Đấu giá Vũ Sư Đan càng tới gần.
Võ giả trong Thiết Cốt Thành ngày càng nhiều, nhân số đã đạt tới 5 vạn, mà còn đang gia tăng mãnh liệt, chắc chắn thời điểm bán đấu giá bắt đầu, nhân số sẽ hơn 10 vạn.
Nhiều người khiến thiếu điểm dừng chân nghiêm trọng, Thôi Hữu Tiền tuy đẩy nhanh tốc độ thành lập thêm vài khách sạn nhưng chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Rất nhiều Võ giả không thể không tá túc trong nhà người dân phổ thông, cư dân cũng vì thế thu nhập vô cùng khách quan.
Sinh ý tiệm vũ khí, đan dược phường cuồng tăng.
Rất nhiều Võ giả vốn vì Vũ Sư Đan mà đến, không nghĩ tới phẩm chất vũ khí và đan dược trong Thiết Cốt Thành rất tốt, thậm chí còn tiện nghi hơn bên ngoài, cho nên nhao nhao mua sắm.
Đây chính là chỗ cao minh của Thôi Hữu Tiền.
Vân Phi Dương muốn để Vũ Sư Đan thành nhãn hiệu Thiết Cốt Thành. Như vậy, hắn mượn cơ hội này chế tạo ra nhãn hiệu Thôi gia.
Phẩm chất cực tốt, giá cả tiện nghi.
Đây chính là định nghĩa Thôi gia, có lẽ không cần bao lâu, Võ giả tới đây sẽ không còn vì Vũ Sư đan nữa, mà vì mua số lớn đan dược tu luyện.
Tin tưởng đến lúc đó, Thiết Cốt Thành sẽ càng thêm phồn vinh!
Võ giả đến từ trời nam đất bắc tràn vào Thiết Cốt Thành, có thể nói muôn hình muôn vẻ, thế nhưng lúc này xuất hiện hai quái nhân.
Ngoài cửa thành.
Một lão phụ nhân tóc rối tung, bóp eo, trừng tròng mắt, cả giận nói:
- Hầu Tam, ngươi dám chiếm tiện nghi cho lão nương, có phải da lại ngứa?!
Bà này thể trọng mập mạp, nhìn qua giống như bánh bao nhân thịt.
Càng bưu hãn là.
Mặt mo bị năm tháng tàn phá kia lại trang điểm dày đặc, nhìn qua dở dở ương ương, Võ giả đi ngang qua liếc một chút, xém chút đã nôn mửa.
Mẹ nó.
Lão thái bà dạng này cũng dám chiếm tiện nghi, người nào mạnh vậy?
Mọi người đi qua.
Chỉ thấy đối diện lão phụ nhân, có một lão đầu gù lưng, bởi vì thể trạng phụ nhân bưu hãn, cho nên ông ta lộ ra rất nhỏ bé.
Lão đầu mang mũ rơm rách nát, tóc hoa râm, người mặc trường bào kì quái, trường bào rách không ít lỗ, dính không ít bùn đất, nhìn qua giống như khất cái.
Đám người nhíu mày, bởi vì trong không khí tràn ngập mùi thối.
- Lão gia hỏa này bao nhiêu năm rồi không tắm rửa thế?!
- Đi mau, đi mau!
Tất cả mọi người nắm lỗ mũi lách qua hai người, tiến vào Thiết Cốt Thành.
Lão đầu ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt vô cùng bẩn, cười hắc hắc nói:
- Ai bảo ngươi lớn lên khuynh quốc khuynh thành như thế chứ.
Mọi người nghe vậy, xém chút ngã quỵ.
- Nói nhảm!
Bà lão chống eo béo, làm điệu làm bộ nói:
- Mỹ mạo lão nương còn cần đến phàm phu tục tử như người khen à.
Oa.
Võ giả vừa đi đến nhao nhao nôn mửa.
Lão thái bà xấu kinh điển mà tự luyến như thế, quả thực tàn phá nội tâm.
- Nhìn xem.
Bà lão che miệng cười một tiếng, uyển chuyển như thiếu nữ cười nói:
- Bọn họ bị mỹ mạo ta cảm động kìa.
