Đám người Alex mặc kệ những đầu bếp này muốn cảm khái thì cứ tiếp tục, từng người tự tìm cho mình chỗ ngồi, sau đó kéo lấy thức ăn tới trước mặt, bắt đầu thưởng thức.
‘‘Canh này ngon quá!’’
‘‘Đúng vậy, rất ngon!’’
‘‘Tôi muốn ăn thêm một tô nữa!’’
Một đám Luffy, ai nấy ăn tới món canh do Sanji làm đều không nhịn được mở miệng khen ngon, riêng Luffy thì liên tục đưa ra cái tô của mình, hô hào đòi hỏi múc thêm cho cậu ta.
Bữa cơm trưa rất nhanh đã xong xuôi, băng Mũ Rơm cũng đã chuẩn bị nhu yếu phẩm đầy đủ, con thuyền Going Merry đã sẵn sàng để tiếp tục ra khơi.
Việc Sanji gia nhập vào bọn, làm cho mấy người Luffy vô cùng cao hứng, nhưng tâm tình của Sanji lại rất là phức tạp, cậu ta dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía nhà hàng Baratie.
Patty khoanh cánh tay ra trước ngực, nhìn về phía Sanji, hừ lạnh: ‘‘Thật khiến ta cảm thấy khó chịu. Vốn định đem ngươi đuổi đi, ai ngờ ngươi lại tự thân muốn đi!’’
Sanji nhả ra một vòng khói: ‘‘Ngươi vẫn còn định diễn đến khi nào? Thật là ngu ngốc! Tên đầu bếp ăn phân!’’
Nhìn thấy Sanji làm ra bộ dáng vô cùng chảnh, sắc mặt Patty đỏ bừng, tức không có chỗ nào phát tiết: ‘‘Khốn kiếp! Vì cái gì lúc nào ngươi cũng dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện!’’
Zeff đi tới, gật đầu đồng ý: ‘‘Nói không sai, cách nói chuyện của thằng nhãi hỗn láo này làm ta cũng vô cùng khó chịu, thật sự là hối hận khi xưa đã cứu hắn ta!’’
Sanji cười xấu xa: ‘‘Lão già chết tiệt, ngươi cứ ở đây hưởng thụ tốt quãng đời còn lại đi!’’
Một đôi một lớn một nhỏ này chính là như vậy, vừa thấy mặt đã buông lời tổn thương lẫn nhau, mà lời nói cũng vô cùng nặng, nhưng mà thực sự thì tình cảm của hai người lại là vô cùng tốt.
Cứ như vậy, Sanji vác lên vai bọc hành lý, chuẩn bị đi theo đám Luffy ra biển.
Bỗng dưng, đầu bếp to con Patty cùng với đầu bếp Carne cầm lấy chảo lớn, xuất hiện ở sau lưng của Sanji, hung hăng đập tới.
‘‘Đây là căm thù chất chứa bao nhiêu năm nay!!’’
‘‘Chịu chết đi Sanji!’’
Nhưng mà không đợi hai người đem chảo đập xuống, cả hai ngay lập tức liền bị Sanji đá mặt mũi bầm dập.
‘‘Các ngươi không đánh lại hắn đâu!’’
Một đầu bếp cúi xuống nhìn hai tên đã bị đánh thành đầu heo, than thở.
Cái này dĩ nhiên cũng là phương thức đưa tiễn đặc thù đối với huynh đệ lâu năm của mình, trước khi đi cũng phải cùng ngươi vui đùa một chút.
Các đầu bếp tự giác đứng thành hai hàng, Sanji ở chính giữa mà đi ra, ngoại trừ tiếng bước chân của cậu ta, hiện trường hiện tại vô cũng yên tĩnh.
Sanji cứ như vậy, từng bước từng bước hướng về phía thuyền Going Merry đi đến.
Alex hai tay đút ở trong túi quần, nhìn về Sanji hỏi: ‘‘Không cần nói lời giã từ à?’’
Tiếng nói vừa ra, âm thanh của Zeff truyền đến từ phía sau lưng Sanji: ‘‘Ê Sanji... Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!’’
Nghe được câu nói này, Sanji trong nháy mắt liền rơi lệ, cậu ta ngay lập tức quay người trở lại, quỳ xuống đối diện với Zeff: ‘‘Ông chủ Zeff... Bao nhiêu năm nay tôi nhờ ông giúp đỡ! Đại ơn đại đức của ông suốt đời này tôi không bao giờ quên!!’’
Lúc Sanji nói ra những lời này, nước mắt từ trên mặt không ngừng rơi xuống dưới mặt đất.
‘‘Bọn ta sẽ rất đau khổ đấy! Đồ chết tiệt!’’
‘‘Sẽ buồn lắm đấy!’’
Hai tên đầu bếp Patty và Carne cũng là nước mắt nước mũi trào ra, rống to.
Sanji cũng gào lên: ‘‘Chúng ta sẽ gặp lại... Lũ vớ vẩn!’’
Một tên sinh vật đơn tế bào như Luffy, lúc này cũng là cảm động phát khóc, ngẩng đầu lên trời, hét lớn: ‘‘Đi thôi! Giong buồm xuất phát!’’
Cứ như vậy, thuyền Going Merry cách nhà hàng Baratie càng lúc càng xa.
...
‘‘Nami, là cô phải không?’’
Trên Biển Đông, Nami cưỡi ở trên một chiếc thuyền buôn, tại thời điểm sắp tới gần đường ven biển, đột nhiên có một bóng người từ trong biển nhảy lên boong tàu.
