--- 04/05/2022 ---Đồng Tuyết Lục vừa đạp xe vừa gọi lớn: "Miên Miên, chị về rồi đây, em nghe thấy thì mau lên tiếng đi."
"Miên Miên, em mau ra đây, đi về nhà với chị."
Cô thật sơ ý quá mà, đáng lẽ cô không nên để Đồng Miên Miên ở lại một mình.
Người khác có đáng tin đến mấy cũng không đáng tin bằng bản thân mình.
Nhỡ đâu Đồng Miên Miên có mệnh hệ gì, cả đời này cô cũng không hết áy náy mất!
Ngang qua con hẻm nhỏ, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của con nít, tiếng khóc nghe có vẻ giống tiếng của Đồng Miên Miên.
Đồng Miên Miên không nghĩ nhiều, lập tức vứt xe đạp phi nhanh vào trong.
Bên trong con hẻm, Đồng Chân Chân đang xách tai Đồng Miên Miên lên và chửi như tát nước: "Đồ con ghẻ chết tiệt, mày nhớ kỹ lời tao nói chưa hả? Về mà nói với hai thằng anh của mày là Đồng Tuyết Lục đánh mày, bảo chúng nó đuổi Đồng Tuyết Lục đi!"
Đồng Miên Miên khóc đến đỏ hết cả mặt, khàn cả giọng: "Không muốn, không muốn, Miên Miên không muốn đuổi chị đi đâu."
"Cái con nhỏ chết tiệt này, đầu mày là đầu heo hả..."
Chưa nói hết câu, Đồng Chân Chân bị nắm tóc giật ngược ra sau.
Cô ta theo quán tính thả tai Đồng Miên Miên ra, đau đớn gào lên, tiếng gào không khác tiếng heo bị chọc tiết là mấy: "Aaaaaa, mày là đứa nào?"
"Bà nội của mày đây!"
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục sắc lạnh: "Cuộc đời Đồng Tuyết Lục tao ghét nhất hai loại người, một là đàn ông bạo hành phụ nữ, hai là những đứa cặn bã ngược đãi trẻ em chân yếu tay mềm, tao không đánh mày thì đánh ai đây?"
Nghe Đồng Tuyết Lục nói vậy, Đồng Chân Chân càng nổi cơn tam bành: "Con khốn Đồng Tuyết Lục này, mày mau buông tay ra cho tao, nếu không mày không xong với tao đâu!"
"Nếu mày đã muốn vậy, ok, tao chiều."
Vừa nói, cô ấn Đồng Chân Chân áp mặt vào tường, sau đó đá mạnh vào mông cô ta.
Đồng Chân Chân bị đá dính sát vào tường, mũi bị đập suýt lệch sang một bên!
Cô ta đau đến mức nước mắt như mưa: "Đồng Tuyết Lục, tao liều mạng với mày!"
Tranh thủ cơ hội này, Đồng Tuyết Lục đã làm ba việc:
1. Ngồi xổm xuống trét bùn đất lên mặt mình;
2. Tháo hai bím tóc ra, vò cho rối tung lên;
3. Bế Đồng Miên Miên chạy ra ngoài hẻm, vừa chạy vừa la: "Cứu với, giết người rồi..."
"Con khốn, có ngon thì mày đừng chạy, hôm nay tao không giết chết mày không được."
Đồng Chân Chân đang điên tiết nhìn thấy Đồng Tuyết Lục bỏ chạy thì lập tức đuổi theo.
Đồng Tuyết Lục chạy ra đến đầu hẻm, cô gân cổ lên gào: "Có ai không, cứu với, giết người rồi!"
Mẹ Đồng dẫn theo hai trợ lý đang chạy về phía này, nghe thấy tiếng kêu cứu của Đồng Tuyết Lục, ba người giật mình.
Mẹ Đồng mặt mày trắng bệch, tay run run dặn dò một trong hai người trợ lý: "Tiểu Tuệ, cậu mau đến đồn công an báo án đi."
