--- 05/10/2022 ---
===
Sau khi mất tích nửa tháng, trưa hôm nay Phương Tĩnh Viện lại đến tiệm ăn ăn cơm.
"Tuyết Lục, lấy cho tôi một suất lẩu Oden, 2 xâu thịt bò viên, à không, 3 xâu!"
Đồng Tuyết Lục vươn tay ra trước mặt cô ấy: "Đưa tiền với vé ăn đây."
Phương Tĩnh Viện bĩu môi nói: "Sao con người cô lại keo kiệt đến thế chứ, tôi cũng có nói là muốn cô mời đâu."
Nói xong, cô ấy lấy tiền và vé ăn từ trong ví ra, Đồng Tuyết Lục nhận lấy rồi đưa cho Mạnh Thanh Thanh.
Phương Tĩnh Viện vẫy tay với cô: "Cô lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Đồng Tuyết Lục ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Có chuyện gì à?"
Phương Tĩnh Viện tỏ vẻ rất bí mật, cô ấy liếc nhìn xung quanh sau đó thấp giọng nói: "Tôi nghi ngờ, tình cảm mà anh tôi dành cho cô vẫn chưa dứt đâu!".
Đống Tuyết Lục trợn mắt nói: "Lúc tôi còn mù quáng, có khi nào anh cô nhìn thẳng tôi đâu?"
Phương Tĩnh Viện suy nghĩ một chút: "Cũng đúng, cũng không biết hiện tại anh tôi bị làm sao nữa? Lúc trước, cô mù quáng theo đuổi anh ấy, anh ấy không thèm nhìn cô, bây giờ cô đã có người yêu rồi, anh ấy lại không quên được cô."
"Lần trước trước nữa, khi anh ấy đi xem mắt về thì nói đối phương không xinh bằng cô, còn lần trước anh ấy lại hỏi tôi, tại sao cô nói thay lòng là thay lòng ngay lập tức vậy. Mấy hôm nay anh ấy bị ốm, tôi nghe thấy anh ấy gọi tên cô trong giấc mơ nữa đấy!"
Đồng Tuyết Lục nhún nhún vai: "Chắc não của anh cô bị úng nước rồi, về sau cô đừng nhắc đến anh ta ở trước mặt tôi nữa, tôi nghe sẽ cảm thấy buồn nôn."
Phương Tĩnh Viễn thở dài một hơi, nói: "Được rồi, tôi cũng không cảm thấy anh tôi đáng được thông cảm. À phải rồi, cuối cùng thì cái anh chàng khoai tây kia cũng nói với mẹ tôi rằng 2 chúng tôi không hợp nhau, cô có biết tôi làm thế nào không?"
Đồng Tuyết Lục hỏi: "Cô làm thế nào?"
Giọng nói của Phương Tĩnh Viện càng nhỏ hơn: "Trước khi đi gặp anh ta, tôi cố ý ăn rất nhiều khoai lang, đến khi gặp anh ta thì bắt đầu đánh rắm thối, cô nói xem, có phải tôi rất thông minh hay không?".
Đồng Tuyết Lục: "..."
- -- Cô không thấy thế.
Vẻ mặt Phương Tĩnh Viện rất đắc ý: "Cách này vô cùng hiệu quả đấy, về sau nếu tôi, lại gặp phải người yêu xem mắt mà mình không thích, tôi sẽ dùng lại cách này."
Đồng Tuyết Lục bình tĩnh hỏi: "Bây giờ đồng chí Tôn thế nào rồi, chính là cái người bị mất mặt vào bữa tiệc liên hoan tối hôm đó đấy."
Nghe thấy cái tên Tôn Mạn Nhu, Phương Tĩnh Viện cười ha hả: "Bây giờ cô ta rất nối tiếng trong mấy quân khu này đấy. Chỉ cần nhắc đến cô ta là người trong đoàn văn công chúng ta đều sẽ phì cười, tôi nghe nói, trước đây có rất nhiều người muốn giới thiệu người yêu cho cô ta, giờ bọn họ đều đã vứt hết mấy suy nghĩ này ra khỏi đầu rồi!"
