Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ------------------
Mười ngày sau.
Thương thế Vân Phi Dương khôi phục gần như khỏi hẳn, chí ít có thể xuống giường đi lại.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Bằng vào mị lực cá nhân, hắn xúc tiến tình cảm cùng Mục Oánh rất tốt, cũng tìm hiểu được nơi mình đang ở tên là Địa Sơn Trấn.
- Mấy ngàn người tiểu thành, mạnh nhất là Vũ Sư.
Vân Phi Dương lắc lắc đầu nói.
- Thật sự quá yếu
Vân Phi Dương nhớ rằng đẳng cấp tu vi của Phàm Giới hình như chia thành Vũ Đồ, Vũ Sư, Vũ Tông, Vũ Vương, Vũ Hoàng, Vũ Thánh cùng Vũ Thần bảy cảnh giới, Vũ Sư trong mắt hắn không đáng giá nhắc tới, dù sao từng là Thần Quân của Thần Giới, gần đến Thần Chủ.
Phàm Giới Vũ Hoàng, Vũ Thần đều thuộc về bất nhập lưu.
Bất quá.
Hiện tại Vân Phi Dương vì bị vạn năm phong ấn, tu vi dùng để kéo dài tính mạng, thực lực sớm đã không còn sót lại chút gì. Đương nhiên, tu vi không có, Thần lực hoàn toàn không có, hắn ngược lại không quan tâm, bởi vì chỉ cần hắn tu luyện một chút đã có thể vài phút đột phá Vũ Đồ.
- Không đúng.
Vân Phi Dương ý thức được, chính mình không cách nào câu thông được cùng linh khí đang lưu động trong không khí. Sau đó cau mày nói:
- Linh khí thế giới này quá bạc nhược, yếu kém đến mức không cách nào hấp thu a.
Thần Giới có bàng bạc Thần lực, nhân loại Phàm Giới không có tâm pháp Thần Giới mà mù quáng hấp thu sẽ tùy thời ợ ra rắm, Thần Giới đại năng thì không cách nào hấp thu Linh lực Phàm Giới, bời vì đối với Thần Thể như bọn họ mà nói, chút lực lượng hoàn toàn không có tác dụng.
- Ai…
Vân Phi Dương lắc đầu, thở dài:
- Phàm Giới đúng là Phàm Giới.
"Két."
Đột nhiên, Mục Oanh mở cửa mà vào, nằm sấp trên bàn khóc lên, khóc rất ủy khuất, làm cho người cảm thấy đau lòng.
Vân Phi Dương khập khiễng đi tới, hỏi:
- Oanh Oanh, làm sao vậy?
Mục Oanh quên trong phòng còn một người bị thương, vội vàng xóa nước mắt, miễn cưỡng cười nói:
- Vân đại ca, không có việc gì, bụi bay vào mắt chứ em đâu khóc đâu.
- A.
Vân Phi Dương a một tiếng nghĩ thầm lừa gạt ai đây.
Mục Oanh lời nói dối khó có thể giấu diếm được tu luyện mấy ngàn năm sắp thành tinh Vân Phi Dương.
"Đạp đạp!"
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp rút, một thiếu niên tráng kiện đi tới, thở gấp nói:
- Oanh Oanh, đi mau, Lương gia tiểu tử kia đuổi tới rồi!
Hắn tên Triệu Tráng, cư dân của Địa Sơn Trấn, hàng xóm của Mục Oanh.
- Đại Tráng, thế nào?
Vân Phi Dương cũng quen biết hắn.
- Vân đại ca, Oanh Oanh đi bốc thuốc cho ngươi, xém chút đâm vào người Lương Nhân, bị tiểu tử kia đe dọa một phen.
Triệu Tráng nắm quyền, bực tức nói:
- Oanh Oanh khóc trở về, hắn lại đuổi tới, còn mang theo Đại Lang Cẩu nhà mình theo nữa!
"Ba."
Vân Phi Dương bỗng nhiên vỗ bàn, cả giận quát:
- Muốn chết!
Mục Oanh là nữ nhân hắn nhìn trúng.
Theo cái đà này thêm vài ngày nữa nhất định sẽ trở thành lão bà của mình, lại bị người khi dễ, còn khi dễ tới tận nhà, thúc thúc có thể nhẫn nhưng thẩm thẩm không thể nhịn.
Bên ngoài đình viện.
Lương Nhân mặt đầy mụn rỗ đã tới, đám người hầu sau lưng hắn có đãn thêm một đầu Đại Lang Cẩu đang nhe răng gầm gừ, nhìn qua rất hung tàn.
Mục Oanh trốn trong phòng, không phải nàng không muốn ra, mà bị Vân Phi Dương khóa bên trong. Hắn tính lát nữa mình sẽ còn hung tàn hơn con Đại Lang Cẩu, sợ sẽ làm lão bà tương lai hoảng sợ.
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Lương Nhân cao ngạo đánh giá Vân Phi Dương, lớn lối nói:
- Mục Oanh đâu, để cho nàng đi ra, quỳ xuống xin lỗi bổn công tử.