Người trợ lý tên Tiểu Tuệ vâng lời, tức tốc chạy đi.
Lúc này, từ một hướng khác cũng có hai người đang chạy về phía Đồng Tuyết Lục.
Hai người này không ai khác.
Chính là chồng sắp cưới của nguyên chủ, Phương Văn Viễn, và Ôn Như Quy - anh chàng đẹp trai nhà giàu mà cô từng gặp trước đây.
Trong mắt Đồng Tuyết Lục lóe lên một tia sáng, cô chạy về phía Ôn Như Quy.
===
Vừa rồi nghe thấy tiếng kêu cứu, Phương Văn Viễn không nghĩ nhiều, lập tức chạy đi xem.
Nhưng khi nhìn thấy người đang chạy về phía mình là Đồng Tuyết Lục, anh ta không khỏi cau mày.
Chẳng phải Đồng Tuyết Lục đã rời khỏi Đồng gia rồi sao? Sao nhanh như vậy đã về lại rồi?
Mà cũng đúng, vậy mới giống Đồng Tuyết Lục chứ.
Hôm qua nghe tin cô chủ động rời khỏi Đồng gia, anh ta đã không tin rồi.
Không ngờ lại bị anh ta đoán trúng, mới đi có một ngày đã quay lại rồi, đúng thật là làm màu làm mè.
Giờ tới vụ này nữa, chắc không phải trò mới nữa đấy chứ?
Nghĩ đến đây, tốc độ chạy của anh ta bất chợt chậm lại.
Rất nhanh đã tụt lại phía sau Ôn Như Quy một đoạn khá xa.
Đồng Tuyết Lục không để ý đến hành động của Phương Văn Viễn.
Cô dốc sức chạy đến trước mặt Ôn Như Quy, thở hồng hộc: "Đồng chí Ôn, xin anh hãy cứu lấy hai chị em tôi, có người muốn giết chúng tôi!"
Như để chứng minh lời cô nói, vừa dứt lời, Đồng Chân Chân tóc tai như tổ quạ đang điên cuồng đuổi theo: "Đồng Tuyết Lục, mày đứng lại cho tao, tao phải giết chết mày!"
Ôn Như Quy lẳng lặng dang hai tay, đứng chắn trước mặt hai chị em Đồng Tuyết Lục.
Tuy anh không nói lời nào, bên ngoài thì vừa cao vừa gầy, thậm chí trông có vẻ hơi yếu ớt, nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác rất an toàn.
Đồng Chân Chân đuổi đến, nhưng chưa kịp há mồm chửi rủa thì đã bị Ôn Như Ngọc chụp lấy hai tay lại, chứ đừng nói đến muốn động vào một sợi tóc của Đồng Tuyết Lục.
Động tác của Ôn Như Ngọc vừa nhanh vừa thuần thục, khác hẳn với hình ảnh một người nghiên cứu khoa học yếu ớt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy, trông anh giống một quân nhân được đào tạo bài bản hơn.
Đồng Tuyết Lục thấy vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
"Tên khốn kiếp này ở đâu ra vậy!" Đồng Chân Chân cựa quậy hai tay, tức đến mức sắp thổ huyết: "Mau thả tôi ra."
Ôn Như Quy không những không thả mà còn siết chặt tay hơn, chẳng mấy chốc đã khống chế cô ta nằm xuống đất.
Phương Văn Viễn và mẹ Đồng nhìn thấy vậy, cả hai đều bị dọa sợ phát khiếp.
Phương Văn Vũ thì không ngờ là Đồng Tuyết Lục không hề nói dối, còn mẹ Đồng thì không ngờ người truy sát Đồng Tuyết Lục lại là con gái mình.
So với Phương Văn Viễn, mẹ Đồng càng hoang mang hơn.
Vì cách đây ít phút bà vừa mới bảo trợ lý đi báo công an, nếu công an đến đây thật thì Đồng Chân Chân coi như tiêu đời rồi.
