--- 30/09/2022 ---
===
Hiện trường yên tĩnh vài giây, sau đó từng trận cười vang lên.
"Ngã dập mông, tiết mục biểu diễn này đúng là có 1.0.2!"
"Đâu chỉ có 1.0. 2, phải nói là lúc trước không có ai, về sau cũng không ai được như vậy, hôm nay tôi mới được hiểu biết thêm!".
"Ngã dập mông về sau kiểu chim nhạn rơi xuống bãi cát, tôi cũng được thêm kiến thức!"
Đồng Tuyết Lục không ngờ trà xanh họ Tôn thế mà lại xui xẻo như vậy.
Đây chính là tiết mục biểu diễn thứ nhất của buổi tiệc, tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta, chuyện này thật sự đã khiến toàn trường rung động như mong muốn của cô ta.
Tôn Mạn Nhu cũng không nghĩ tới bản thân sẽ xui xẻo như vậy.
Vừa rồi cô ta đứng bên rìa bậc thang, vừa trượt chân thì cả người không khống chế được ngã ra phía sau, hiện tại mông cô ta sắp đau chết.
- -- Đau mông thì coi như xong, nhưng sau này cô ta đi gặp người khác như thế nào?
Nghe tiếng cười nhạo truyền đến từ dưới sân khấu, mặt Tôn Mạn Nhu lúc đó lúc trắng, ước gì có thể đào cái lỗ chôn mình xuống.
Tôn Võ Dương đứng dưới sân khấu cũng nóng rát cả mặt, giống như bị người khác tát mấy cái.
Mới vừa rồi lúc chưa biểu diễn, anh ta đã khen ngợi Tôn Mạn Nhu với rất nhiều người, nói cô ta lợi hại như thế nào,
- -- Lúc nãy kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ mặt đau bấy nhiêu.
Tôn Mạn Nhu thật sự không biết nên làm cái gì tiếp theo, cô ta nhắm mắt lại, dứt khoát giả vờ ngất xỉu ở trên.
Người chủ trì ngơ ngác bây giờ mới kịp phản ứng, kêu người nhanh chóng đỡ Tôn Mạn Nhu xuống dưới.
Thấy Tôn Mạn Nhu ngất đi, có ít người cảm thấy cô ta thật đáng thương, thế mà lại xấu mặt trước nhiều người như vậy.
Hơn nữa tối nay có không ít lãnh đạo và người lớn tới đây, về sau ai dám giới thiệu người yêu cho cô ta? Ít nhất khi mọi người còn nhớ rõ lúc này sẽ không có ai muốn làm người yêu của cô ta.
Nhưng người của đoàn văn công lại thấy cực kỳ hả giận, thậm chí còn có một ít hả hê.
Tôn Mạn Nhu là thành viên đến từ bên ngoài, không chỉ chen lấn mất một tiết mục của các cô mà còn cướp mất vị trí biểu diễn đầu tiên!
Phải biết rằng suất biểu diễn đầu tiên và suất cuối cùng rất quan trọng, nhưng cô ta lại lợi dụng quyền lực cướp đi vị trí vốn nên thuộc về các cô.
- -- Hiện tại mất mặt chết người, đúng là xứng đáng!
Phương Tĩnh Viện cũng là một người trong những người thấy hả giận, chẳng qua rất nhanh đã đến lượt cô ấy lên sân khấu nên không có thời gian chú ý đến Tôn Mạn Nhu.
Đồng Tuyết Lục vốn cho rằng buổi biểu diễn ở những năm này sẽ rất quê mùa không thú vị, không ngờ những tiết mục tiếp theo rất cuốn hút.
Điều hấp dẫn cô chính là sự nhiệt tình phía trên lẫn phía dưới sân khấu, ở những 5 thiếu ăn thiếu mặc thiếu cả trò vui giải trí như này, mọi người đều bỏ nhiệt tình của mình vào trong đời sống sinh hoạt.
Ngay từ khi mới xuyên thứ đến đây, thật ra cô rất chống cự, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy bản thân đã hoàn toàn hòa nhập vào thời đại này.