"Phù phù."
Khóe miệng đám người co giật.
Lão đầu gù lưng nhếch miệng cười nói:
- Vạn Thế Đại Lục này, có thể xứng với ngươi, chỉ có Hầu Tam ta.
Đám người té chõng vó xuống đất, nhao nhao đồng ý.
Lão phu nhân dạng này cũng chỉ có lão đầu kỳ hoa ngươi mới xứng, không ai đoạt của ngươi đâu!
Bà lão lạnh lùng nói:
- Lăn!
- Được rồi!
Hầu Tam tuân lệnh, ngã trên mặt đất, thân thể khẽ chuyển lăn vào Thiết Cốt Thành.
Võ giả xung quanh thấy thế, trực tiếp trợn trắng mắt nghĩ thầm, kỳ hoa ở đâu ra không biết!
Lão phu nhân cũng vào thành.
Mỗi khi đi một bước đều có cảm giác động đất.
Võ giả phía trước tránh đường, không dám đối mặt, sợ không chịu nổi mà nôn mửa, nôn trong thành thì sẽ trái với thành quy sẽ bị treo lên đánh.
- Bảo bối!
Hầu Tam nằm rạp trên mặt đất, chỉ bia đá nói:
- Quy củ Thiết Cốt Thành không ít.
Một tiếng bảo bối này hô lên vừa mềm vừa tê, để đám người nổi da gà, trong lòng cũng bội phục không thôi, dạng nữ nhân này cũng vừa ý, người này thật cao thủ!
Bà lão đi tới, nhìn bia đá một chút, cười nói:
- Tuân thủ thì tuân thủ.
- A?
Hầu Tam đứng lên, nói:
- Nghe đồn thành chủ Thiết Cốt Thành là tiểu bạch kiểm, ngươi có phải thích hắn không?!
Bà lão lạnh mặt lại nói:
- Đi ra!
Nói xong, chính mình đi ra thành.
Hầu Tam tuân lệnh, theo bà đi ra ngoài.
Mọi người rất ngạc nhiên nhao nhao đi xem.
Bà lão đi ra ngoài thành, một phát bắt được lão đầu, hung hăng quăng hắn ra ngoài, phủi phủi tay nói:
- Cút xa một chút, đừng để lão nương nhìn thấy ngươi!
Hưu!
Hầu Tam như đạn pháo, bay ra ngoài thành.
Mọi người thấy thế không khỏi trừng to mắt. Bởi vì, lão thái bà tiện tay vung vậy mà ném lão đầu ra ít nhất trăm trượng!
Lực tay thật cường đại!
Hô
Đột nhiên, một trận gió thổi tới.
Lão đầu xuất hiện trước mặt lão phu nhân, quỳ trên mặt đất, ôm bắp đùi nàng bà, cầu khẩn.
- Bảo bối, ta vừa nói sai lời, ngươi tha thứ cho ta đi.
Rất nhiều võ giả xém chút trừng lòi mắt ra ngoài.
Má ơi!
Không nhìn lầm chứ!
Lão gia hỏa vừa bị ném ra ngoài gần trăm trượng, nháy mắt đã xuất hiện, tốc độ này…!
Cường giả, tuyệt đối là cường giả!
Tiện tay ném một cái, đã ném người ra trên dưới một trăm trượng, trong chớp mắt, từ khoảng cách trăm trượng chạy tới.
Mọi người kết luận thực lực hai người, khẳng định là Vũ Vương!
- Tốt.
Bà lão thản nhiên nói:
- Ta tha thứ cho ngươi.
- Hắc hắc.
Hầu Tam vội vàng đứng lên, vẻ mặt vui cười, nói:
- Bảo bối, chúng ta vào thành đi, đi trễ sợ không có khách sạn ở đâu.
Bà lão nói:
- Đi thôi.
Hai người vào thành.
Bọn họ nhìn cũng chưa từng nhìn tám Vũ Vương bị treo tại giáo trường, chỉ dọc theo đường đi, tìm kiếm khách sạn bốn phía.
Người đi trên đường nhao nhao tránh né hai người, nhỏ giọng nghị luận.
Rất nhanh.
Hai người dừng lại.
