Lần thứ nhất công thành thất bại, địch quân tổn thất mấy ngàn người, trong đó kỵ binh nhiều nhất, vẻn vẹn chỉ mình Vân Phi Dương đã dọa bọn hắn rút lui, chuyện này vô cùng đáng sợ.
Trên cổng thành, binh lính Đông Lăng Quận cao giọng reo hò.
- Người kia là ai?
- Thực lực hình như rất mạnh.
Binh lính địch quân đều nghị luận, trong ngôn ngữ có kiêng kị.
- Đáng giận!
Vẻ mặt Hứa Thứ giận dữ.
Vòng công thành thứ nhất bị một người đỡ được, phái ra Vũ Tông cũng bị giết chết, để hắn dâng lên cảm giác thất bại!
Đối phương có cường giả thủ hộ cổng thành, phàm là tướng quân thông minh tuyệt sẽ không phái binh sĩ phổ thông công thành, tuy có thể lấy chiến thuật biển người mài đối phương chết, nhưng sẽ tổn thất không ít binh lực.
Cho nên, muốn lên cũng phải phái cao thủ.
Hứa Thứ tỉnh táo lại, quyết định phái ra nhóm đội ngũ công thành thứ hai gồm 20 Vũ Tông làm chủ, trăm Vũ Sư làm phụ.
Thực ra.
Dùng năng lực Vũ Tông hư không dậm chân, có thể bay thẳng qua Thiết Cốt Thành, giết vào Đông Lăng Quận.
Nhưng chiến tranh Phàm Giới của Vạn Thế Đại Lục có văn bản quy định rõ ràng, muốn chiếm quận khác, nhất định phải công chiếm thành trì đối phương, nếu nếu như trực tiếp lách qua, phái cao thủ giết vào Chủ Thành, sẽ bị các Quận khác nghiêm khắc chế tài.
Càng có quy định, cường giả Vũ Vương trở lên không được tham chiến.
Khi lực lượng cách xa, một khi lên chiến trường, binh sĩ phổ thông chỉ có kết cục bị đồ sát vậy còn đánh trận làm gì.
Địch quân dừng tiến công.
Vân Phi Dương trở lại cổng thành, ngồi xếp bằng xuống vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, phục hồi thuần linh lực hao tổn.
Ngăn trở đợt công thành thứ nhất chỉ mới bắt đầu, cuộc chiến tàn khốc hơn còn phía sau, mà một người thực lực có hạn.
- Vì cái gì không cho ta xuống.
Lương Âm đi tới, thở phì phì ngồi xuống.
Nàng không muốn trở thành quần chúng, nàng muốn bồi tiếp nam nhân này cùng một chỗ giết địch.
Vân Phi Dương nói:
- Ngươi còn chuyện càng trọng yếu hơn phải làm.
- Chuyện gì?
Lương Âm ngạc nhiên.
Xoát.
Vân Phi Dương đứng lên, ánh mắt nhìn về phía mọi người, nói:
- Địch quân phía dưới luân phiên công kích, có lẽ sẽ phái cao thủ đến công thành, đến lúc đó các ngươi đứng tại trí vị ta an bài, dung nhập Linh Niệm vào trận pháp để ổn định nó.
- Được.
Đám người Diệp Nam Tu nhao nhao tản ra.
Bọn họ đứng trên vị trí đã được đánh dấu, sẵn sàng đón quân địch.
Vị trí này còn rất nhiều, Vân Phi Dương bố trí khắp ngõ ngách Thiết Cốt Thành, có võ giả đã sớm quy vị chờ lệnh.
Thời điểm bố trí Tụ Quang Phòng Ngự Trận, Vân Phi Dương cố ý bố trí rất nhiều tiếp điểm, võ giả chỉ cần đứng trong dùng Linh Niệm dung nhập thì có thể gia cố trận pháp phòng ngự.
Bành bành!
Đột nhiên, ngoài thành truyền đến tiếng phá hủy.
Địch nhân phái ra 20 cường giả Vũ Tông, giẫm lên hư không cực tốc phóng đến. Hiển nhiên, bọn họ không trực tiếp công kích thành môn, mà từ trên không công kích xuống.
Ba.
Vân Phi Dương nắm chặt chuôi thương lao ra.
