Lâm Chỉ Khê xuất hiện khống chế Trà Mộc, không để nàng nhúc nhích mảy may.
Câu thả nam nhân ta ra kia lại khiến Vân Phi Dương đại hỉ, hắn đưa tay đẩy dao găm ra, cười nói:
- Cô rốt cục thừa nhận?
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Sau khi thi đấu Thiên tài kết thúc trở lại Thiết Cốt Thành, Lâm Nhược Hiên không cử hành yến hội trước mà triệu hai người đến thư phòng, định ra đến hôn ước.
Chỉ không công bố ra ngoài.
Thực ra.
Cái hôn ước này chạy không thoát.
Ba năm trước, Lâm Chỉ Khê cũng đã nói, nếu như tại thi đấu thiên tài thắng nàng, thì sẽ gả cho hắn. Nếu như không phải đi mảnh đất thí luyện chịu phạt, hai người phải làm lễ đính hôn.
Trà Mộc có chút mộng.
Bởi vì, tuy bị khống chế, nhưng dao găm còn trên cổ gia hỏa này mà, hắn lại đẩy dao găm ra tùy ý cỡ nào, giống như không coi ra gì!
Đúng đó.
Vân Phi Dương vốn thật không coi ra gì.
Nếu như nghiêm túc, lấy tu vi nàng không thể lại gần hắn được.
Đầy trời cát vàng bay múa làm tiểu thế giới càng lộ vẻ ác liệt, tại sơn động chỗ sườn đất, Trà Mộc bị trói lại.
Là Lâm Chỉ Khê buộc.
Vân Phi Dương còn khổ sở nói:
- Như vậy không tốt đâu.
Rõ ràng muốn anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả vẫn phải làm cướp, rời bỏ kế hoạch lúc trước.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ngươi có thể dùng thủ đoạn khống chế nàng.
- Thủ đoạn?
Vân Phi Dương nâng cằm suy nghĩ, rất không tình nguyện nói:
- Chỉ có thể ủy khuất chính ta.
Nói rồi muốn cởi quần áo.
"Bành —— "
- Ai da.
Vân Phi Dương bị Lâm Chỉ Khê đá ra ngoài, lạnh lùng nói:
- Không biết xấu hổ.
- Cô không phải bảo ta sử dụng thủ đoạn!
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói:
- Thủ đoạn ta dùng để đối phó nữ nhân, cũng chỉ có một loại này thôi.
Vẻ mặt băng sương vạn năm không đổi của Lâm Chỉ Khê hiện ra một tia ửng đỏ, trách cứ nói:
- Ngươi không thể đứng đắn một chút dùng độc dược hay gì khác để khống chế nàng à?
- Cái này…
Vân Phi Dương đi tới, nhìn nữ tử yêu diễm động lòng người trước mặt, chậc chậc miệng nói:
- Ta có chút không đành lòng.
- Để ta làm.
Vân Phi Dương nhất thời lộn xộn.
Cô nàng này hôm nay không giống lắm nha, trong cách nói chuyện có vị chua, chẳng lẽ ăn dấm?
Trà Mộc tuy bị trói, nhưng tỉnh táo ngồi dưới đất, nghe hai người líu ríu mà sửng sốt vì nàng cũng nghe không hiểu một câu.
Điều này rất bình thường.
Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê dùng ngôn ngữ nhân loại tại giao lưu.
Bất quá.
Khi Lâm Chỉ Khê gỡ mạng che mặt xuống, hiện ra một khuôn mặt như băng điêu tỉ mỉ gọt thành, Trà Mộc lại lộ vẻ giật mình, bật thốt.
- Nhân loại?
- Không phải!
Nàng vội vàng phủ định.
- Trên thân thể phía không có mùi vị của nhân loại.
Vân Phi Dương đang nói chuyện với Lâm Chỉ Khê nghe được câu này, thần sắc cũng biến đổi, chợt kinh ngạc nhìn lại.
Mình không có mùi vị nhân loại bởi vì chủng tộc khác biệt, mà Lâm Chỉ Khê cũng không có?
