“Cái này...Thế mà đem đạn bắn ngược trở về...”
“Còn có tên kia, vì cái gì không ai bắn trúng được hắn???”
Phổ thông binh sĩ hải quân nhìn thấy tràng cảnh ma huyễn vừa rồi bị dọa kinh hãi muốn chết, ngược lại Đại tá Morgan thì xem như cũng có kiến thức mở miệng nói: “Đừng hoảng hốt, hai thằng nhãi đó chắc hẳn đã ăn một trái ác quỷ.”
“Trái ác quỷ...”
“...Báu vật của biển ư?”
“Không thể nào...thì ra đó chính là sức mạnh của trái ác quỷ?”
Khi nghe được sức mạnh của Luffy và Alex có thể đến từ sức mạnh trái ác quỷ, bọn binh lính hải quân càng thêm hoảng sợ, nhao nhao kêu lên.
“Hừ! Cái gọi là trái ác quỷ bất quá chỉ là trò xiếc mà thôi! Súng không tác dụng thì hãy chém chết bọn hắn!”
Morgan thân hình cao lớn liếc nhìn bên cạnh các binh sĩ hải quân, giơ lên cái rìu bên tay phải chỉ về phía trước quát lên.
“Xông lên!”
“Yaa..aa...aa...hh!!!”
Đối mặt với cấp trên ra lệnh, mặc dù e ngại nhưng một đám binh sĩ cũng không còn cách nào, một đám hô hào đủ loại khẩu hiệu, nhắm mắt xông lên.
“Keng.” Zoro mỗi tay cầm một thanh kiếm, trong miệng còn ngậm thêm một thanh, ba thanh kiếm trong nháy mắt nghênh tiếp các đao kiếm của binh sĩ hải quân, toàn bộ công kích bị cản lại.
“Dù là một cọng lông tụi mày cũng tuyệt đối không được động đậy. Nếu không thì tao sẽ giết hết tụi bây!”. truyện đam mỹ
Sát khí thấu xương đem bọn binh sĩ hải quân chấn nhiếp, cả bọn toàn thân đều run rẩy.
Zoro chỉ dùng một ánh mắt cũng đủ làm cho tay chân bọn hắn cứng ngắc, trong máu đều tựa như có vụn băng đang lưu động.
“Ta mặc dù đã chấp nhận cùng các ngươi làm hải tặc. Nhưng mà ta cũng có dã tâm của mình. Ta muốn trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới!!!”
Dù cho đang tiếp nhận mười mấy chuôi đao kiếm trên thân, thiếu niên Zoro vẫn như cũ lông mày không nhíu một cái, mục tiêu hắn nói chuyện đương nhiên là thuyền trưởng Luffy.
“Nếu như ngươi muốn ta từ bỏ giấc mộng, vậy ta cũng chỉ có thể mổ bụng tự vẫn.”
Đối mặt với lời nói quyết tuyệt của Zoro, Luffy chỉ là nhe răng nở nụ cười đáp lời: “Kiếm sĩ mạnh nhất thế giới à, tuyệt lắm! Đã là đồng đội của Vua Hải Tặc thì chí ít cũng phải được như thế chứ!”
“Ha ha ha...Hai người các cậu đúng là ước mơ lớn! Không sao tôi sẽ giúp một tay!” Alex cũng rất cao hứng, bởi hắn biết trong tương lai khả năng rất lớn điều này sẽ trở thành sự thật.
“Bọn ngươi còn đứng ỳ ra đó làm gì nữa!!! Mau kết thúc chúng đi!!!”
Nhìn thấy đám binh sĩ bị Zoro một người uy hiếp không dám chuyển động, Morgan nổi giận trực tiếp vung lên lưỡi rìu, tại chỗ ném lăn một tên binh sĩ đứng ngay bên cạnh, ra lệnh: “Nổ súng! Đem những tên phế vật kia cùng một chỗ giết chết!!!”
Nhưng mà chính bởi vì mệnh lệnh thái quá đó, tại ảnh hưởng xấu xa của Morgan cùng với tấm gương là tên binh sĩ vừa mới bị đánh, đám binh sĩ hải quân tay cầm súng tay không ngừng run rẩy, chần chừ không muốn ra tay, sợ làm tổn thương đồng đội của mình.
Bắt lấy cơ hội, Alex tay cầm dao rất nhanh đã tiếp cận đám binh sĩ cầm súng.
“Phốc...phốc...phốc...phốc...”
“A...a...a...”
“Bịch...bịch...bịch...bịch...”
“Cái gì!!”
Thân hình Alex lướt trong đám người, liên tiếp âm thanh từng cánh tay bị đâm xuyên qua, đồng thời vô số tiếng binh sĩ kêu thảm cùng kinh hô, còn có âm thanh súng ống rơi xuống đất.
Sau khi làm cho tất cả những binh sĩ dùng súng mất đi khả năng chiến đấu, Alex tiếp tục ra tay với những tên đang bị Zoro ngăn cản.
Một bóng người áo đỏ di động với tốc độ cao vượt qua Alex, hướng về phía Đại tá Morgan vọt tới.
“Xem ra đã có người đã đợi không kịp!” Alex cười cười cảm thán một tiếng.
“Bành...” Nắm đấm Luffy hung hăng nện ở trên lưỡi rìu của đối phương, lực đạo mạnh mẽ làm tên đại tá hải quân bị đánh lui một bước.
“Này, ta mới là kẻ địch của hải quân. Có bản lĩnh tới cùng ta đánh!” Luffy rất không cao hứng vì hành động tấn công cả phe mình của tên Morgan, không nhịn được gào lên.