Hầu Tam nhếch miệng cười nói:
- Bảo bối, chúng ta ở đây đi.
Bà lão gật gật đầu.
- Cũng tạm được.
Người đi đường phụ cận thấy thế sụp đổ. Bởi vì, địa phương hai người bọn họ đứng là phủ Thành chủ!
- Người đến là ai?!
Binh lính trấn giữ phủ thành chủ quát hỏi.
Hầu Tam nói:
- Chúng ta đến dừng chân.
Binh lính khẽ giật mình, chợt giơ tay lên, chỉ phương hướng, nói:
- Hai vị, nơi này là phủ Thành chủ, các ngươi có thể theo con đường này tìm khách sạn.
- Không được.
Bà lão ngạo nghễ nói:
- Ta cảm thấy nơi này không tệ, muốn ở lại.
- Đúng đúng!
Hầu Tam phụ họa heo:
- Chúng ta muốn ở lại, một gian phòng tốt nhất.
- Lăn!
- Đúng.
Hầu Tam lại lăn trên mặt đất.
Binh lính sắc mặt hơi khó coi.
Tuy Thành chủ từng nói qua, người tới là khách, phải đối xử tốt, nhưng đưa ra loại yêu cầu vô lý này thì không thể nhẫn nhịn.
Nhưng vào lúc này.
Lương Âm từ phủ thành chủ đi ra, ngày bình thường nàng trong quân doanh tu luyện, buổi tối sẽ ở chỗ này.
- Mẹ nó?
Hầu Tam từ dưới đất đứng lên, giật nhẹ góc áo bà lão, thấp giọng nói:
- Bảo bối, bé con này có tư chất rất tốt!
- Không tệ!
Con mắt Bà lão tỏa ánh sáng, nói:
- Hẳn lĩnh ngộ một loại Hỏa chủng hiếm thấy nào đó!
- Vậy còn chờ gì nữa!
Hầu Tam thấp giọng nói:
- Trực tiếp đoạt đi!
Ba!
Bà lão đánh hắn một cái, nói:
- Nơi này là Thiết Cốt Thành, chúng ta phải tuân thủ quy củ, đoạt cái gì mà đoạt!
- Đúng đúng.
Hầu Tam gật đầu lia lịa:
- Tuân thủ quy củ, tuân thủ quy củ!
Đấu giá Vũ Sư Đan càng tới gần.
Võ giả trong Thiết Cốt Thành ngày càng nhiều, nhân số đã đạt tới 5 vạn, mà còn đang gia tăng mãnh liệt, chắc chắn thời điểm bán đấu giá bắt đầu, nhân số sẽ hơn 10 vạn.
Nhiều người khiến thiếu điểm dừng chân nghiêm trọng, Thôi Hữu Tiền tuy đẩy nhanh tốc độ thành lập thêm vài khách sạn nhưng chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Rất nhiều Võ giả không thể không tá túc trong nhà người dân phổ thông, cư dân cũng vì thế thu nhập vô cùng khách quan.
Sinh ý tiệm vũ khí, đan dược phường cuồng tăng.
Rất nhiều Võ giả vốn vì Vũ Sư Đan mà đến, không nghĩ tới phẩm chất vũ khí và đan dược trong Thiết Cốt Thành rất tốt, thậm chí còn tiện nghi hơn bên ngoài, cho nên nhao nhao mua sắm.
Đây chính là chỗ cao minh của Thôi Hữu Tiền.
Vân Phi Dương muốn để Vũ Sư Đan thành nhãn hiệu Thiết Cốt Thành. Như vậy, hắn mượn cơ hội này chế tạo ra nhãn hiệu Thôi gia.
Phẩm chất cực tốt, giá cả tiện nghi.
Đây chính là định nghĩa Thôi gia, có lẽ không cần bao lâu, Võ giả tới đây sẽ không còn vì Vũ Sư đan nữa, mà vì mua số lớn đan dược tu luyện.
Tin tưởng đến lúc đó, Thiết Cốt Thành sẽ càng thêm phồn vinh!
Võ giả đến từ trời nam đất bắc tràn vào Thiết Cốt Thành, có thể nói muôn hình muôn vẻ, thế nhưng lúc này xuất hiện hai quái nhân.