Đồng Tuyết Lục: "Có một chuyện tôi cảm thấy rất khó hiểu. Cô ta không phải là người trong đoàn văn công của các cô, thế tại sao cô ta lại là người đầu tiên lên sân khấu biểu diễn?"
Phương Tĩnh Viện bĩu môi nói: "Còn không phải vì mọi người nể mặt ông nội nuôi của cô ta à?"
Đồng Tuyết Lục cau mày: "Ông nội nuôi? Thân phận của ông nội nuôi của cô ta thế nào? Rất đáng gờm à?"
Phương Tĩnh Viện gật đầu nói: "Rất đáng gờm đấy. Ông nội nuôi của cô ta chính là thành viên của Bộ Tư lệnh thuộc lục quân khu vực Tây Bắc, mặc dù họ Tôn kia chỉ là cháu nuôi, nhưng bởi vì cả đời này Tư lệnh Tiêu không kết hôn, cũng không có con cái, vì vậy ở trong mắt mọi người, cô ta vô cùng cao quý."
Đồng Tuyết Lục gật đầu, không lên tiếng.
- -- Chẳng trách đối phương lại dám trộm làm mấy chuyện như thế, hóa ra là có chỗ dựa vững chắc cả đấy.
Nhưng tốt nhất là đối phương đừng có ý nghĩ đến việc làm mấy chuyện hãm hại người khác, nếu không cô ta muốn che trời bằng một tay cũng khó.
Phương Tĩnh Viện ăn cơm xong lập tức rời đi.
===
Sau bữa trưa, Đồng Tuyết Lục tiếp tục luyện tập kỹ năng nấu nướng, đến khi trời tối đen cô mới trở về nhà, vừa bước vào cửa cô đã nghe thấy tiếng của Đồng Gia Tín.
"Nguyệt Bính, mày không thể đi vệ sinh ở chỗ này được, mày phải đi ra ngoài kia chứ. Nếu mày vẫn còn vậy nữa thì tao sẽ không cho mày ăn cơm nữa đâu!"
Nguyệt Bính rên 'ắng ẳng' mấy tiếng, 2 tai cụp xuống, trông vô cùng đáng thương.
Đồng Miên Miên nhìn dáng vẻ đáng thương của Nguyệt Bính, vội ôm nó rồi nói: "Anh ba, anh đừng mắng Nguyệt Bính nữa, Nguyệt Bính còn nhỏ mà."
Đồng Gia Tín: "Nguyệt Bính đã lớn rồi, chị nói độ tuổi của chó và con người chúng ta không giống nhau, bây giờ có lẽ Nguyệt Bính cũng gần bằng anh rồi đấy!".
Đồng Miên Miên nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt ngập nước: "Không phải lúc thi anh ba vẫn gian lận đấy sao, lại còn hay chọc giận chị, anh còn chó hơn cả Nguyệt Bính đấy!"
Đồng Gia Tín: "..."
Đồng Tuyết Lục vừa bước vào đã nghe thấy thế, cô không nhịn được mà bật cười.
Đồng Miên Miên nhìn thấy chị gái, cô bé lập tức buông Nguyệt Bính ra rồi chạy lại chỗ cô: "Chị, chị về rồi, Miên Miên nhớ chị muốn chết!"
Đồng Tuyết Lục ôm lấy cục bột nhỏ rồi vuốt vuốt đầu cô bé: "Em đã ăn cơm chưa?"
Đồng Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc: "Em ăn rồi, anh ba nấu cho em đấy. Chị ơi, tại sao cùng một món ăn nhưng khi anh ba nấu lại khó ăn như vậy chứ?"
Đồng Gia Tín: "..."
Đồng Tuyết Lục nhìn thoáng qua Đồng Gia Tín đang bị chế bôi, ánh mắt lại nhìn lướt qua phòng khách một cái: "Anh hai của em đâu? Em ấy đi học bài rồi à?"
Đồng Miên Miên gật đầu: "Anh hai nói anh ấy hơi buồn ngủ nên đã đi ngủ rồi."
- -- Đi ngủ vào lúc này à?