Nghĩ đến đây, chân bà như được tiếp thêm sức lực, định chạy đến giải cứu Đồng Chân Chân.
Nhưng tất nhiên Đồng Tuyết Lục sẽ không để mẹ Đồng làm vậy rồi.
Thấy bà định chạy đến, Đồng Tuyết Lục xoay người ngã về phía bà: "Mẹ, cứu con, Đồng Chân Chân muốn giết con!
"Tuyết Lục à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Mẹ Đồng vội đỡ cô, nhìn thấy cô đầu tóc rối bời, mặt mày lấm lem, trong lòng bà rối rắm như tơ vò.
"Mẹ, Đồng Chân Chân nói con bá chiếm vị trí của nó, vì để báo thù con, nó không chỉ ngược đãi Miên Miên mà giờ nó còn muốn giết con nữa mẹ ơi, hu hu hu..."
Đồng Tuyết Lục bám trên vai mẹ Đồng, nức nở khóc.
Đồng Miên Miên thấy chị mình khóc cũng "oa" một tiếng khóc theo: "Người xấu, đánh người xấu đi."
Nghe thấy cục bột nhỏ khóc, Đồng Tuyết Lục cũng bất chấp mà diễn cho tròn vai.
Cô vội ngẩng đầu ôm lấy Đồng Miên Miên: "Đều là chị không tốt, chị không nên để Miên Miên ở lại một mình, Miên Miên ngoan, không khóc, không khóc nữa nhé!"
Đồng Miên Miên khóc nức nở, cả mắt cả mũi đều đỏ ửng, trông vừa tội nghiệp vừa khiến người khác đau lòng.
Đồng Tuyết Lục cẩn thận kiểm tra cả người của Đồng Miên Miên thì phát hiện tai cô bé vừa sưng vừa đỏ, trong lòng cô lập tức tràn đầy ý muốn giết chết Đồng Chân Chân.
"Tuyết Lục à, mẹ thay mặt Chân Chân xin lỗi hai con, lát nữa các đồng chí công an có đến, con... có thể tha thứ cho Chân Chân lần này không?"
Hai bên tai ong ong, đầu mẹ Đồng như muốn nổ tung.
Nhìn thấy tai Đồng Miên Miên sưng vù, đỏ gay, bà thật muốn đập chết Đồng Chân Chân.
Nhưng đứa con gái này không được bà nuôi lớn nên mới có tính cách như vậy, giờ bà nào dám trách móc cô ta?
Bà biết làm vậy là không công bằng với Đồng Tuyết Lục, nhưng còn cách nào khác đâu, mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt của mình cả.
Đồng Tuyết Lục mở to hai mắt nhìn mẹ Đồng, vẻ mặt không thể nào tin được. Nhìn các đồng chí công an đang chạy về phía này, cô ngã lăn ra xỉu.
Cô bị chọc tức mà ngất xỉu.
Nhưng là cô giả vờ đấy.
Cô hiểu nỗi khổ tâm của mẹ Đồng, cô cũng có thể không quan tâm mẹ Đồng thiên vị con gái ruột của mình.
Nhưng bảo cô bỏ qua cho Đồng Chân Chân, cả đời này cô cũng không làm được.
Haizzz?
Mẹ Đồng hoang mang, chuyện gì thế này?
Chẳng qua bà mới nói có một câu thôi mà, sao lại chọc cô tức giận đến mức ngất ra đây thế này?
Rất nhanh sau đó, Tiểu Tuệ dẫn theo công an chạy đến.
Cứ tưởng Đồng Miên Miên thấy chị mình ngất sẽ gào khóc kinh lắm, nhưng không ngờ cô bé khóc thì có khóc đấy, nhưng là vừa khóc vừa chạy đến đánh Đồng Chân Chân, vừa khóc vừa mách các đồng chí công an.
Cộng với các nhân chứng như Ôn Như Quy, Phương Văn Viễn, chứng cứ rành rành nên Đồng Chân Chân bị đưa đến đồn công an tạm giam.