Đồng Tuyết Lục sợ lúc quay về quá muộn, hơn nữa cô cũng lo lắng cho 3 người Đồng Gia Minh ở nhà nên chỉ xem một nửa với Ôn Như Quy rồi im lặng rời đi.
Phương Văn Viễn nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, thấy bên người cô còn có một người đàn ông dáng người cao lớn, trong lòng anh ta vô cùng rung động.
Tuy rằng đã nghe rất nhiều người nói Đồng Tuyết Lục đã có người yêu nhưng trong lòng anh ta vẫn không muốn tin tưởng.
Dù sao Đồng Tuyết Lục đuổi theo sau lưng anh ta nhiều năm như vậy, anh ta không tin cô nói buông xuống thì sẽ buông thật.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt anh ta, hung hăng tát cho anh ta một cái thật đau!
Thấy Đồng Tuyết Lục đứng lên rời đi, Phương Văn Viễn không kiềm chế được đuổi theo sau.
Đi ra khỏi đám người, đột nhiên Ôn Như Quy kéo tay cô: "Chờ đã."
Đồng Tuyết Lục nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.
Ôn Như Quy đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, sau đó đưa tay cởi dây giày đã bị tuột một nửa của cô rồi cột chắc lại giúp cô.
Đồng Tuyết Lục không ngờ anh kêu cô dừng lại là để cột dây giày cho cô.
Rất nhiều người đàn ông ở thời đại này có chủ nghĩa đàn ông, người bằng lòng cột dây giày cho người yêu hiếm có như lông phượng sừng lân.
Đồng Tuyết Lục nhìn biển người đông nghịt trước mặt, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.
Ôn Như Quy đứng dậy, thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt sáng người thì lỗ tại nhỏ ửng đỏ: "Cột chắc rồi."
Đồng Tuyết Lục hơi nhếch môi: "Cám ơn anh, thân ái!"
- -- Thân ái!
- -- Cô ấy gọi mình là 'thân ái' rồi!
Tại Ôn Như Quy càng đỏ hơn, mặt cũng đỏ bừng, tim đập rộn vang như sấm.
Đồng Tuyết Lục nhìn chóp tại hồng hồng của anh, ý cười nơi khóe miệng không nhịn được tràn ra.
- -- Sao lại có người ngây thơ đáng yêu như vậy chứ, đồng thời còn có cả độc miệng nữa?
- -- Thật khiến người ta yêu thích mà!
Vốn dĩ Phương Văn Viễn muốn đi theo sau nhưng vừa thấy một màn này, 2 chân anh ta giống như bị rót chì, không thể động đậy được.
Nhìn Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy dần dần đi xa, trái tim của anh ta như bị người khác véo mạnh.
- -- Có một loại đau đớn không thể nói ra.
===
2 người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy đi đến bãi đậu xe, cô ngồi lên ghế sau, Ôn Như Quy lại chậm chạp không khởi động xe đạp.
Cô không khỏi thấy kỳ lạ: "Sao vậy?".
Hầu hết Ôn Như Quy khẽ nhúc nhích, từ phía trước truyền đến âm thanh trầm thấp êm tại: "Ban đêm không có ai."
Đồng Tuyết Lục nhíu mày.
- -- Ôi chao, ghê gớm chưa này, người hở ra là đỏ mặt, lớn lên lại đáng yêu, đang muốn làm chuyện xấu kìa?
Chẳng qua cô giả vờ như nghe không hiểu: "Cho nên?"
Mặt Ôn Như Quy lại bắt đầu nóng lên, bàn tay nắm tay lái toát hết mồ hôi: "Ban đêm gió lớn, trời lại tối, hay là em... nắm lấy quần áo của anh, như vậy mới không bị ngã."
Vốn dĩ anh muốn nói hay là ôm eo anh những lời này vừa đến bên khóe miệng lại nuốt trở vào.
Anh thật sự càng ngày càng không biết xấu hổ, rõ ràng đang ở bên ngoài lại muốn đùa giỡn lưu manh!
Đồng Tuyết Lục suýt nữa đã bật cười, cô bày ra dáng vẻ vô tội: "Nếu không cẩn thận, dẫm vào hố, có phải nắm quần áo vẫn chưa đủ an toàn không? Nếu không thì em ôm eo anh nhé, không biết anh có để ý hay không?"