Nghe vậy, Đồng Tuyết Lục hơi cau mày lại.
Bây giờ còn chưa đến 8 giờ, với tính cách của Đồng Gia Minh thì thằng bé sẽ không đi ngủ sớm như vậy.
Nhất là trước khi cô chưa về nhà, thằng bé sẽ không để 2 đứa em trai và em gái ở trong phòng khách không thèm quan tâm, hơn nữa nếu dựa theo thời gian biểu thường ngày của thằng bé thì có lẽ thằng bé còn chưa làm bài tập đấy.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy hơi kỳ lạ, cô bỏ chiếc túi quân dụng xuống, quay người đi đến phòng của Đồng Gia Minh.
Trong phòng không bật đèn, đưa tay ra không thấy 5 ngón, trong bóng tối, tiếng hít thở của Đồng Gia Minh vang lên vô cùng rõ ràng.
Đồng Tuyết Lục bật đèn lên, đi đến bên giường hỏi: "Gia Minh, em làm sao thế?".
Đồng Gia Minh nằm quay mặt vào trong tường mà ngủ, cô gọi 2 tiếng cậu mới tỉnh lại: "Chị, em... Khụ khụ... Không sao đâu."
Giọng của cậu rất khàn, nói cũng rất khó khăn.
- -- Thế mà bảo là không sao à?
Đồng Tuyết Lục nói: "Em mau xoay người qua đây để chị xem có phải em bị sốt rồi không."
Đồng Gia Minh ngập ngừng một lúc mới từ từ xoay người lại: "Em không sao đâu, em chỉ thấy hơi đau đầu một chút, cũng hơi buồn ngủ thôi."
Cậu xoay người lại, Đồng Tuyết Lục tập trung nhìn cậu, trong lòng lập tức chửi thề một câu!
Chỉ thấy trên mặt Đồng Gia Minh xuất hiện rất nhiều chấm đỏ, trông vừa giống như bị phát ban, vừa giống như bị dị ứng.
Đồng Tuyết Lục giật mình: "Em bắt đầu bị như vậy từ bao giờ?"
Đồng Gia Minh nghĩ một lúc mới nói: "Ngày hôm qua em bắt đầu bị đau đầu, em còn tưởng mình bị trúng gió."
Đồng Tuyết Lục nhìn mặt cậu, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Đúng lúc này, Đồng Miên Miên và Đồng Gia Tín cũng đi qua đây.
Đồng Tuyết Lục lập tức quát lên với 2 đứa: "2 đứa không được bước vào đây! Gia Tín, mau dẫn Miên Miên đi sang phòng của chị, không có sự cho phép của chị thì không được phép ra ngoài!"
2 người Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên đều sững người.
Đây là lần đầu tiên Đồng Miên Miên nghe thấy giọng điệu nghiêm túc như vậy của chị gái, cô bé bị dọa đến mức khóc lên: "Chị, Miên Miên rất ngoan mà, chị đừng mắng Miên Miên."
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới phát hiện vừa rồi giọng điệu của mình hơi nghiêm khắc: "Chị không mắng em đâu, anh hai của em bị ốm rồi, chị sợ em ấy sẽ lây bệnh cho em, Gia Tín, còn không mau dẫn Miên Miên đi? Còn nữa, những đồ mà anh hai của 2 đứa đã chạm vào thì 2 đứa cũng không được chạm vào nữa, nhất là cốc nước và bình nước của em ấy!"
Sắc mặt Đồng Gia Tín hơi tái nhợt, một lúc sau mới phản ứng lại: "Vâng, em sẽ dẫn, Miên Miên đi, anh hai sẽ không chết chứ?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Sẽ không đâu, em mau đi đi, chị sẽ dẫn anh hai em đi bệnh viện ngay bây giờ!"
Cô nghi ngờ Đồng Gia Minh bị thủy đậu, mặc dù bệnh thủy đậu không phải là bệnh nguy hiểm nhưng khả năng lây nhiễm lại rất cao, nếu anh em mấy đứa này lây bệnh cho nhau thì cô sẽ mệt chết đấy.
