Phương Hằng đưa Tô Diệu Anh ra khỏi phòng rồi đi qua nhà thờ tổ.
Những trưởng bối chi trên tới tấp đứng lên chào hỏi với con trai trưởng họ. Phương Hằng gật đầu đáp lại, giống như một vị vua đang đưa vợ mình đi thị sát lãnh địa, cấp bậc tương đối cao.
Sau khi nhìn thấy Tô Diệu Anh tươi sáng, xinh đẹp không gì sánh bằng, Phương Đường sắp trố mắt ra.
Đây mới là người phụ nữ đẹp thật sự, so sánh với cô ta, Dung Dung của cậu ta giống như một bác gái buôn bán ở vùng ngoại ô, hoặc là như kiểu người đã sinh con.
“Đúng là con trai trưởng họ có khác, bạn gái xinh đẹp như người nổi tiếng!” Bác cả khen ngợi không thôi.
Người ngồi cùng bàn tiếp lời nói: “Tôi thấy, mấy cô người nổi tiếng trên tivi cũng không xinh đẹp bằng, đặc biệt là khí chất, quả thực quá hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết ngay là con nhà có tiền!”
Advertisement
“Hơn nữa không phải là con nhà có tiền bình thường!” Một người khác nhỏ giọng nói: “Lúc nãy tôi mới nghe người ta nói, cô gái này là con gái nhà họ Tô ở tỉnh lị!”
“Con gái nhà họ Tô? Không phải chứ, vậy mà Phương Hằng có thể theo đuổi được cô ấy?”
“Theo tôi thấy thì chưa theo đuổi được, từ đầu đến cuối cô ấy và Phương Hằng giữ một khoảng cách với nhau, biểu cảm cũng rất tự nhiên, hai người chắc không phải là bạn trai bạn gái đâu.”
“Ôi, người ta đã bằng lòng theo Phương Hằng tham gia ngày lễ giỗ tổ, trở thành bạn gái chẳng phải là chuyện như đinh đóng cột rồi sao?”
“Nếu như con trai trưởng họ lấy con gái nhà họ Tô, vậy tiền đồ của cậu ấy vô cùng rộng mở, nói không chừng chúng ta có thể trở thành dòng họ đứng đầu ở huyện Lê!”
“Chỉ là dòng họ đứng đầu huyện Lê sao? Tầm nhìn của ông cũng hạn hẹp quá rồi đấy…”
Sau khi hai người ra khỏi nhà thờ tổ, Phương Vân lại nhìn thấy Tô Diệu Anh lần nữa.
Trưởng bối chi thứ cùng bàn khen ngợi: “Đúng là một cô gái xinh đẹp, nếu như con trai tôi có thể tìm được một người vợ xinh đẹp như vậy thì tốt rồi!”
Advertisement
Phương Vân cười nói: “Con trai ông là Tỉnh Tỉnh nhỉ, năm nay cháu trai đã lớn rồi, chẳng lẽ bảo con trai ông ly hôn sao?
“Ha ha ha, tôi chỉ là đang nghĩ mà thôi, con trai ông năm nay không phải sẽ tốt nghiệp đại học sao, nó mới có hi vọng giúp ông tìm một người con dâu xinh đẹp như vậy!”
“Con trai tôi? Dẹp đi, nó có thể tìm được bạn gái thì tôi đã a di đà phật rồi, còn có thể trông mong là một cô gái xinh đẹp như thế này sao?”
“Ha ha ha nói không chừng, con trai ông lại gặp may đấy…”
Lúc Tô Diệu Anh đi vào phòng bếp lập tức thu hút vô số ánh mắt.
Ở một cái nơi nhỏ bé như huyện Lê, rất ít khi nhìn thấy một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại có khí chất như thế này, vì vậy bọn họ cứ nhìn chằm chằm.
Con trai trưởng họ đi phía sau ho liên tục hai tiếng, tất cả mọi người nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, không dám tiếp tục liếc nhìn người đẹp nữa.
Không giống với những trưởng bối lúc nãy, ở đây hầu hết đều là những người bằng tuổi, sức lực dồi dào. Tất cả những ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị, căm hận đã thỏa mãn tính ham hư vinh trong lòng Phương Hằng.
Nhìn thấy không, đây chính là vợ trưởng họ tương lai của các người, chỉ có tôi mới có thể có một người phụ nữ xuất sắc như thế này!
Sau khi nhìn thấy Phương Hằng, quản gia nhanh chóng đến nghênh đón, cúi đầu, khom lưng nói: “Cậu Phương Hằng, cậu đến đây là muốn?”
Phương Hằng nói: “Tôi đưa bạn đi thăm quan phòng bếp, mọi người cứ tiếp tục làm việc đi, không cần để ý đến tôi.”
“Vâng, vâng!”
Mấy người làm bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra Phương Hằng vì bạn gái nên mới đến phòng bếp.
Đúng là con trai trưởng họ có khác, đến cả bạn gái cũng là một người vô cùng xinh đẹp được lựa chọn kỹ càng.