Ôn Như Quy không hề suy nghĩ đã thốt lên: "Sẽ không, anh không ngại!"
Dáng vẻ vội vàng không chờ nổi không ngại của anh khiến Đồng Tuyết Lục nhịn cười, đến đau bụng.
Cô đưa tay ôm eo anh, còn tiện tay sờ soạng một cái.
- -- Ừ, vòng eo gầy nhưng rất có lực.
- -- Chuẩn eo chó đực.
(*) Công cẩu eo: từ ngữ mạng, có 2 nghĩa: 1 là eo của một người đàn ông săn chắc khoẻ mạnh 6 múi v.v..., 2 là một người đàn ông có tính dục tràn trề, nhu cầu cao v.v...
Ôn Như Quy bị cô vừa kéo vừa sờ, cảm giác như có một dòng điện len lỏi khắp người khiến cả người anh đều cứng lại.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu: "Sao không đi?"
Lúc này Ôn Như Quy mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt nóng lên từng cơn: "Được."
Ban đêm gió càng thổi lớn, áo khoác Ôn Như Quy mặc không phải là áo khoác dày, Đồng Tuyết Lục Sợ anh bị lạnh nên càng ôm chặt anh.
Cô không biết lúc này Ôn Như Quy chẳng lạnh tí nào.
Trên dưới khắp người anh đều rất nóng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
===
Tôn Mạn Nhu một mạch giả vờ ngất xỉu được người khác đỡ xuống sân khấu, mọi người thấy sắc mặt cô ta tái nhợt thì muốn đi gọi bác sĩ quân đội tới.
Tôn Mạnh Nhu sợ bác sĩ quân đội tới thì bản thân lại xấu mặt lần nữa, nhanh chóng giả vờ như vừa mới tỉnh lại.
Mọi người thấy cô ta tỉnh lại, lập tức vây xung quanh hỏi han.
"Đồng chí Tôn, cô sao rồi? Cô cảm thấy có nơi nào không thoải mái không?"
"Tôi thấy những chỗ khác còn đỡ, chẳng qua phần mông hơi chịu tội, vừa rồi tôi có đếm, cô ấy ngã dập mông liên tiếp 9 lần mà!".
"Trời ạ, tận 9 cái, đồng chí Tôn, có muốn kêu bác sĩ quân đội nữ đến xem cái mông của cô không?"
Cứ 1 tiếng 1 cái mông, Tôn Mạn Nhu nghẹn một hơi ở ngực, suýt nữa đã thật sự ngất đi.
"Cám ơn mọi người, tôi không sao, đúng rồi anh ba của tôi ở đâu, mọi người có thể gọi anh ấy tới đón tôi về được không?"
Thật ra cái mông của cô ta đang vô cùng đau nhức, có vài lần bị va đập vào mảnh gỗ làm rìa của bậc thang.
Chỉ là loại đau đớn này không thể nói với người ngoài được, càng không thể để bác sĩ quân đội kiểm tra.
- -- Nếu không truyền đi sẽ khiến cô ta càng mất mặt hơn!
Mọi người thấy cô ta kiên trì nói mình không có việc gì thì giúp cô ta tìm Tôn Võ Dương đến.
Tôn Võ Dương đỏ mặt bước tới, sau đó đỡ Tôn Mạn Nhu cũng đỏ mặt về nhà.
Lúc đi đến chỗ không có ai, Tôn Võ Dương mới không nhịn được phàn nàn: "Vừa rồi em bị gì thế? Sao đang yên lành tự dưng lại té ngã hả?".
Tôn Mạn Nhu oa oa khóc lên: "Em cũng không biết, lúc ấy em bị trượt chân không đứng vững rồi..."
Cô ta đã kiểm tra đạo cụ trước, chắc chắn không có ai động tay động chân, dưới sân khấu có nhiều lãnh đạo như vậy, cũng không có ai dám ra tay.
Chỉ có thể trách cô ta quá xui xẻo, vốn dĩ muốn chấn động tất cả mọi người, không ngờ lại trở thành sự chê cười lớn nhất trên sân khấu.