Đồng Gia Tín dẫn Đồng Miên Miên nước mắt đầm đìa đi sang căn phòng ở phía đông.
Đợi đến khi Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên đi rồi, Đồng Tuyết Lục mới quay đầu nói với Đồng Gia Minh: "Bây giờ em chờ chị một lát, chị đi nói với bà nội Thẩm một câu."
Đầu của Đồng Gia Minh vô cùng đau nhức, bụng cũng bắt đầu âm ỉ đau, không còn sức để 'ừ' một tiếng.
Đồng Tuyết Lục đóng cửa lại, vội vàng chạy sang Ngụy gia.
Thẩm Uyển Dung và Ngụy Chí Quốc nghe thấy tiếng gõ cửa vô cùng gấp gáp, lúc mở cửa ra thì nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đồng Tuyết Lục, vội vàng hỏi: "Tuyết Lục, cháu làm sao thế? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì à?".
Đồng Tuyết Lục: "Bà nội Thẩm, ông nội Ngụy, cả người Gia Minh đều mọc mụn đỏ, cháu nghĩ chắc thằng bé bị thủy đậu rồi."
Nghe vậy, 2 người Thẩm Uyển Dung và Ngụy Chí Quốc đều giật mình.
Đồng Tuyết Lục: "Gia Minh còn bị sốt nữa, bây giờ cháu muốn đưa thằng bé đi bệnh, viện nên cháu muốn nhờ bà nội Thẩm giúp cháu trông nom 2 đứa nhóc Gia Tín và Miên Miên."
Thâm Uyển Dung nói: "Được được, cháu đi đi, bà sẽ dẫn 2 đứa Miên Miên và Gia Tín sang đây. Ông nội của Châu Châu à, hay là anh đi đến bệnh viện cùng với Tuyết Lục đi."
Ngụy Chí Quốc còn chưa kịp lên tiếng thì Đồng Tuyết Lục đã từ chối: "Bà nội Thẩm, 2 đứa nhóc Gia Tín và Miên Miên đều đã tiếp xúc với Gia Minh rồi, cháu không biết 2 đứa nó có bị lây bệnh không, tốt nhất là bà đừng để 2 đứa nó sang đây ạ."
"Không biết bà nội Thẩm đã bị bệnh thủy đậu bao giờ chưa, nếu bà chưa bị thì bà cũng không thích hợp sang chăm sóc bọn nhỏ."
Nói đến đây, lần đầu tiên trong lòng Đồng Tuyết Lục dâng lên cảm giác bất lực.
Từ sau khi chuyển đến đây, cô đã làm phiền người Ngụy gia rất nhiều lần, nhưng lần này cô cũng không còn cách nào khác.
Mấy anh em bọn nó còn quá nhỏ, một khi xảy ra chuyện gì thì bên cạnh cô cũng không có ai giúp đỡ.
Thẩm Uyển Dụng nói: "Cháu yên tâm đi, khi còn bé bà đã bị thủy đậu rồi, nhưng còn cháu đấy, cháu đã bị thủy đậu bao giờ chưa?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu nói: "Cháu bị rồi."
Thật ra người đã bị thủy đậu thì vẫn có khả năng bị lây bệnh, chỉ có điều tỷ lệ bị lây bệnh rất thấp mà thôi.
Nhưng trong tình huống hiện tại, cô cũng không thể bỏ mặc không quan tâm đến Đồng Gia Minh được.
Thâm Uyển Dung quay đầu nhìn ông bạn già: "Nếu vậy thì anh hãy ở nhà với Châu Châu đi, em sẽ đi sang đó chăm sóc 2 đứa nhỏ.".
Ngụy Chí Quốc gật đầu nói: "Em đi đi, Tuyết Lục, cháu đi bệnh viện cũng phải cẩn thận một chút."
Đồng Tuyết Lục cảm kích nói: "Bà nội Thẩm, ông nội Ngụy, cháu cảm ơn ông bà!"
Thẩm Uyển Dung nói: "Đứa bé này, bây giờ đừng nói mấy lời khách sáo như thế, chúng ta mau chóng đi sang đó đi."
Đồng Tuyết Lục gật đầu.