Chẳng lẽ nữ nhân này cũng giống như mình, không phải người?
Cảm giác được ánh mắt cổ quái của Vân Phi Dương, Lâm Chỉ Khê nói:
- Nàng nói cái gì?
Vân Phi Dương đáp.
- Nàng nói trên người cô không có mùi vị nhân loại.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Chỉ Khê hiện lên một tia dị dạng, tuy che giấu rất tốt, nhưng khó thoát hai mắt Vân Phi Dương, hắn theo sát đi tới, nói:
- Cô có phải có bí mật không muốn cho ai biết?
Nếu như trước kia, Lâm Chỉ Khê sẽ cùng hắn đối mặt, nhưng bây giờ lại cố ý xoay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng nói:
- Ngươi không phải cũng có bí mật.
- Ta?
Vân Phi Dương cười nói:
- Bí mật của ta không phải Nghịch Thiên Quyết à, cô không phải không biết.
- Thật sao?
Lâm Chỉ Khê chuyển mắt, nói:
- Ngươi là ai, ngươi đến từ đâu, thân phận chân chính của ngươi là gì?
Vân Phi Dương yên lặng.
Hắn biết.
Nữ nhân này vô cùng hiểu mình, cũng từ lời Mục Oanh biết được, mình được cứu về từ sơn cốc.
Nói thật.
Vân Phi Dương có chút lo lắng.
Tâm tư nữ nhân này kín đáo, có phải nghi vấn thân phận của mình, hoặc nói, mình có bại lộ hay không?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ta chẳng cần biết ngươi là ai, là người nào, ta chỉ biết, ngươi là phu quân tương lai của ta, mà ta sẽ làm tốt một việc mà thê tử nên làm.
Vân Phi Dương cười nói:
- Thực ra ta cũng không thích nghe ngóng bí mật của người khác.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Động thủ đi.
Vân Phi Dương xoay người, ngồi xổm trước mặt Trà Mộc, cười nói:
- Hiện đưa lại cho cô hai lựa chọn, thứ nhất, làm ta nữ nhân, thứ hai, ta làm nam nhân của cô.
- Hai lựa chọn có gì khác nhau?
- Đương nhiên là có.
Vân Phi Dương giải thích.
- Làm nữ nhân ta, cô sẽ chủ động, ta làm nam nhân của cô thì ta sẽ chủ động.
"Phốc phốc."
Trà Mộc cười nói:
- Ngươi gầy như vậy, chủ động được không?
Câu nói này quả thật đả kích nghiêm trọng Vân Đại Tiện Thần của chúng ta, khiến cả người hắn sụp đổ, xém chút khí tuyệt thân vong.
Bất kỳ người đàn ông nào bị nghi ngờ, cũng là một đả kích tôn nghiêm tàn khốc nhất.
"A!"
Vân Phi Dương đứng lên, hô to về phía Lâm Chỉ Khê.
- Nàng nói ta không được!
Lâm Chỉ Khê mờ mịt hỏi.
- Cái gì không được?
Vân Phi Dương muốn bể phổi đáp.
- Thì cái đó không được đó.
Lâm Chỉ Khê nghe không hiểu.
- Không được!
Vân Phi Dương cắn răng, nói:
- Cô ra ngoài, ta hôm nay muốn chứng minh cho nàng biết!
Nói rồi bắt đầu cởi quần áo.
"Bành."
- Ai da.
Vân Phi Dương lại bị đá ra ngoài.
Ban đêm.
Vân Phi Dương ngồi xổm trên sườn đất, trong đầu đang suy nghĩ:
- Ta đến cùng được hay không?
Trà Mộc cũng thật trâu a, một câu đã để Vân Đại Tiện Thần ngây người một ngày, mà giờ vẫn đang suy nghĩ vấn đề này.
Lâm Chỉ Khê đi tới, ngồi trước mặt hắn, nói:
- Tiếp theo làm sao đây?
"Xoát."
Đột nhiên Vân Phi Dương xoay người, chân thành nói:
- Ta cần chứng minh, ta được hay không.
Lâm Chỉ Khê hỏi.