Tôn Mạn Nhu càng nghĩ càng khó chịu, lần này thật sự đã bật khóc sướt mướt.
Vốn dĩ Tôn Võ Dương cảm thấy rất mất mặt, hiện tại thấy cô ta khóc thành như vậy cũng không đành lòng trách móc nặng nề.
"Chỉ sợ chuyện này không dễ làm."
Qua đêm nay, Tôn Võ Dương mới biết được Ôn Như Quy không những không để Tôn Mạn Nhu vào mắt mà ngay cả anh ta cũng không lọt vào mắt anh.
Anh ta cũng mới biết Ôn Như Quy lại mê đắm cô gái tên Đồng Tuyết Lục kia như vậy.
Nếu như đêm nay Tôn Mạn Nhu không bị xấu mặt thì có lẽ bọn họ hòa một ván, thế nhưng cô ta lại làm ra chuyện xấu hổ như vậy.
Trong lòng Tôn Mạn Nhu tràn ngập sự không cam lòng, ngoài mặt lại áy náy tự trách nói: "Xin lỗi anh ba, đều do em ảnh hưởng đến anh, hại anh cũng mất mặt theo."
"Em nói bậy bạ gì đó, chúng ta là anh em, làm gì có chuyện ảnh hưởng hay không ảnh hưởng, chẳng qua anh thấy tốt nhất là tạm hoãn việc gần gũi Như Quy đã."
Đúng là trong lòng Tôn Võ Dương đang oán trách cô ta, chỉ có điều vừa nghe cô ta nói như vậy, sự không hài lòng lập tức biến mất.
Tôn Mạn Nhu cắn môi: "Anh ba, em thấy hay là thôi đi, em xấu như vậy, chắc đồng chí Ôn sẽ không vừa mắt em đâu."
Tôn Võ Dương nhíu mày: "Sao em lại buông tha dễ dàng thế, lẽ nào em cam tâm từ bỏ một người đàn ông tốt như vậy sao? Lẽ nào em chấp nhận bị một người đầu bếp đánh bại à?"
- -- Càng tìm hiểu rõ mới biết được Ôn gia có quyền thế lớn bao nhiêu.
Ngay cả một đồng chí nữ không cha không mẹ mà Ôn gia vẫn có cách để cô lên, làm quản lý tiệm ăn, nếu như 2 Ôn gia và Tôn làm đám hỏi thì Ôn gia sẽ giúp đỡ Tôn gia nhiều hơn!
Tôn gia bọn họ chưa từng xuất hiện tư lệnh, nếu như ông cụ Ôn đồng ý dùng tất cả mối quan hệ tập trung bồi dưỡng anh ta, nói không chừng anh ta có thể trở thành tư lệnh thứ nhất của Tôn gia!
Tôn Mạn Nhu: "Thế nhưng..."
Tôn Võ Dương: "Không có nhưng nhị gì hết, em tài giỏi hơn cô đầu bếp kia nhiều, anh nói gần đây tạm hoãn lại là vì để Như Quy quên chuyện đêm nay đi, đồng thời chờ tư lệnh Tiêu tới đây."
"Em là cháu gái của tư lệnh Tiêu, chờ ông ấy tới thì em đi nhõng nhẽo với ông ấy, đến lúc đó kêu ông ấy bắt dây với ông cụ Ôn bên kia, chắc chắn sẽ có tác dụng hơn chúng ta!"
Tôn Mạn Nhu hơi nhăn mày: "Em chỉ sợ ông nội nuôi sẽ không đồng ý làm như vậy, ông ấy làm người rất ngay thẳng không nịnh bợ."
Tôn Võ Dương cười nhạo: "Em đừng quên, em đã cứu tư lệnh Tiêu một mạng đấy, dựa trên ân cứu mạng, ông ấy có thể không biết xấu hổ không chịu giúp em à?".
Tôn Mạn Nhu: "Nhưng mà em vẫn không dám, em sợ ông nội nuôi sẽ giận em, hu hu hu, em thật sự quá vô dụng..."
Tôn Võ Dương: "Được rồi, đến lúc đó anh sẽ đi nói giúp em, sao em lại nhát gan như vậy hả."