- Tiểu tử, chết!
Mắt thấy thiếu niên tướng quân xuất hiện, sáu Vũ Tông sơ kỳ liên thủ thi triển vũ kỹ, hình thành thuần linh lực cường đại ngang nhiên đánh xuống.
Bành!
Vân Phi Dương nhất thương phá mất, phóng tới một tên Vũ Tông.
Nhưng.
Mấy tên Vũ Tông khác không cho hắn cơ hội, cả đám ngưng tụ ra vũ kỹ mạnh mẽ, lần nữa giết tới.
Cuối cùng.
Bọn họ đánh lên lưng Vân Phi Dương, mà tên đồng bạn Vũ Tông kia đã chết thảm dưới trường thương của hắn.
Vù vù!
Giết chết một tên, Vân Phi Dương không quan tâm phần lưng truyền đến cảm giác thống khổ nóng rực mà lần nữa tiến lên.
Bành!
Bành!
Hơn mười Vũ Tông đứng lơ lửng giữa trời, bạo phát vũ kỹ, một hàng lưu quang tựa như đạn pháo nổ bắn ra.
Vân Phi Dương xuyên qua khe hở, né tránh từng cái, cuối cùng cận thân một tên Vũ Tông, đầu thương nhuốm máu đâm xuyên trái tim một Vũ Tông khác.
Lấy tu vi hắn hiện tại, giết Vũ Tông sơ kỳ, không cần tốn nhiều sức.
- Công thành!
- Đừng quản tên này!
Tập thể Vũ Tông địch quân ngưng tụ vũ kỹ, từ trên oanh kích xuống cổng thành.
Nhiệm vụ bọn họ không phải tìm Vân Phi Dương phân cao thấp, quyết định sinh tử, mà là phụ trách công phá phòng ngự Thiết Cốt Thành, để cho đại quân có thể thoải mái đột phá.
Xoát xoát!
Hơn mười Vũ Tông thi triển vũ kỹ, đánh tới cửa chính Thiết Cốt Thành.
Không biết bao nhiêu thuần linh lực cuồng bạo rơi xuống lại bị Tụ Quang Phòng Ngự Trận đỡ được.
- Cái này
Thần sắc Vũ Tông địch quân đại biến.
- Trận pháp!
- Trước cửa thành có trận pháp!
Bọn họ rốt cục đoán được.
- Đánh trên không!
Mấy tên Vũ Tông đạp không bay lên hướng Thiết Cốt Thành, ngưng tụ thuần linh lực lần nữa đánh xuống.
Bành bành
Nổ tung như pháo hoa.
Đáng tiếc, đợi hết thảy tán đi, bọn họ phát hiện nội thành bình yên vô sự, thậm chí, bọn hắn còn có thể nhìn thấy binh lính bên trong đang cười nhạo mình.
Tình huống như thế nào?
Cả đám ngây người, chẳng lẽ nơi này cũng có trận pháp, hoặc cả tòa thành đều được một trận pháp bao phủ?
Cuối cùng.
Bọn họ rốt cuộc hiểu tại sao tinh hạch đạn pháo không có tác dụng.
Càng khó chịu hơn mấy Vũ tông là hơn trăm Vũ Sư đã đến cửa chính.
Bọn họ ngay từ đầu xông lại đã bị phòng ngự kết giới cản bên ngoài, đến khi bọn hắn ý thức được có trận pháp tồn tại, thì cùng nhau oanh đến cưỡng ép phá trận, kết quả oanh nửa ngày trận pháp cũng không bị phá vỡ!
Mẹ nó.
Đây rốt cuộc là trận pháp gì?
Chúng ta trăm Vũ Sư thay nhau oanh tạc, vậy mà không nhúc nhích!
- Chết!
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương đạp không mà đến, trường thương trong tay hóa thành một đầu Long gào thét, chém chết hai Vũ Tông đang ngây người tại chỗ.
Cuối cùng.
20 Vũ Tông bị Vân Phi Dương chém hết một nửa.
- Rút lui!
Vũ Tông còn thừa cực tốc rút lui.
Thiết Cốt Thành có trận pháp phòng ngự bao phủ toàn bộ thành, phá không phá nổi, chỉ có thể rút lui!