Còn Đồng Tuyết Lục thì được đưa đến trạm y tế gần đó.
===
Ở trạm y tế.
Sau khi được bác sĩ "điều trị", Đồng Tuyết Lục từ từ tỉnh lại.
Mở mắt ra, cô liền nhìn thấy Ôn Như Quy đang nhẫn nại đút Đồng Miên Miên uống nước, chỉ là động tác có vẻ hơi cứng nhắc một chút.
Đồng Miên Miên khịt khịt mũi, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Chú ơi, khi nào thì chị cháu mới tỉnh lại ạ?"
Chú?
Đồng Tuyết Lục nhướng mày nói: "Miên Miên, em nên gọi anh ấy là anh, không phải chú."
Nếu Miên Miên gọi anh là chú thì chẳng phải cô cũng gọi anh là chú à?
Nghe thấy giọng chị mình, Đồng Miên Miên vui mừng trèo xuống ghế, chạy lon ton đến bên giường: "Chị, chị tỉnh lại rồi."
Nhìn đôi mắt của cục bột nhỏ vẫn còn vương hơi nước, Đồng Tuyết Lục rất đau lòng, cô nhẹ nhàng xoa đầu cô bé nói: "Ừm, chị tỉnh rồi, tai em còn đau không?"
Trong lúc cô "hôn mê", ngoài nhờ bác sĩ kiểm tra cho cô, Ôn Như Ngọc còn nhờ bác sĩ bôi thuốc lên tai cho Đồng Miên Miên.
Đồng Miên miên nhón chân, xoa xoa cái tai đã sớm hết đỏ của mình và lắc đầu: "Hết đau rồi, là chú... à, là anh đã nhờ bác sĩ bôi thuốc cho Miên Miên đấy ạ."
Đồng Tuyết Lục đưa mắt nhìn Ôn Như Quy, chân thành nói: "Cảm ơn anh, đồng chí Ôn."
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, đôi mắt ngấn nước của cô tôn lên làn da trắng ngần, rất hút ánh nhìn.
Ôn Như Quy hạ tầm mắt xuống: "Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ ấy mà."
Đồng Tuyết Lục lấy ra từ trong túi một cuốn sổ màu đỏ đưa cho Ôn Như Quy: "Đồng chí Ôn, đây là giấy ra vào của anh, vốn dĩ tôi định xử lý xong mọi chuyện rồi mới mang sang cho anh, giờ tiện có anh ở đây thì tôi đưa luôn. Vật về với chủ cũ rồi nhé."
Ôn Như Quy: "Cảm ơn cô! À đúng rồi, đầu cô còn đau không? Hay tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô lần nữa nhé?"
Đồng Tuyết Lục lập tức lắc đầu: "Không cần không cần, tôi hết đau rồi."
Ôn Như Quy thấy vậy cũng thôi.
Sau đó các đồng chí công an đến lấy lời khai của Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục cũng không hoảng, thậm chí còn vừa khóc vừa kể lại từ đầu đến cuối:
"... Lúc đó xảy ra chuyện cũng không thể trách tôi được, muốn trách thì trách bọn buôn người ấy, hơn nữa Đồng gia tốt xấu gì cũng đã nuôi cô ta mười lăm năm, có giận đến mấy cũng không thể ra tay với con của ba mẹ nuôi mình chứ!"
"Chỉ thương cho đứa em gái mới ba tuổi của tôi, mới mất ba mẹ không lâu, giờ lại còn bị ngược đãi thế này nữa, cho dù là nô lệ thời xã hội cũ cũng không thê thảm đến mức này. Giờ đã là xã hội mới rồi mà, đồng chí công an, các anh phải làm chủ cho em gái tôi, hu hu hu..."
Ban nãy mẹ Đồng cầu xin, cộng với địa vị vững vàng của Đồng gia, các anh công an vốn định để bọn họ hòa giải riêng với nhau.
Nhưng giờ nghe Đồng Tuyết Lục khai vậy, ai nấy đều không khỏi phẫn nộ.
