằm trong trạm xá, cơ thể lành lặng dù tay đã bó bột, chân đã chấn thương nhẹ!”
“Lưu Phi, cậu biết phải làm gì rồi chứ?”
“Tôi biết thưa Ngài.”
Ngài nở nụ cười cực kì châm biếm, lão ta bật thành tiếng cười ghê rợn, tắt điện thoại đi mà quăng về một bên. Ánh mắt hướng về bóng người đang co ro nằm ở góc phòng tối om. Dù là trong bóng tối, nhưng đôi mắt sáng ngời kia vẫn đang trừng mắt nhìn lão ta.
Thật căm thù, cũng thật đáng thương.
Lão ta từng bước đi đến trước mặt kẻ đó, nhìn một bên tay bị còng lại bởi xích sắt. Thân hình gầy gộc ốm yếu, hai vai nhỏ nhắn run run theo từng nhịp thở. Khắp người đều là những vết xước, vết thương cũ mới chồng lên nhau. Lão nhẹ nhàng, mềm mỏng nâng nhẹ cằm của kẻ đó lên nói bằng những lời nói sởn gai ốc:
“Haha, Tiêu Tiêu nhỏ bé, đã thấy Lưu Phi yêu em như thế nào chưa?”
“Ghê tởm, biến thái.”
Người tên Tần Tiêu đó muốn đưa tay lên hất lấy bàn tay đang chạm vào mặt mình. Cậu ta căm phẫn hét lên muốn né tránh đi những động tác càn rở kia.
Nhưng trái lại, lão ta càng khoái chí, thích thú mà lấn đến, nắm lấy cánh tay còn lại của Tần Tiêu mà đưa vào còng sắt khóa lại dễ dàng. Bản chất cầm thú, biến thái cũng nổi lên.
“Tiêu Tiêu nhỏ, đừng nói những lời không hay như vậy, có biết tôi rất rất say mê dáng vẻ em nằm dưới thân tôi rên rỉ không chứ?”
“Bệnh hoạn như ông thật khiến tôi buồn nôn.”
“Phải, tôi như thế đấy!”
Lão ta nâng nhẹ khóe môi, đôi mắt lão ta bây giờ đã ngập tràn sắc dục, bên dưới đã bành trướng khó chịu, đũng quần căng cứng không ngừng cọ cọ vào dưới đùi của Tần Tiêu.
“Đừng…đừng…”
Nhìn bên dưới của lão ta, Tần Tiêu biết được sắp có chuyện gì xảy đến với bản thân, cậu ta lắc đầu, mắt ngập tràn nước mắt, đôi môi đã cắn chặt đến bật ứa máu túa cả ra, sắc mặt ngày một tái nhợt.
“Đừng từ chối tôi, em biết hậu quả rồi đấy.”
Lão ta cười khà khà, đưa bàn tay của mình thô bạo cởi nút khóa quần của Tần Tiêu, đáy mắt hiện lên tia độc đoán. Tần Tiêu cắn chặt răng mình, nhắm chặt đôi mắt không muốn nhìn thấy, nước mắt cũng đã trực trào.
Tần Tiêu luôn phải chịu đựng sự dày vò tinh thần cùng thể xác này đã gần bốn năm hơn.Từ lúc bị đưa về đây, cậu từ thiếu niên trầm tính đã biến thành con người bị người khác tùy tiện trên cơ thể. Lại phải chấp nhận mặc lão ta muốn làm gì thì làm. Lý do chính là Lưu Phi và Tần Tiểu Ô, muốn cả người mình yêu và em gái được bình an vô sự, cái giá mà Tần Tiêu phải trả chính là như vậy.
Nuốt nước mắt vào trong lòng, Tần Tiêu cảm nhận từng nụ hôn rơi khắp trên khuôn mặt này, thật khiến ta buồn nôn.
Trong căn phòng, từ khiến rên khoái lạc vang vọng lên, theo với đó là tiếng roi da do thắt lưng gây nên. Vô cùng đau đớn!