- Điều này rất trọng yếu hả?
Vân Phi Dương khóc ròng nói:
- Đương nhiên trọng yếu, đây là việc liên quan đến tôn nghiêm nam nhân, liên quan đến tương lai hạnh phúc của các nàng.
- Bẩn thỉu.
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng lên tiếng.
"Ông."
Đột nhiên, xung quanh hiện ra từng vệt lưu quang bao phủ hai người họ lại, ngăn cách hết thảy.
Vân Phi Dương bố trí tốt trận pháp, nắm tay nhỏ rét lạnh của Lâm Chỉ Khê, nói:
- Nàng đã thừa nhận ta là phu quân, không bằng hôm nay xử lý chính ở đây đi.
Tên này bức thiết hi vọng dùng hành động chứng minh.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Sư tôn có nói qua, ta là Băng Thanh Ngọc Khiết Thể, nếu như chưa tu luyện đến Hoàng Cấp mà thất thân, cảnh giới sẽ vĩnh viễn ngừng bước không tiến.
- Cái gì?
Vân Phi Dương trừng mắt.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nỉ non:
- Nếu ngươi muốn làm, ta sẽ không phản kháng.
"Xoát."
Đột nhiên Vân Phi Dương nhào tới, đè cao lạnh nữ nhân trên mặt đất, thân thể áp sát trên người nàng, cảm thụ được thân thể mềm mại băng lãnh.
Một khắc này, tà hỏa trong người hắn phun trào!
Lâm Chỉ Khê không phản kháng, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vẫn biểu hiện rất bình tĩnh.
Nhưng ai biết giờ phút này, nhịp tim nàng đang gia tốc, tư duy đã không còn tỉnh táo, tràn ngập lo lắng, sợ hãi, bàng hoàng.
"Xoát."
Vân Phi Dương đột nhiên đứng dậy, áp xuống tà hỏa người, nói:
- Ta sẽ để nàng nhanh chóng đột phá Vũ Hoàng.
Lâm Chỉ Khê nhẹ nhàng mở mắt, khóe mắt rơi hai hàng lệ.
Vân Phi Dương nếu quả thật làm ra loại việc này, nàng chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh Băng Thanh Ngọc Khiết Thể bị phá. Bởi vì, đây là phu quân tương lai, là nam nhân để cho mình phó thác chung thân.
Nói thật.
Lâm Chỉ Khê tuy lãnh ngạo như sương, trầm mặc ít nói, cảm tình đối với Vân Phi Dương không bằng Lương Âm nóng rực, Mục Oanh ỷ lại, nhưng cũng khắc cốt ghi tâm.
Mà một đoạn duyên phận này bắt đầu từ thời điểm trời mưa phá miếu của mấy chương đâu.
Lâm Chỉ Khê xuất hiện khống chế Trà Mộc, không để nàng nhúc nhích mảy may.
Câu thả nam nhân ta ra kia lại khiến Vân Phi Dương đại hỉ, hắn đưa tay đẩy dao găm ra, cười nói:
- Cô rốt cục thừa nhận?
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Sau khi thi đấu Thiên tài kết thúc trở lại Thiết Cốt Thành, Lâm Nhược Hiên không cử hành yến hội trước mà triệu hai người đến thư phòng, định ra đến hôn ước.
Chỉ không công bố ra ngoài.
Thực ra.
Cái hôn ước này chạy không thoát.
Ba năm trước, Lâm Chỉ Khê cũng đã nói, nếu như tại thi đấu thiên tài thắng nàng, thì sẽ gả cho hắn. Nếu như không phải đi mảnh đất thí luyện chịu phạt, hai người phải làm lễ đính hôn.
Trà Mộc có chút mộng.
Bởi vì, tuy bị khống chế, nhưng dao găm còn trên cổ gia hỏa này mà, hắn lại đẩy dao găm ra tùy ý cỡ nào, giống như không coi ra gì!
Đúng đó.
Vân Phi Dương vốn thật không coi ra gì.
Nếu như nghiêm túc, lấy tu vi nàng không thể lại gần hắn được.