- Muốn đi?
Vân Phi Dương thu hồi trường thương, trong tay xuất hiện kiếm gãy Khí Hồn, bỗng nhiên chém tới.
- Ta trảm!
- Ta chém!
- Ta trảm…trảm chém!
Vù vù!
Kiếm khí ẩn chứa 50 Trọng thuần linh lực khóa chặt mục tiêu bắn tới.
Cuối cùng.
Mười Vũ Tông chạy trốn có chín người vẫn lạc.
Chỉ một người chạy xa nhất, dù bị đánh trúng vẫn nhưng vẫn cố gắng thoát khỏi chiến trường.
Trước cửa thành.
Vũ Sư công kích nãy giờ không phá được, thấy Vũ Tông được phái tới gần như toàn diệt, hoảng sợ sắc mặt tái nhợt, quay đầu chạy trốn.
Hô!
Vân Phi Dương từ trên cao đáp xuống, kiếm gãy đã hóa thành trường thương, xông vào trăm Vũ Sư điên cuồng chém giết.
Chỉ một lát sau.
Trăm Vũ Sư, có hơn bảy mươi người bỏ mạng tại chổ, chỉ có vài người giữ mạng rút lui.
Bành!
Vân Phi Dương đứng trước cửa thành, trường thương dựng đứng, tóc đen theo gió bay múa, quanh thân bao phủ sát khí để người nhìn phát khiếp.
- Thật đáng sợ!
Độc Hạt Ẩn tàng chỗ tối lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn cũng tự xưng giết người vô số, nhưng so với sát khí tên này, quả thực yếu đến đáng thương.
Vân Phi Dương cầm thương mà đứng, người trên cổng thành cũng bị rung động thật sâu.
Thử hỏi còn có ai, có thể trong lúc đại quân áp cảnh, chém giết mười chín Vũ Tông, đồng thời giết chết gần tám mươi Vũ Sư!
- Kẻ này đến cùng là ai?
Hứa Thứ xém chút phun ra một ngụm máu tươi.
Phái nhiều cao thủ như vậy tấn công, xém chút toàn diệt, tuyệt đối tổn thất thảm trọng.
- Tướng…Tướng Quân
Vũ Tông may mắn còn sống sót kia lảo đảo trở về, yếu ớt nói:
- Thiết Cốt Thành có đại trận bao phủ!
Nói xong câu đó, bởi vì thương thế quá nặng, cuối cùng uể oải ngã xuống.
Lần thứ nhất công thành thất bại, địch quân tổn thất mấy ngàn người, trong đó kỵ binh nhiều nhất, vẻn vẹn chỉ mình Vân Phi Dương đã dọa bọn hắn rút lui, chuyện này vô cùng đáng sợ.
Trên cổng thành, binh lính Đông Lăng Quận cao giọng reo hò.
- Người kia là ai?
- Thực lực hình như rất mạnh.
Binh lính địch quân đều nghị luận, trong ngôn ngữ có kiêng kị.
- Đáng giận!
Vẻ mặt Hứa Thứ giận dữ.
Vòng công thành thứ nhất bị một người đỡ được, phái ra Vũ Tông cũng bị giết chết, để hắn dâng lên cảm giác thất bại!
Đối phương có cường giả thủ hộ cổng thành, phàm là tướng quân thông minh tuyệt sẽ không phái binh sĩ phổ thông công thành, tuy có thể lấy chiến thuật biển người mài đối phương chết, nhưng sẽ tổn thất không ít binh lực.
Cho nên, muốn lên cũng phải phái cao thủ.
Hứa Thứ tỉnh táo lại, quyết định phái ra nhóm đội ngũ công thành thứ hai gồm 20 Vũ Tông làm chủ, trăm Vũ Sư làm phụ.
Thực ra.
Dùng năng lực Vũ Tông hư không dậm chân, có thể bay thẳng qua Thiết Cốt Thành, giết vào Đông Lăng Quận.
Nhưng chiến tranh Phàm Giới của Vạn Thế Đại Lục có văn bản quy định rõ ràng, muốn chiếm quận khác, nhất định phải công chiếm thành trì đối phương, nếu nếu như trực tiếp lách qua, phái cao thủ giết vào Chủ Thành, sẽ bị các Quận khác nghiêm khắc chế tài.