Ngoài cửa thành.
Một lão phụ nhân tóc rối tung, bóp eo, trừng tròng mắt, cả giận nói:
- Hầu Tam, ngươi dám chiếm tiện nghi cho lão nương, có phải da lại ngứa?!
Bà này thể trọng mập mạp, nhìn qua giống như bánh bao nhân thịt.
Càng bưu hãn là.
Mặt mo bị năm tháng tàn phá kia lại trang điểm dày đặc, nhìn qua dở dở ương ương, Võ giả đi ngang qua liếc một chút, xém chút đã nôn mửa.
Mẹ nó.
Lão thái bà dạng này cũng dám chiếm tiện nghi, người nào mạnh vậy?
Mọi người đi qua.
Chỉ thấy đối diện lão phụ nhân, có một lão đầu gù lưng, bởi vì thể trạng phụ nhân bưu hãn, cho nên ông ta lộ ra rất nhỏ bé.
Lão đầu mang mũ rơm rách nát, tóc hoa râm, người mặc trường bào kì quái, trường bào rách không ít lỗ, dính không ít bùn đất, nhìn qua giống như khất cái.
Đám người nhíu mày, bởi vì trong không khí tràn ngập mùi thối.
- Lão gia hỏa này bao nhiêu năm rồi không tắm rửa thế?!
- Đi mau, đi mau!
Tất cả mọi người nắm lỗ mũi lách qua hai người, tiến vào Thiết Cốt Thành.
Lão đầu ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt vô cùng bẩn, cười hắc hắc nói:
- Ai bảo ngươi lớn lên khuynh quốc khuynh thành như thế chứ.
Mọi người nghe vậy, xém chút ngã quỵ.
- Nói nhảm!
Bà lão chống eo béo, làm điệu làm bộ nói:
- Mỹ mạo lão nương còn cần đến phàm phu tục tử như người khen à.
Oa.
Võ giả vừa đi đến nhao nhao nôn mửa.
Lão thái bà xấu kinh điển mà tự luyến như thế, quả thực tàn phá nội tâm.
- Nhìn xem.
Bà lão che miệng cười một tiếng, uyển chuyển như thiếu nữ cười nói:
- Bọn họ bị mỹ mạo ta cảm động kìa.
"Phù phù."
Khóe miệng đám người co giật.
Lão đầu gù lưng nhếch miệng cười nói:
- Vạn Thế Đại Lục này, có thể xứng với ngươi, chỉ có Hầu Tam ta.
Đám người té chõng vó xuống đất, nhao nhao đồng ý.
Lão phu nhân dạng này cũng chỉ có lão đầu kỳ hoa ngươi mới xứng, không ai đoạt của ngươi đâu!
Bà lão lạnh lùng nói:
- Lăn!
- Được rồi!
Hầu Tam tuân lệnh, ngã trên mặt đất, thân thể khẽ chuyển lăn vào Thiết Cốt Thành.
Võ giả xung quanh thấy thế, trực tiếp trợn trắng mắt nghĩ thầm, kỳ hoa ở đâu ra không biết!
Lão phu nhân cũng vào thành.
Mỗi khi đi một bước đều có cảm giác động đất.
Võ giả phía trước tránh đường, không dám đối mặt, sợ không chịu nổi mà nôn mửa, nôn trong thành thì sẽ trái với thành quy sẽ bị treo lên đánh.
- Bảo bối!
Hầu Tam nằm rạp trên mặt đất, chỉ bia đá nói:
- Quy củ Thiết Cốt Thành không ít.
Một tiếng bảo bối này hô lên vừa mềm vừa tê, để đám người nổi da gà, trong lòng cũng bội phục không thôi, dạng nữ nhân này cũng vừa ý, người này thật cao thủ!
Bà lão đi tới, nhìn bia đá một chút, cười nói:
- Tuân thủ thì tuân thủ.
- A?
Hầu Tam đứng lên, nói:
- Nghe đồn thành chủ Thiết Cốt Thành là tiểu bạch kiểm, ngươi có phải thích hắn không?!
Bà lão lạnh mặt lại nói:
- Đi ra!