Đầy trời cát vàng bay múa làm tiểu thế giới càng lộ vẻ ác liệt, tại sơn động chỗ sườn đất, Trà Mộc bị trói lại.
Là Lâm Chỉ Khê buộc.
Vân Phi Dương còn khổ sở nói:
- Như vậy không tốt đâu.
Rõ ràng muốn anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả vẫn phải làm cướp, rời bỏ kế hoạch lúc trước.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ngươi có thể dùng thủ đoạn khống chế nàng.
- Thủ đoạn?
Vân Phi Dương nâng cằm suy nghĩ, rất không tình nguyện nói:
- Chỉ có thể ủy khuất chính ta.
Nói rồi muốn cởi quần áo.
"Bành —— "
- Ai da.
Vân Phi Dương bị Lâm Chỉ Khê đá ra ngoài, lạnh lùng nói:
- Không biết xấu hổ.
- Cô không phải bảo ta sử dụng thủ đoạn!
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói:
- Thủ đoạn ta dùng để đối phó nữ nhân, cũng chỉ có một loại này thôi.
Vẻ mặt băng sương vạn năm không đổi của Lâm Chỉ Khê hiện ra một tia ửng đỏ, trách cứ nói:
- Ngươi không thể đứng đắn một chút dùng độc dược hay gì khác để khống chế nàng à?
- Cái này…
Vân Phi Dương đi tới, nhìn nữ tử yêu diễm động lòng người trước mặt, chậc chậc miệng nói:
- Ta có chút không đành lòng.
- Để ta làm.
Vân Phi Dương nhất thời lộn xộn.
Cô nàng này hôm nay không giống lắm nha, trong cách nói chuyện có vị chua, chẳng lẽ ăn dấm?
Trà Mộc tuy bị trói, nhưng tỉnh táo ngồi dưới đất, nghe hai người líu ríu mà sửng sốt vì nàng cũng nghe không hiểu một câu.
Điều này rất bình thường.
Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê dùng ngôn ngữ nhân loại tại giao lưu.
Bất quá.
Khi Lâm Chỉ Khê gỡ mạng che mặt xuống, hiện ra một khuôn mặt như băng điêu tỉ mỉ gọt thành, Trà Mộc lại lộ vẻ giật mình, bật thốt.
- Nhân loại?
- Không phải!
Nàng vội vàng phủ định.
- Trên thân thể phía không có mùi vị của nhân loại.
Vân Phi Dương đang nói chuyện với Lâm Chỉ Khê nghe được câu này, thần sắc cũng biến đổi, chợt kinh ngạc nhìn lại.
Mình không có mùi vị nhân loại bởi vì chủng tộc khác biệt, mà Lâm Chỉ Khê cũng không có?
Chẳng lẽ nữ nhân này cũng giống như mình, không phải người?
Cảm giác được ánh mắt cổ quái của Vân Phi Dương, Lâm Chỉ Khê nói:
- Nàng nói cái gì?
Vân Phi Dương đáp.
- Nàng nói trên người cô không có mùi vị nhân loại.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Chỉ Khê hiện lên một tia dị dạng, tuy che giấu rất tốt, nhưng khó thoát hai mắt Vân Phi Dương, hắn theo sát đi tới, nói:
- Cô có phải có bí mật không muốn cho ai biết?
Nếu như trước kia, Lâm Chỉ Khê sẽ cùng hắn đối mặt, nhưng bây giờ lại cố ý xoay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng nói:
- Ngươi không phải cũng có bí mật.
- Ta?
Vân Phi Dương cười nói:
- Bí mật của ta không phải Nghịch Thiên Quyết à, cô không phải không biết.
- Thật sao?
Lâm Chỉ Khê chuyển mắt, nói:
- Ngươi là ai, ngươi đến từ đâu, thân phận chân chính của ngươi là gì?
Vân Phi Dương yên lặng.
Hắn biết.
Nữ nhân này vô cùng hiểu mình, cũng từ lời Mục Oanh biết được, mình được cứu về từ sơn cốc.
Nói thật.
Vân Phi Dương có chút lo lắng.