“Đã đến lúc ta phải dạy cho ngươi một bài học. Những kẻ địa vị xã hội thấp hèn như ngươi thì không có quyền chống lại ta. Ta là đại tá hải quân Morgan tay rìu!!!”
Đối mặt với Morgan nổi giận, Luffy một mặt ngốc manh tự giới thiệu bản thân: ‘‘Chào, tôi là Luffy.’’
‘‘Ai bảo ngươi tự giới thiệu chính mình??’’
‘‘Xoẹt.’’ Morgan tay phải mang lưỡi rìu cực lớn bổ ngang, âm thanh chói tai vang lên, trong nháy mắt đem tường vây bên cạnh chặt ngang một phân thành hai.
Theo Alex đánh giá, mặc dù cấp bậc của Morgan là Đại tá hải quân nhưng sức chiến đấu của hắn chả ra gì, hắn chỉ vượt trội so với người bình thường hay binh sĩ hải quân cấp thấp, cũng có thể do hải tặc ở Biển Đông quá yếu dẫn đến hải quân phân bộ ở đây trở nên an nhàn.
‘‘Sức lực khá mạnh, đáng tiếc là quá chậm!’’
Tại Alex một bên ung dung bình luận, đòn tấn công của tên đại tá hải quân này đã bị Luffy nhẹ nhàng nhảy lên, ung dung tránh thoát.
‘‘Bành!’’ Luffy đang trên không trung tùy tiện đạp đối phương một cước trên mặt, đòn này làm cho Morgan lảo đảo lui nhanh.
‘‘Ngươi nhất định phải chết!!!’’
Morgan lúc này đã phẫn nộ đến cực điểm, hắn đứng vững thân hình sau đó liền lập tức nhào tới, đột nhiên bổ một cái xuống, tại chỗ đem quảng trường bằng đá khai mở một cái khe hở thật dài.
‘‘Ta không dám chết đâu!’’
Luffy nhanh nhẹn xoay người một cái né tránh lưỡi rìu của đối phương, tiếp đó là một cái đá ngang.
‘‘Ba!’’ Morgan bị một cước đá vào trên huyệt thái dương, thân thể cao hơn hai mét lập tức lung la lung lay ngã xuống.
Ngay sau đó hắn bị Luffy một phát bắt được cổ áo, một tay khác nấm đấm thật cao vung lên.
‘‘Hải quân à, tốt ghê quá nhỉ! Các ngươi đang hủy hoại ước mơ của Coby!’’
‘‘Dừng tay!’’
‘‘Bốp.’’ Nhưng mà nắm đấm của Luffy tiếp tục rơi xuống, hung hăng đánh một quyền, sau đó mới đứng dậy quay người nhìn về phía âm thanh truyền đến.
‘‘Đồ ngu! Tao đã bảo đợi đã cơ mà!!!’’
Tiếng kêu là từ thiếu niên Helmeppo, cũng chính là con trai của Đại tá Morgan.
Cũng không biết hắn từ lúc nào đến bên trong chiến trường này, hiện đang dùng một khẩu súng ngắn nhắm ngay vào đầu Coby, ý định uy hiếp đã không cần nói cũng biết.
‘‘Đừng có động đậy nếu còn quý cái mạng của thằng này! Nhúc nhích là tao bắn đấy!!!’’
‘‘Luffy! Tôi sẽ không làm vướng chân cậu đâu! Dù chết cũng không!!!’’ Không thể không nói, đối diện với sống chết trước mắt, Coby nguyên bản nhát gan hèn yếu, giờ khắc này lại không có vẻ gì là run sợ.
‘‘Ừ...Tớ biết mà.’’
Luffy đầu tiên là hướng Coby gật đầu một cái, tiếp đó chỉ tay vào mặt Helmeppo nói: ‘‘Thôi bỏ đi thằng con ngu ngốc, Coby nói thật đấy!’’
Mà ngay tại lúc này, ở phía sau lưng Luffy, một cái bóng người cao lớn đã lặng yên không tiếng động đứng lên, cái rìu khổng lồ giơ lên cao.
‘‘Này này, đã bảo đừng cử động cơ mà, tao bắn đấy! Tao bắn thật đấy!!!’’
‘‘Luffy, cẩn thận phía sau!’’
Đối mặt với một cái không che giấu được cuồng hỉ, một cái phấn đấu quên mình nhắc nhở, tên thiếu niên tên Luffy chỉ là dùng tay đè lên mũ rơm trên đầu của mình.
‘‘Alex!’’
‘‘Hiểu rõ!’’
‘‘Phốc...Bịch...’’ Khẩu súng trên tay rơi trên mặt đất, Helmeppo nhìn một chút bàn tay của mình đã bị một dao đục ra một cái lỗ, sửng sốt một cái chớp mắt sau đó liền phát ra tiếng kêu thảm: ‘‘A a a, tay của ta!!!’’
Mà đổi một bên, Morgan đang đứng phía sau lưng Luffy, tư thế vẫn đang giơ cao cái rìu, cả người hiện tại đã giống như pho tượng không hề nhúc nhích tí nào.
Một giây sau đó mới chậm rãi ngã về phía sau, mà Luffy đang giữ lấy mũ rơm nhe răng nở nụ cười.
‘‘Đẹp lắm...Zoro.’’
Đứng phía sau thân hình đã ngã xuống của Morgan, lộ ra Zoro đang cầm trong tay ba thanh kiếm.
‘‘Không có gì.’’
Thiếu niên ngậm trên miệng thanh kiếm trả lời.
‘‘Thuyền trưởng!’’