Nói xong, chính mình đi ra thành.
Hầu Tam tuân lệnh, theo bà đi ra ngoài.
Mọi người rất ngạc nhiên nhao nhao đi xem.
Bà lão đi ra ngoài thành, một phát bắt được lão đầu, hung hăng quăng hắn ra ngoài, phủi phủi tay nói:
- Cút xa một chút, đừng để lão nương nhìn thấy ngươi!
Hưu!
Hầu Tam như đạn pháo, bay ra ngoài thành.
Mọi người thấy thế không khỏi trừng to mắt. Bởi vì, lão thái bà tiện tay vung vậy mà ném lão đầu ra ít nhất trăm trượng!
Lực tay thật cường đại!
Hô
Đột nhiên, một trận gió thổi tới.
Lão đầu xuất hiện trước mặt lão phu nhân, quỳ trên mặt đất, ôm bắp đùi nàng bà, cầu khẩn.
- Bảo bối, ta vừa nói sai lời, ngươi tha thứ cho ta đi.
Rất nhiều võ giả xém chút trừng lòi mắt ra ngoài.
Má ơi!
Không nhìn lầm chứ!
Lão gia hỏa vừa bị ném ra ngoài gần trăm trượng, nháy mắt đã xuất hiện, tốc độ này…!
Cường giả, tuyệt đối là cường giả!
Tiện tay ném một cái, đã ném người ra trên dưới một trăm trượng, trong chớp mắt, từ khoảng cách trăm trượng chạy tới.
Mọi người kết luận thực lực hai người, khẳng định là Vũ Vương!
- Tốt.
Bà lão thản nhiên nói:
- Ta tha thứ cho ngươi.
- Hắc hắc.
Hầu Tam vội vàng đứng lên, vẻ mặt vui cười, nói:
- Bảo bối, chúng ta vào thành đi, đi trễ sợ không có khách sạn ở đâu.
Bà lão nói:
- Đi thôi.
Hai người vào thành.
Bọn họ nhìn cũng chưa từng nhìn tám Vũ Vương bị treo tại giáo trường, chỉ dọc theo đường đi, tìm kiếm khách sạn bốn phía.
Người đi trên đường nhao nhao tránh né hai người, nhỏ giọng nghị luận.
Rất nhanh.
Hai người dừng lại.
Hầu Tam nhếch miệng cười nói:
- Bảo bối, chúng ta ở đây đi.
Bà lão gật gật đầu.
- Cũng tạm được.
Người đi đường phụ cận thấy thế sụp đổ. Bởi vì, địa phương hai người bọn họ đứng là phủ Thành chủ!
- Người đến là ai?!
Binh lính trấn giữ phủ thành chủ quát hỏi.
Hầu Tam nói:
- Chúng ta đến dừng chân.
Binh lính khẽ giật mình, chợt giơ tay lên, chỉ phương hướng, nói:
- Hai vị, nơi này là phủ Thành chủ, các ngươi có thể theo con đường này tìm khách sạn.
- Không được.
Bà lão ngạo nghễ nói:
- Ta cảm thấy nơi này không tệ, muốn ở lại.
- Đúng đúng!
Hầu Tam phụ họa heo:
- Chúng ta muốn ở lại, một gian phòng tốt nhất.
- Lăn!
- Đúng.
Hầu Tam lại lăn trên mặt đất.
Binh lính sắc mặt hơi khó coi.
Tuy Thành chủ từng nói qua, người tới là khách, phải đối xử tốt, nhưng đưa ra loại yêu cầu vô lý này thì không thể nhẫn nhịn.
Nhưng vào lúc này.
Lương Âm từ phủ thành chủ đi ra, ngày bình thường nàng trong quân doanh tu luyện, buổi tối sẽ ở chỗ này.
- Mẹ nó?
Hầu Tam từ dưới đất đứng lên, giật nhẹ góc áo bà lão, thấp giọng nói:
- Bảo bối, bé con này có tư chất rất tốt!
- Không tệ!
Con mắt Bà lão tỏa ánh sáng, nói:
- Hẳn lĩnh ngộ một loại Hỏa chủng hiếm thấy nào đó!
- Vậy còn chờ gì nữa!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!