Vẻ mặt Tôn Mạn Nhu đầy cảm kích: "Cảm ơn anh ba, anh đối xử với em thật tốt."
===
Lúc này còn có một cặp anh em khác cũng đang nói chuyện.
Phương Tĩnh Viện biểu diễn xong đang định đi xuống phía dưới sân khấu xem những tiết mục khác, ai ngờ sau khi đi ra khỏi hậu trường, vừa liếc mắt đã thấy ông anh cả của mình u xìu như quả cà tím nhiễm sương giá, cả người đều héo rũ.
Tuy rằng cô ấy thường xuyên mắng anh trai mình là cứt chó nhưng dù sao cũng là anh cả của mình.
Ngay sau đó Phương Tĩnh Viện đi tới quan tâm hỏi: "Anh cả, anh làm sao thế? Có chuyện gì không vui thì nói ra cho em vui vẻ chút nào."
Phương Văn Viễn: "..."
- -- Tại sao anh ta lại cảm thấy cái miệng của Phương Tĩnh Viện càng ngày càng độc thế này?
Phương Tĩnh Viện thấy anh cả nhìn mình đầy ngạc nhiên, cảm thấy những lời Đồng Tuyết Lục dạy mình này thật sự rất có tác dụng: "Anh cả mau nói đi."
Phương Văn Viễn biết rõ tình cảm của cô ấy và Đồng Tuyết Lục rất tốt, suy nghĩ một lúc vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
"Anh vừa mới nhìn thấy Đồng Tuyết Lục và... người yêu của cô ấy."
Anh ta còn chưa nói xong, Phương Tĩnh Viện đã kêu lên: "Tuyết Lục tới rồi hả? Cô ấy đâu rồi? Gần đây em bận việc huấn luyện quá nên lâu rồi không gặp cô ấy."
Phương Văn Viễn hít một hơi thật sâu: "Cô ấy rời đi với người yêu rồi."
Phương Tĩnh Viện bĩu môi: "Sao anh không nói sớm, đúng rồi, vừa rồi anh muốn nói gì với em?"
Phương Văn Viễn lại hít sâu: "Anh có ít chuyện không rõ, Đồng Tuyết Lục... Trước kia cô ấy luôn đuổi theo sau lưng anh, chuyện cô ấy thích anh cả đại viện Tổng cục Hậu cần đều biết, sao hiện tại nói thay đổi thì thay đổi ngay thế?"
Phương Tĩnh Viện bật cười: "Anh cả, anh cũng nói là trước đây, chuyện trước kia vẫn nên quên đi đừng nói lại nữa, ai mà chẳng có tuổi trẻ ngu ngốc chứ?"
- -- Ừ, tuổi trẻ ngu ngốc cũng là Đồng Tuyết Lục dạy cho cô ấy.
Phương Văn Viễn: "..."
Được rồi, tại sao anh ta lại suy nghĩ không thông muốn nói chuyện với Phương Tĩnh Viện hả.
Phương Văn Viễn không thèm nhìn cô ấy, đi thẳng về nhà.
===
Ôn Như Quy đưa Đồng Tuyết Lục về nhà rồi một đường hứng gió lạnh trở về khu quân sự.
Bởi vì Ôn Như Quy chỉ được nghỉ 3 ngày, Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một lúc cuối cùng quyết định xin nghỉ cả ngày ở bên anh.
Sau khi Ôn Như Quy biết được thì nhìn cô bằng ánh mắt lóe sáng.
Rất nhanh đã đến ngày hôm sau.
Mới sáng sớm Ôn Như Quy đã tắm rửa gội đầu.
Ông cụ Ôn và chú Tông vừa thấy anh như vậy đã biết rõ anh muốn đi làm gì.
Ngược lại ông cụ Ôn không hề ầm ĩ muốn đi cùng, chẳng qua vẫn đưa ra điều kiện của mình: "Nếu Tuyết Lục làm đồ ăn ngon cho cháu thì cháu cũng không được ăn một mình đâu đấy!"
Ôn Như Quy cũng sợ ông nội đòi đi theo, gật đầu như giã tỏi đồng ý yêu cầu của ông ấy.
Mặc dù Đồng Tuyết Lục xin phép nghỉ 1 ngày nhưng không thể mặc kệ tất cả, những việc như chọn mua vẫn phải do cô làm.