Song quyền Vân Phi Dương nắm chặt, cười nhạt đáp:
- Tiểu tử, nhìn ngươi còn nhỏ tuổi, rất có tiềm chất làm hoàn khố nha.
Trước kia còn ở Thần Giới ngẫu nhiên đi Phàm Giới du ngoạn, Vân Phi Dương gặp phải không ít công tử bột, không nói hai lời đã đánh người, bời vì hắn chịu không được có người giả dạng trâu bò, phách lối hơn mình.
- Ngươi nói cái gì?
Lương Nhân cũng mười ba mười bốn tuổi, tuổi quá nhỏ, nghe hai chữ “hoàn khố” lại không hiểu rõ lắm.
Vân Phi Dương nói:
- Ta nói, thừa dịp ta còn chưa tức giận, mau mau xéo đi, nếu không, ngươi sẽ bị đánh.
Câu nói này thông tục dễ hiểu khiến Lương Nhân biến sắc, tên người hầu bỏ tay cầm dây buộc con chó ra quát:
- Đại Hắc, cắn hắn!
"Gâu Gâu!"
Đại Lang Cẩu thoát khỏi dây thừng, gào thét phóng đi.
Vân Phi Dương cười lạnh, con ngươi hẹp dài hiện ra vẻ lạnh lùng.
Thân là cao thủ Thần Giới, công kích bằng ánh mắt là môn bắt buộc, nếu luyện đến cực hạn, một ánh mắt trừng chết một đám người.
Nhưng mà…
"A!"
Vân Phi Dương bị Đại Lang Cẩu hung hăng cắn một ngụm trên mông.
Ánh mắt trừng người chết?
Đó là một vạn năm trước kìa, hiện tại tu vi hắn hoàn toàn biến mất, mặc dù con ngươi dị thường sắc bén, nhưng một điểm uy hiếp cũng không có.
- Haha!
Lương Nhân cười to quát ngược lại:
- Tiểu tử, ngươi không phải rất ngưu sao? Đại Hắc, cắn mạnh nữa cho ta!
Thấy Vân đại ca bị cắn, Triệu Tráng nhất thời gấp gáp, cầm gậy gỗ muốn xông ra, nhưng cửa phòng bị khóa, chỉ có thể ở trong phòng dậm chân lo lắng.
Mục Oanh thông qua khe hở cửa sổ thấy Vân Phi Dương bị cắn mông, cũng quá sợ hãi, những ngày gần đây, nàng và tên gia hỏa đẹp trai này bồi dưỡng ra được cảm tình bằng hữu rất đơn thuần, tuy ngày thường đối phương có chút tiện, nhưng tổng thể cũng là người tốt.
Tiện?
Cái chữ này hình dung rất tuyệt diệu.
Tại Thần Giới, rất nhiều cường giả đều có tôn xưng, tỉ như Hỏa Thần, Phong Thần, Vân Phi Dương là Thần Quân cao quý, cũng có tôn xưng, hắn xưng hào là Chiến Thần, hay tam đại Chiến Thần đứng đầu, chỉ là, rất nhiều người đã quên cái danh xưng Chiến Thần này rồi, chỉ nhớ kỹ tôn xưng nổi nhất của hắn - Tiện Thần!
Thần Giới đệ nhất tiện, Chí Tôn Tiện Thần.
Bao nhiêu Thần Quân, Thần Vương bị hắn tiện khóc không ra nước mắt, tiện muốn tự sát!
- Đáng giận!
Cao quý Vân Phi Dương sắc mặt dữ tợn, tức giận không thôi.
Đường đường đệ nhất cao thủ Thần Giới lại bị ác khuyển khi dễ, điều này nếu truyền đến Thần Giới, đến tai đám đồ cổ kia, chắc bị cười đến rụng răng?
Chịu đựng đau đớn từ mông, Vân Phi Dương bỗng đưa tay oanh tới Đại Lang Cẩu phía sau.
Nhớ năm đó, một quyền của hắn hạ xuống có thể diệt một thế giới. Mà khi đó, cao thủ Thần Giới tiện tay diệt một thế giới chỉ điếm được trên đầu ngón tay.
"Bành!"
Một quyền của Vân Phi Dương đánh trúng trên thân Đại Lang Cẩu.
"Ngao ngô!"
Đại Lang Cẩu kêu thảm một tiếng, thả miệng ra cụp đuôi chạy mất.
Ánh mắt giết người không sài được, tu vi không, nhưng quyền đầu của hắn rất có độ cứng, nếu như không phải trong thạch đầu ngủ quá lâu, bắp thịt quá lỏng, dù không có tu vi, một quyền đi xuống cũng có thể đánh nổ một tòa núi nhỏ.
- Đại Hắc!
Thấy ái khuyển kẹp đuôi chạy mất, Lương Nhân vội vàng gọi lại, bất quá, Đại Hắc như bị đánh đau, không nhìn chủ nhân, nhanh như chớp chạy vô ảnh vô tung.
- Tốt lắm!