Người vô lương tâm gặp thì có gặp rồi, nhưng không ngờ lại có người vô lương tâm đến mức này!
Bây giờ đã là xã hội mới rồi, vậy mà cô ta dám gào thét đòi đánh đòi giết ngoài đường, loại người này phải cho đi cải tạo mới được!
Sau khi đồng chí công an rời đi, Ôn Như Quy cũng chào tạm biệt cô.
Đồng Tuyết Lục một lần nữa chân thành cảm ơn anh: "Hôm nay thật sự rất cảm ơn đồng chí Ôn!"
"Không cần khách sáo." Biểu cảm của Ôn Như Quy vẫn điềm đạm như vậy.
Nhưng đi đến cửa, anh quay người lại nói: "Nếu chuyện này còn có khó khăn gì, đồng chí Đồng cứ gọi điện cho tôi, số của tôi cô có mà."
Đồng Tuyết Lục ngơ ngác, không ngờ anh lại chủ động đề nghị giúp mình, đặc biệt là sau khi biết hoàn cảnh Đồng gia, e là gia cảnh nhà anh cũng không hề đơn giản.
Nhưng nếu đối phương đã chủ động đề nghị giúp đỡ thì đương nhiên cô sẽ không từ chối ý tốt này rồi.
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục lộ ra hai lúm đồng điếu nhàn nhạt: "Đồng chí Ôn quả là một quân tử đã đẹp trai lại còn tốt bụng, thích giúp đỡ người khác, nếu cần tôi nhất định sẽ không khách sáo với anh đâu!"
"Ừm."
Ôn Như Quy đáp lại một tiếng, sau đó quay người đi khỏi phòng bệnh. Mặc dù trên mặt vẫn lạnh lùng, nhưng hai tai đã không kiềm chế được đỏ ửng lên.
Đồng gia bên này nhanh chóng biết được tin Đồng Chân Chân bị giam giữ, ai nấy đều kinh ngạc không nói nên lời.
Gào thét đòi đánh đòi giết ngoài đường ngoài xá.
Sao cô ta có thể làm được vậy?
Mẹ Đồng không muốn Đồng Chân Chân bị ngồi tù, cũng không tiện đích thân đi khuyên Đồng Tuyết Lục nên chỉ đành bảo mấy đứa con trai và con dâu đi.
Nếu Đồng Chân Chân thật sự bị ngồi tù, tin này truyền ra ngoài sẽ rất ảnh hưởng đến danh dự Đồng gia. Chính vì vậy, cho dù trong lòng mọi người nghĩ thế nào đi nữa, cũng phải đến bệnh viện khuyên giải Đồng Tuyết Lục trước đã.
Thấy anh cả Đồng đến bệnh viện, Đồng Tuyết Lục nhìn biểu cảm khó xử của anh ta, cô biết ngay anh ta đến đây để làm gì.
Nếu các người đã dám đến, ok, vậy thì tôi sẽ cho các người nếm thử mùi trà xanh chính hiệu.
Đồng Tuyết Lục không cho đối phương có cơ hội mở miệng, cô vừa khóc vừa kể lể, từ việc Đồng Chân Chân đánh Đồng Miên Miên như nào, rồi đuổi theo cô đòi giết ra sao, rồi cô đã sợ hãi như nào, suýt chút không được gặp lại mọi người huhuhu.
Anh cả Đồng thấy cô khóc đến mức cảm thấy mọi chuyện quá phức tạp, cho đến khi rời khỏi bệnh viện cũng không khuyên được một chữ nào.
Những người tiếp theo cũng y chang, tất cả đều tay trắng quay về.
Đồng gia cũng hết cách, chỉ đành đi nhờ Phương Văn Viễn giúp đỡ.
Vì từ nhỏ Đồng Tuyết Lục nghe lời anh ta nhất.
Chỉ cần anh ta mở miệng, Đồng Tuyết Lục chắc chắn sẽ đồng ý không tố cáo Đồng Chân Chân.
.