Đây là một người có cái miệng giống như cái loa, có sáu cánh tay, dung mạo bề ngoài rất là chất phác, mái tóc bạc trắng được tạo hình giống như 5 cái mũi thương chỉa thẳng lên trên trời, rõ ràng đây chính là một tên người cá, có hình dáng một con bạch tuộc.
‘‘Là Hachi à!’’
Nami hướng về đối phương chào một tiếng, ‘Người Bạch Tuộc’ Hachan này là một trong những cán bộ của Băng Hải Tặc Arlong, hắn là người cá duy nhất mà Nami tương đối không ghét lắm.
Nami hỏi: ‘‘Hachi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?’’
Hachan gãi gãi đầu: ‘‘Ta vừa mới đưa tiễn một đám khách loài người rời đi, sau đó nhìn thấy thuyền của cô!’’
Hắn ta nói tiếp: ‘‘Đúng rồi, Nami. Nếu như cô đã trở về, thì hãy ghé qua Công Viên Arlong một chuyến! Ngài Arlong dặn dò tôi như vậy!’’
Nami đồng ý: ‘‘Ừm, chờ ta đem thuyền neo lại, về nhà đổi một bộ quần áo liền sẽ đến!’’
‘‘Được rồi, cứ chuẩn bị đi, tôi sẽ đến gọi cô!’’
Hatchan gật đầu đồng ý, sau đó lập tức nhảy khỏi thuyền, lặn vào trong biển.
Tại thời điểm không chiến đấu, Người cá ‘Người Bạch Tuộc’ Hachan này rất dễ sống chung, tính cách chất phát, thật thà, đầu óc khá đần độn, có thể nói là một người vô cùng đơn thuần, nhưng rất đáng tiếc, hắn ta đi theo tên hải tặc Arlong.
Hai tay của Nami nắm chặt lại, nghiến răng keng két, cuối cùng cũng từ từ buông lỏng ra.
[Nhịn xuống! Bây giờ là thời điểm không nên tức giận!]
Thiếu nữ tóc cam trong miệng lẩm bẩm.
Nami đã góp đủ số tiền 100 triệu Belly, cho nên cô ta nghĩ rằng nguyện vọng sẽ rất nhanh thực hiện được.
...
“Chị Nojiko, em trở về rồi đây!”
“Hoan nghênh trở về nhà, Nami!”
Tại phía đông làng Cocoyashi, giữa một khu vườn cam, có một ngôi nhà gỗ nhỏ, nơi này chính là nhà của Nami, cũng là chỗ duy nhất làm cho cô ta cảm thấy an tâm.
“Nhìn em có vẻ không vui, là ‘hành động’ thất bại sao?”
Dù sao cũng là chị em, người thiếu nữ bên trong nhà liếc mắt liền nhìn ra cảm xúc của Nami đang có vấn đề.
Nhưng mà, mặc dù nói là chị em, mái tóc màu cam của Nami cùng mái tóc màu lam nhạt của đối phương, chứng tỏ rằng hai người không phải là người thân ruột thịt.
Trên thực tế, hai người bọn họ đều là cô nhi trong chiến tranh, được mẹ nuôi Belle-Mère thu dưỡng mới có thể đi tới thế giới này, mà mẹ nuôi Belle-Mère vì bảo hộ cho các nàng khi hai người còn nhỏ, đã bị Arlong giết chết.
“Không có! Lần này em thu hoạch vô cùng lớn, gặp được một đám người thú vị!”
Nami ngồi xuống, cầm lấy một trái cam ở trên bàn, dùng tay lột ra.
“Vậy à, kể cho chị nghe một chút!”
Thiếu nữ có mái tóc lam Nojiko cũng ngồi xuống, Nami bắt đầu kể chuyện: Từ Thị Trấn Orange gặp phải Luffy, tiếp đó đối đầu Băng Hải Tặc Buggy, Zoro và Alex cứu cô ta một mạng, lại đến làng Syrup chiến đấu với Băng Hải Tặc Mèo Đen, Usopp nhập bọn, rồi đến Nhà Hàng Nổi Trên Biển Baratie...
“Luffy là một tên ngu ngốc, não cao su, mỗi ngày đều hô hào muốn trở thành Vua Hải Tặc. Nhưng tại thời điểm mấu chốt, cậu ta lại có thể bắt được trọng điểm...”
“Zoro là một kiếm sĩ sử dụng ba thanh kiếm, mơ ước của cậu ta là trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới. Cậu ta hay bị mọi người chế giễu bởi vì mù đường...”
“Usopp là một tên vô cùng thích khoác lác. Ngoài miệng lúc nào cũng bảo muốn trở thành chiến binh dũng cảm trên biển cả, nhưng thực tế gặp chuyện là người chạy trốn đầu tiên, rất nhát gan và sợ chết...”
Trò chuyện một chút, trên mặt của Nami tất cả đều là nụ cười.
“Cuối cùng là Alex, cậu ta biết rất nhiều thứ, vô cùng thông minh, hầu hết chuyện gì cũng biết làm, rất quan tâm đến những người trên thuyền, ngoài ra cậu ta còn giúp những thuyền viên lập ra kế hoạch tập luyện tăng thực lực...”
Theo trái cam ở trong tay sắp ăn xong, câu chuyện của Nami cũng đến hồi cuối.
“Nói cậu ta là hải tặc, em thấy còn không bằng nói cậu ta là một siêu cấp toàn diện bảo mẫu...”