Trên đường trở về, cô cũng nói với bà nội Thẩm về chuyện bà ấy có khả năng sẽ bị lây bệnh, bảo bà ấy đừng nên động vào mấy đồ mà Đồng Gia Minh đã từng sử dụng.
Thẩm Uyển Dụng xua xua tay: "Vậy là cháu không hiểu rồi, bệnh thủy đậu chỉ bị một lần mà thôi, về sau sẽ không bị lây nữa."
- -- Nói thì nói thế nhưng đây cũng không phải là tuyệt đối.
Dưới tình huống hệ miễn dịch bị suy yếu thì rất dễ bị lây nhiễm lần 2, còn một tình huống nữa là khi kháng thể bị biến mất, tuy nhiên xác suất của trường hợp này rất thấp.
Chỉ có điều, giờ không phải là lúc phổ cập kiến thức.
Đồng Tuyết Lục lại dặn dò bà ấy không nên sử dụng cốc uống nước và bát đũa mà Đồng Gia Minh đã sử dụng, sau đó cô mới chạy vào phòng Đồng Gia Minh giúp cậu mặc áo khoác bông dày vào, lại dùng khăn trùm mặt che kín đầu và miệng, chỉ để lôi ra mỗi con mắt.
"Đi thôi, bây giờ chị đưa em đi bệnh viện."
Đồng Tuyết Lục cũng dùng khăn trùm mặt che kín miệng và mũi, sau đó cô đỡ Đồng Gia Minh dậy.
Đồng Gia Minh đang mê man được người khác đỡ lên xe đạp.
Đồng Tuyết Lục: "Em có sức ngồi vững không? Nếu không ngồi vững thì phải ôm lấy eo chi!"
Đồng Gia Minh hơi khựng lại, 2 tay nắm chặt quần áo cô: "Em có thể ngồi được."
Chân Đồng Tuyết Lục đạp một cái, xe đạp bắt đầu lạo đi.
Gió đêm rất lớn, thổi vào mặt giống như dao cắt vậy, cả người Đồng Tuyết Lục run như cầy sấy.
Đồng Gia Minh ngồi ở đằng sau, cảm nhận rõ được sự run rẩy của cô.
===
Lúc ra khỏi nhà, Đồng Tuyết Lục đã lắp một chiếc đèn pin vào phía trước xe, chỉ có điều phạm vi mà đèn pin chiếu sáng cũng rất có hạn.
Cô không dám đi quá nhanh, cô sợ nhỡ trên đường bỗng nhiên xuất hiện ổ gà thì 2 người sẽ bị ngã đau.
Đồng Tuyết Lục nhớ đến bệnh thủy đậu không thể ra gió, vì vậy trong lòng cô cảm thấy rất sốt ruột: "Gia Minh, em hãy núp vào sau lưng chị đi, bây giờ em không thể ra gió được!"
"Vâng, em biết rồi."
Đồng Gia Minh nhìn cô gắng sức đạp xe, giọng nói run rẩy truyền tới từ trong gió khiến trong lòng cậu dâng lên một cảm giác vô cùng phức tạp,
Từ Đồng gia đến bệnh viện, bình thường phải đi mất một tiếng, thế nhưng bây giờ là ban đêm nên nửa tiếng sau Đồng Tuyết Lục đã đi đến bệnh viện rồi.
Mặc dù có hơi đáng sợ nhưng 2 người không gặp nguy hiểm gì, cũng không bị ngã.
Sau khi đến bệnh viện, Đồng Tuyết Lục nói với y tá về triệu chứng của Đồng Gia Minh, sau đó Đồng Gia Minh được đưa vào phòng cấp cứu để kiểm tra.
- -- Kết quả kiểm tra đã chứng minh suy đoán của cô: Đồng Gia Minh bị thủy đậu, hơn nữa còn bị sốt.
Đồng Tuyết Lục không hề do dự, đồng ý nhập viện ngay lập tức.
Bây giờ điều cô lo lắng là trình độ y học ở thời đại này quá kém, cô cũng lo lắng bệnh tình của Đồng Gia Minh sẽ bị biến chứng.