Phương Hằng nho nhã lễ độ nói: “Tiểu Anh, để tôi đưa em đi tham quan phòng bếp một chút, mời đi bên này!”
Sở dĩ thay đổi xưng hô là vì anh ta cảm thấy giữa hai người đã đủ thân thuộc, muốn tiến thêm một bước, kéo gần mối quan hệ.
Đáng tiếc, khôn lắm dại nhiều, nghe thấy anh ta gọi thân mật như vậy, giọng nói của Tô Diệu Anh trở nên lạnh nhạt: “Xin lỗi, Tiểu Anh là tên mụ của tôi, chỉ có người thân thiết nhất mới gọi tôi như vậy!”
Phương Hằng giống như bị dội cho một gáo nước lạnh, ý tứ của người ta đã rất rõ ràng, hai người vẫn chưa tới mức thân thiết như vậy…
Giọng của Tô Diệu Anh không lớn, nhưng những người gần đó cũng có thể nghe rõ ràng, mọi người không nhịn được lo lắng cho cô ta.
Làm mất mặt con trai trưởng họ ở nơi đông người hơn nữa còn là một cô gái, hậu quả rất nghiêm trọng!
Nếu như người phụ nữ khác dám nói như vậy, con trai trưởng họ nhất định sẽ nổi giận đùng đùng, nói không chừng còn cho đối phương một cái bạt tai ngay tại đây, để cô ta biết thế nào là lễ độ.
Nhưng mọi người không biết là khi đối diện với cô cả nhà họ Tô, cho dù cho Phương Hằng một trăm lá gan cũng không dám láo xược…
“Xin lỗi, tha thứ cho tôi nhất thời lỡ miệng!” Sau khi Phương Hằng do dự nửa giây, thì quyết đoán đi xin lỗi.
Chúng ta không nghe nhầm chứ, con trai trưởng họ vậy mà lại…vậy mà lại xin lỗi cô ta?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì.
Bị một người phụ nữ quở trách ngay trước mặt không dám tức giận, hơn nữa còn chủ động nhận sai, chẳng lẽ con trai trưởng họ đổi tính rồi?
“Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng.” Tô Diệu Anh lạnh nhạt nói: “Đi thôi, không phải anh muốn đưa tôi đi tham quan phòng bếp sao?
“Được, mời đi bên này!”
Phương Hằng đưa cô ta đi dạo trong phòng bếp, vừa đi vừa giới thiệu thứ tương đối đặc sắc ở đây.
“Cô Tô, nhìn xem, cái lồng hấp cao này gọi là lồng hấp nghìn tầng, là thứ độc đáo có trong phòng bếp của huyện Lê chúng tôi, mỗi tầng hấp đều có thể đặt mười tám cái bát to, cao nhất có thể hấp đến hơn bốn mươi tầng, đủ cả sẽ cao ba, bốn mét, phải có thang mới lấy xuống được…”
Tô Diệu Anh giơ máy ảnh, chụp rất nhiều bức ảnh về lồng hấp nghìn tầng đang bốc khói nóng hổi.
“Em lại nhìn cái nồi to này đi, nó vừa to vừa tròn, một lần có thể hầm cả một con heo mập, đó còn là thứ mà từ đời ông cố của tôi để lại, nhưng đừng thấy niên đại của nó đã lâu, nấu đồ ăn rất thơm ngon đấy!”
Tô Diệu Anh đang muốn ngắm ống kính thật chuẩn về phía cái nồi, đột nhiên hai mắt cô ta sáng lên, sau đó nhanh chóng đi về phía người làm đang ngái ngủ ở đằng trước.
Bởi vì hôm nay dậy sớm quá, nên Phương Dạ vừa thêm củi, vừa buồn ngủ, lại có thể vừa nghiêng đầu đã ngủ gật, vì vậy không nhìn thấy Tô Diệu Anh bước vào.
Đúng vào lúc anh đang thảo luận hăng say với Chu Công, vai đột nhiên bị người ta vỗ nhẹ hai cái.
Phương Dạ đột ngột tỉnh ngủ, anh quay lại nhìn, thì vừa vặn đối diện với khuôn mặt xinh đẹp đang nở nụ cười tươi tắn.
“Phương Dạ, lúc nãy anh ngủ say lắm sao?”
Phương Dạ sững sờ: “Cô Tô, sao lại tới đây?”
Tô Diệu Anh mỉm cười nói: “Gọi em là Tiểu Anh là được rồi, một người bạn mời em đến tham quan ngày lễ giỗ tổ, thực ra em là một người yêu thích phong tục tập quán dân tộc, lúc nãy ở nhà thờ tổ nhìn thấy tên của anh, không ngờ lại thực sự gặp được!”
“Được, vậy tôi gọi em là Tiểu Anh, em đến phòng bếp làm gì, ở đây vừa bẩn vừa hôi, không phù hợp với một cô gái yểu điệu như em đâu.”
Sau khi Phương Hằng nghe xong suýt nữa thì hộc máu!
Mọi người gọi Tiểu Anh thì không sao, bản thân là con trai trưởng họ mà lại bị quở trách một trận, thế này cũng phân biệt đối xử quá rồi đấy?