Càng có quy định, cường giả Vũ Vương trở lên không được tham chiến.
Khi lực lượng cách xa, một khi lên chiến trường, binh sĩ phổ thông chỉ có kết cục bị đồ sát vậy còn đánh trận làm gì.
Địch quân dừng tiến công.
Vân Phi Dương trở lại cổng thành, ngồi xếp bằng xuống vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, phục hồi thuần linh lực hao tổn.
Ngăn trở đợt công thành thứ nhất chỉ mới bắt đầu, cuộc chiến tàn khốc hơn còn phía sau, mà một người thực lực có hạn.
- Vì cái gì không cho ta xuống.
Lương Âm đi tới, thở phì phì ngồi xuống.
Nàng không muốn trở thành quần chúng, nàng muốn bồi tiếp nam nhân này cùng một chỗ giết địch.
Vân Phi Dương nói:
- Ngươi còn chuyện càng trọng yếu hơn phải làm.
- Chuyện gì?
Lương Âm ngạc nhiên.
Xoát.
Vân Phi Dương đứng lên, ánh mắt nhìn về phía mọi người, nói:
- Địch quân phía dưới luân phiên công kích, có lẽ sẽ phái cao thủ đến công thành, đến lúc đó các ngươi đứng tại trí vị ta an bài, dung nhập Linh Niệm vào trận pháp để ổn định nó.
- Được.
Đám người Diệp Nam Tu nhao nhao tản ra.
Bọn họ đứng trên vị trí đã được đánh dấu, sẵn sàng đón quân địch.
Vị trí này còn rất nhiều, Vân Phi Dương bố trí khắp ngõ ngách Thiết Cốt Thành, có võ giả đã sớm quy vị chờ lệnh.
Thời điểm bố trí Tụ Quang Phòng Ngự Trận, Vân Phi Dương cố ý bố trí rất nhiều tiếp điểm, võ giả chỉ cần đứng trong dùng Linh Niệm dung nhập thì có thể gia cố trận pháp phòng ngự.
Bành bành!
Đột nhiên, ngoài thành truyền đến tiếng phá hủy.
Địch nhân phái ra 20 cường giả Vũ Tông, giẫm lên hư không cực tốc phóng đến. Hiển nhiên, bọn họ không trực tiếp công kích thành môn, mà từ trên không công kích xuống.
Ba.
Vân Phi Dương nắm chặt chuôi thương lao ra.
- Tiểu tử, chết!
Mắt thấy thiếu niên tướng quân xuất hiện, sáu Vũ Tông sơ kỳ liên thủ thi triển vũ kỹ, hình thành thuần linh lực cường đại ngang nhiên đánh xuống.
Bành!
Vân Phi Dương nhất thương phá mất, phóng tới một tên Vũ Tông.
Nhưng.
Mấy tên Vũ Tông khác không cho hắn cơ hội, cả đám ngưng tụ ra vũ kỹ mạnh mẽ, lần nữa giết tới.
Cuối cùng.
Bọn họ đánh lên lưng Vân Phi Dương, mà tên đồng bạn Vũ Tông kia đã chết thảm dưới trường thương của hắn.
Vù vù!
Giết chết một tên, Vân Phi Dương không quan tâm phần lưng truyền đến cảm giác thống khổ nóng rực mà lần nữa tiến lên.
Bành!
Bành!
Hơn mười Vũ Tông đứng lơ lửng giữa trời, bạo phát vũ kỹ, một hàng lưu quang tựa như đạn pháo nổ bắn ra.
Vân Phi Dương xuyên qua khe hở, né tránh từng cái, cuối cùng cận thân một tên Vũ Tông, đầu thương nhuốm máu đâm xuyên trái tim một Vũ Tông khác.
Lấy tu vi hắn hiện tại, giết Vũ Tông sơ kỳ, không cần tốn nhiều sức.
- Công thành!
- Đừng quản tên này!
Tập thể Vũ Tông địch quân ngưng tụ vũ kỹ, từ trên oanh kích xuống cổng thành.