Chẳng qua sau khi mua đồ xong rồi sắp xếp tốt những chuyện khác là cô có thể rời đi rồi.
Mấy người Mạnh Thanh Thanh đều biết cô đang ở đâu, nếu trong tiệm xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng biết đi đâu để tìm cô.
Lúc về đến nhà, Ôn Như Quy đã tới,
Vì để 2 người có không gian ở bên nhau, cô không đi qua sát vách đón Đồng Miên Miên về.
Ôn Như Quy thấy trong nhà chỉ còn lại 2 người bọn họ, khuôn mặt không nhịn được đỏ lên.
Đồng Tuyết Lục nói: "Đúng rồi, hình như em vẫn chưa nói với anh, em sẽ tham gia cuộc thi so tài nấu nướng do Bộ Thương mại tổ chức, nếu như chiến thắng thì tiệm ăn của em có thể lên cấp rồi, anh biết chỗ tốt lớn nhất của việc lên cấp là gì không?"
Ôn Như Quy chống lại đôi mắt linh động như làn nước mùa thu của cô, trái tim nhảy lên bình bịch: "Tăng tiền lương?".
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Đó chỉ là một trong những chỗ tốt thôi, cái lớn nhất là tiệm ăn chúng ta có thể lắp đặt điện thoại rồi."
2 mắt Ôn Như Quy sáng lên: "Chuyện này thật sự quá tốt."
Nếu như tiệm ăn của cô có điện thoại, sau này anh muốn nghe giọng cô thì có thể gọi điện trực tiếp đến tiệm ăn.
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Vì vậy hôm nay anh cùng luyện tập nấu ăn với em đi."
Tuy cô rất có lòng tin đối với tài nấu nướng của mình, nhưng người giỏi còn có người giỏi hơn, cô vẫn không nên kiêu ngạo tự mãn.
Nếu như lần này không lấy được hạng nhất, về sau khi cô nói chuyện với bộ trưởng Lâm sẽ giảm sức nặng đi rất nhiều.
Như vậy rất có hại cho việc làm ăn sau này của cô, vì vậy cho dù như thế nào cô cũng phải chiến thắng.
Ôn Như Quy gật đầu.
Thật ra cho dù làm gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô là anh đã cảm thấy hài lòng.
Thời gian sau đó, 2 người ở trong phòng bếp, Ôn Nhu Quy phụ cô, giúp đỡ mấy việc như gọt vỏ hoặc rửa nồi.
Lúc 2 người làm việc thỉnh thoảng sẽ chạm phải tay hoặc cơ thể của đối phương, chuyện này cũng khiến Ôn Như Quy xấu hổ đỏ mặt.
===
Làm nguyên một buổi chiều, cổ tay Đồng Tuyết Lục hơi mỏi, định nghỉ ngơi một lúc.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài vừa đúng, sau khi tắm xong, Đồng Tuyết Lục chuyển ghế trúc ra bên ngoài ngồi phơi nắng tóc.
"Như Quy, anh giúp em lau tóc nhé."
Ôn Như Quy ừ một tiếng, dời ghế đi tới sau đầu cô, sau đó cầm khăn lau mặt lau tóc cho cô.
Tóc của cô vừa đen vừa bóng giống như tơ lụa.
Ôn Như Quy nhẹ nhàng lau tóc cho cô, trong lòng giống như bị cái gì đó nhét đầy.
Nắng ấm ngày mùa thu chiếu xuống người, Đồng Tuyết Lục giống như mèo con nằm sưởi nắng, lười biếng nhắm mắt lại.
Ôn Như Quy sợ cô lạnh, gọi cô 2 lần.
Cô không đáp lại.
Anh đứng dậy đi qua.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt cô, lông tơ trên mặt như phát ra ánh vàng rực rỡ, cặp môi đỏ mọng như bôi son, hàng lông mi dài rậm tạo thành 2 bóng mờ dưới mí mắt cô.
Ôn Như Quy nhìn bờ môi của cô giống như bị mê hoặc.
Anh chậm rãi tiến lại gần.
[HẾT CHƯƠNG 79]