Lương Nhân xoay người, cả giận quát:
- Ngươi dám đánh…
Câu còn chưa nói xong, Vân Phi Dương đã đứng trước mặt hắn, tay lớn theo mà đến.
"Phù phù!"
Lương Nhân bị đánh ngã xuống đất.
Vân Phi Dương giơ quyền đầu, hung hăng đánh lên mặt gia hỏa này, cũng quát lớn:
- Dám thả chó cắn bản đại soái ca, muốn chết!
"Bành!"
Hắn lại đánh một quyền.
- Dám khi dễ lão bà của ta, muốn chết!
Mục Oanh nghe vậy, ngượng ngùng không thôi.
Nhưng nghĩ tới việc tên này không giữ mồm giữ miệng, rất nhanh đã thoải mái lại.
Lương Nhân bị đánh hai quyền, quai hàm sưng cao, người hầu nhỏ sau lưng mắt trợn tròn, hắn lần đầu tiên thấy có người dám đánh Lương thiếu gia, nếu như trở về bị lão gia biết, chính mình không phải gặp xui xẻo?
Đột nhiên.
Người hầu nhỏ nắm lên một cục gạch từ dưới đất, đáng muốn chạy lên cứu viện. Đáng tiếc, hắn vừa mới động, Vân Phi Dương đã đứng lên, trong tay cầm một cục gạch khác, nhanh một bước đập xuống trán đối phương.
"Bành!"
Trán người hầu bị đánh, chóng mặt lui lại mấy bước, cục gạch trong tay cũng rớt xuống đất.
Mục Oanh và Triệu Tráng thấy thế, nhao nhao trừng to mắt.
Ra tay thật nhanh, thật hung ác a!
Đối với người uy hiếp mình, Vân Phi Dương xưa nay sẽ không thủ hạ lưu tình, dù đối phương chỉ là một hạ nhân, một tiểu hài tử nhỏ tuổi.
Mà cũng nhờ đã bị trấn áp vạn năm, tính tàn nhẫn đã thu liễm không ít, nếu như trước kia, tên nhóc kia đã sớm teo.
Thần Giới đệ nhất cao thủ, dùng cục gạch đánh nhau, nhân sinh bưu hãn không cần giải thích.
Vân Phi Dương đánh ngã người hầu nhỏ sau đó tặng bồi cho Lương Nhân thêm một quyền, lãnh đạm nói:
- Nếu còn dám đến quấy rối Oanh Oanh nhà ta, lần sau phế ngươi một chân, cút!
"Ô ô "
Lương Nhân che mặt, vừa khóc vừa chạy đi.
Hắn là thiếu gia của Lương gia Địa Sơn Trấn được nuông chiều từ bé, chưa từng bị đánh tơi bời như thế.
Sauk hi hai tên kia bỏ chạy, Vân Phi Dương xoa xoa cái mông, tiêu sái hất mái tóc đen nhánh, nói:
- Một vạn năm không ẩu đả rồi, thật có điểm ngượng tay a.
Thần Giới đệ nhất cao thủ khi dễ tiểu bằng hữu, không những không xấu hổ, ngược lại còn xuất ra được cảm giác.
- Vân đại ca, ngươi thật lợi hại!
Trong phòng, Triệu Tráng sùng bái nói:
- Một quyền đánh Đại Lang Cẩu bỏ chạy mất dép.
Đại Lang Cẩu nhà Lương Nhân thuộc giống cho quý, thân to như gấu rừng, mà Vân Phi Dương chỉ dùng một quyền đánh chạy, làm chấn kinh thiếu niên này.
- Bình thường thôi.
Vân Phi Dương khoát khoát tay.
- Nhớ năm đó, ca một quyền diệt một ngọn núi cơ.
- Thật?
Triệu Tráng hồ nghi nghĩ thầm, ngươi cho mình là Vũ Thần trong truyền thuyết chắc.
- Ái da!
Đột nhiên, Vân Phi Dương hít một hơi lãnh khí, quay đầu nói:
- Oanh Oanh, nàng điểm nhẹ một chút, đau quá!
Cái mông vẫn còn ghi hai dấu rang của Đại Lang Cẩu, rách da đổ máu, Mục Oanh băng lại dùm cho hắn, nhìn qua có chút không thuần thục nói:
- Vân đại ca, ngươi ci mông chớ lộn xộn.
Vân Phi Dương nhe răng toét miệng.
- Oanh Oanh, ta vì nàng mới bị thương, bây giờ lại nhìn mông ta, nàng nhất định phải gả cho ta, nếu không, đời ta không còn mặt mũi gặp người nữa.
Triệu Tráng nghe vậy, trong lòng bội phục không thôi.
Da mặt phải dầy như Phi Dương ca này mới tán gái được, cần phải học tập học tập một chút.
Mục Oanh nghe vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong lòng hươu chạy loạn, tay nhỏ khẽ vung, nhất thời vô tâm, cây kéo dùng để cắt băng gạc đâm vào mông Vân Phi Dương một phát.
"AAA!"
Tiếng kêu thảm thiết của Thần Giới đệ nhất cao thủ cứ dập dờn trong phòng.