Nhiệm vụ bọn họ không phải tìm Vân Phi Dương phân cao thấp, quyết định sinh tử, mà là phụ trách công phá phòng ngự Thiết Cốt Thành, để cho đại quân có thể thoải mái đột phá.
Xoát xoát!
Hơn mười Vũ Tông thi triển vũ kỹ, đánh tới cửa chính Thiết Cốt Thành.
Không biết bao nhiêu thuần linh lực cuồng bạo rơi xuống lại bị Tụ Quang Phòng Ngự Trận đỡ được.
- Cái này
Thần sắc Vũ Tông địch quân đại biến.
- Trận pháp!
- Trước cửa thành có trận pháp!
Bọn họ rốt cục đoán được.
- Đánh trên không!
Mấy tên Vũ Tông đạp không bay lên hướng Thiết Cốt Thành, ngưng tụ thuần linh lực lần nữa đánh xuống.
Bành bành
Nổ tung như pháo hoa.
Đáng tiếc, đợi hết thảy tán đi, bọn họ phát hiện nội thành bình yên vô sự, thậm chí, bọn hắn còn có thể nhìn thấy binh lính bên trong đang cười nhạo mình.
Tình huống như thế nào?
Cả đám ngây người, chẳng lẽ nơi này cũng có trận pháp, hoặc cả tòa thành đều được một trận pháp bao phủ?
Cuối cùng.
Bọn họ rốt cuộc hiểu tại sao tinh hạch đạn pháo không có tác dụng.
Càng khó chịu hơn mấy Vũ tông là hơn trăm Vũ Sư đã đến cửa chính.
Bọn họ ngay từ đầu xông lại đã bị phòng ngự kết giới cản bên ngoài, đến khi bọn hắn ý thức được có trận pháp tồn tại, thì cùng nhau oanh đến cưỡng ép phá trận, kết quả oanh nửa ngày trận pháp cũng không bị phá vỡ!
Mẹ nó.
Đây rốt cuộc là trận pháp gì?
Chúng ta trăm Vũ Sư thay nhau oanh tạc, vậy mà không nhúc nhích!
- Chết!
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương đạp không mà đến, trường thương trong tay hóa thành một đầu Long gào thét, chém chết hai Vũ Tông đang ngây người tại chỗ.
Cuối cùng.
20 Vũ Tông bị Vân Phi Dương chém hết một nửa.
- Rút lui!
Vũ Tông còn thừa cực tốc rút lui.
Thiết Cốt Thành có trận pháp phòng ngự bao phủ toàn bộ thành, phá không phá nổi, chỉ có thể rút lui!
- Muốn đi?
Vân Phi Dương thu hồi trường thương, trong tay xuất hiện kiếm gãy Khí Hồn, bỗng nhiên chém tới.
- Ta trảm!
- Ta chém!
- Ta trảm…trảm chém!
Vù vù!
Kiếm khí ẩn chứa 50 Trọng thuần linh lực khóa chặt mục tiêu bắn tới.
Cuối cùng.
Mười Vũ Tông chạy trốn có chín người vẫn lạc.
Chỉ một người chạy xa nhất, dù bị đánh trúng vẫn nhưng vẫn cố gắng thoát khỏi chiến trường.
Trước cửa thành.
Vũ Sư công kích nãy giờ không phá được, thấy Vũ Tông được phái tới gần như toàn diệt, hoảng sợ sắc mặt tái nhợt, quay đầu chạy trốn.
Hô!
Vân Phi Dương từ trên cao đáp xuống, kiếm gãy đã hóa thành trường thương, xông vào trăm Vũ Sư điên cuồng chém giết.
Chỉ một lát sau.
Trăm Vũ Sư, có hơn bảy mươi người bỏ mạng tại chổ, chỉ có vài người giữ mạng rút lui.
Bành!
Vân Phi Dương đứng trước cửa thành, trường thương dựng đứng, tóc đen theo gió bay múa, quanh thân bao phủ sát khí để người nhìn phát khiếp.
- Thật đáng sợ!
Độc Hạt Ẩn tàng chỗ tối lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn cũng tự xưng giết người vô số, nhưng so với sát khí tên này, quả thực yếu đến đáng thương.
Vân Phi Dương cầm thương mà đứng, người trên cổng thành cũng bị rung động thật sâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!