Tính nguy hiểm của bệnh thủy đậu không lớn, nhưng một khi xuất hiện các biến, chứng như viêm phổi, viêm não, viêm màng não thì sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.
Bởi vì bệnh thủy đậu là bệnh truyền nhiễm nên 2 người họ đành phải ở phòng bệnh đơn, viện phí cao hơn bình thường rất nhiều.
- -- Nhưng bây giờ không phải là thời điểm tiết kiệm tiền.
Bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho Đồng Gia Minh rồi lại cho cậu uống thuốc hạ sốt.
Đồng Gia Minh ngủ thiếp đi, giữa chừng có tỉnh lại ói 2 lần, mụn thủy đậu trên người cũng ngứa ngáy vô cùng khó chịu.
Nếu là trước đây, Đồng Tuyết Lục sẽ không bao giờ chăm sóc người khác như thế.
- -- Nhưng bây giờ, cô không muốn cũng không được.
Cũng may đến lúc nửa đêm, cuối cùng Đồng Gia Minh cũng hạ sốt.
Đồng Tuyết Lục thở phào một hơi, cảm giác sức lực cả người đã bị rút sạch.
Cô nghiêng người, tựa vào trên ghế ngủ thiếp đi.
===
Lúc nửa đêm, Tư lệnh Tiêu mới đến nhà ga của tỉnh Bắc Hòa.
Trước khi đến đây ông ấy đã bảo cháu trai ra đón mình.
Khi Tiêu Dương Hoa và con trai là Tiêu Vệ Quốc nhìn thấy Tư lệnh Tiêu từ trên tàu hỏa bước xuống, 2 người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
2 ngày trước, Tiêu Dương Hoa nhận được điện thoại của Tư lệnh Tiêu, nghe thấy ông ấy muốn đến đây thì không khỏi sợ hãi.
Nhất là khi nghe thấy ông ấy đã mua vé tàu đến tỉnh Bắc Hòa vào lúc nửa đêm, trong lòng ông ta càng lo lắng có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không.
Tiêu Dương Hoa: "Chú à, chúng cháu đã mượn xe của đơn vị, bây giờ xe đang ở bên ngoài, chúng ta mau rời đi thôi."
Tư lệnh Tiêu gật đầu, nói: "Các cháu vất vả rồi."
Tiêu Dương Hoa nói: "Đây là chuyện cháu nên làm, nhưng lần này chú đến đây, là do trong quân đội đã xảy ra chuyện gì hay sao?"
Tư lệnh Tiêu lắc đầu: "Không phải, lần này chú đến đây là vì chuyện riêng."
Nghe vậy, Tiêu Dương Hoa và con trai quay sang nhìn nhau.
Tư lệnh Tiêu: "Mấy hôm trước chủ nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng chú có con trai ở Bắc Hòa, lần này chú đến đây là muốn nhận thắng bé."
- -- Một tiếng sấm nổ vang!
2 người Tiêu Dương Hoa và con trai mình nghe thấy lời này đều cảm thấy ngạc nhiên không thể tin được.
- -- Cả đời này Tư lệnh Tiêu không hề kết hôn, con trai ở đâu ra vậy?
Tư lệnh Tiêu đã ngồi tàu hỏa 2 ngày 2 đêm thế nhưng trên mặt ông ấy không hề có vẻ mệt mỏi: "Chuyện này nói ra thì rất dài, về sau chú sẽ nói cho các cháu biết, có điều chú muốn các cháu giúp chú đi điều tra một vài chuyện."
Ông ấy muốn nhận lại con trai, nhưng ông ấy cũng không phải kẻ ngốc, không phải người khác chỉ tùy tiện nói một câu thì ông sẽ tin ngay.
Hơn nữa, năm đó khi ông đến Đồng gia, rõ ràng chị dâu của Mạn Chi nói bà ấy đã tái giá rồi, bây giờ sao lại biến thành người chưa lập gia đình đã mang thai, sau đó lại bị khó sinh mà chết được?
- -- Ông muốn điều tra rõ đầu đuôi câu chuyện này!
[HẾT CHƯƠNG 81]