Tâm tư nữ nhân này kín đáo, có phải nghi vấn thân phận của mình, hoặc nói, mình có bại lộ hay không?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ta chẳng cần biết ngươi là ai, là người nào, ta chỉ biết, ngươi là phu quân tương lai của ta, mà ta sẽ làm tốt một việc mà thê tử nên làm.
Vân Phi Dương cười nói:
- Thực ra ta cũng không thích nghe ngóng bí mật của người khác.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Động thủ đi.
Vân Phi Dương xoay người, ngồi xổm trước mặt Trà Mộc, cười nói:
- Hiện đưa lại cho cô hai lựa chọn, thứ nhất, làm ta nữ nhân, thứ hai, ta làm nam nhân của cô.
- Hai lựa chọn có gì khác nhau?
- Đương nhiên là có.
Vân Phi Dương giải thích.
- Làm nữ nhân ta, cô sẽ chủ động, ta làm nam nhân của cô thì ta sẽ chủ động.
"Phốc phốc."
Trà Mộc cười nói:
- Ngươi gầy như vậy, chủ động được không?
Câu nói này quả thật đả kích nghiêm trọng Vân Đại Tiện Thần của chúng ta, khiến cả người hắn sụp đổ, xém chút khí tuyệt thân vong.
Bất kỳ người đàn ông nào bị nghi ngờ, cũng là một đả kích tôn nghiêm tàn khốc nhất.
"A!"
Vân Phi Dương đứng lên, hô to về phía Lâm Chỉ Khê.
- Nàng nói ta không được!
Lâm Chỉ Khê mờ mịt hỏi.
- Cái gì không được?
Vân Phi Dương muốn bể phổi đáp.
- Thì cái đó không được đó.
Lâm Chỉ Khê nghe không hiểu.
- Không được!
Vân Phi Dương cắn răng, nói:
- Cô ra ngoài, ta hôm nay muốn chứng minh cho nàng biết!
Nói rồi bắt đầu cởi quần áo.
"Bành."
- Ai da.
Vân Phi Dương lại bị đá ra ngoài.
Ban đêm.
Vân Phi Dương ngồi xổm trên sườn đất, trong đầu đang suy nghĩ:
- Ta đến cùng được hay không?
Trà Mộc cũng thật trâu a, một câu đã để Vân Đại Tiện Thần ngây người một ngày, mà giờ vẫn đang suy nghĩ vấn đề này.
Lâm Chỉ Khê đi tới, ngồi trước mặt hắn, nói:
- Tiếp theo làm sao đây?
"Xoát."
Đột nhiên Vân Phi Dương xoay người, chân thành nói:
- Ta cần chứng minh, ta được hay không.
Lâm Chỉ Khê hỏi.
- Điều này rất trọng yếu hả?
Vân Phi Dương khóc ròng nói:
- Đương nhiên trọng yếu, đây là việc liên quan đến tôn nghiêm nam nhân, liên quan đến tương lai hạnh phúc của các nàng.
- Bẩn thỉu.
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng lên tiếng.
"Ông."
Đột nhiên, xung quanh hiện ra từng vệt lưu quang bao phủ hai người họ lại, ngăn cách hết thảy.
Vân Phi Dương bố trí tốt trận pháp, nắm tay nhỏ rét lạnh của Lâm Chỉ Khê, nói:
- Nàng đã thừa nhận ta là phu quân, không bằng hôm nay xử lý chính ở đây đi.
Tên này bức thiết hi vọng dùng hành động chứng minh.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Sư tôn có nói qua, ta là Băng Thanh Ngọc Khiết Thể, nếu như chưa tu luyện đến Hoàng Cấp mà thất thân, cảnh giới sẽ vĩnh viễn ngừng bước không tiến.
- Cái gì?
Vân Phi Dương trừng mắt.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nỉ non:
- Nếu ngươi muốn làm, ta sẽ không phản kháng.
"Xoát."
Đột nhiên Vân Phi Dương nhào tới, đè cao lạnh nữ nhân trên mặt đất, thân thể áp sát trên người nàng, cảm thụ được thân thể mềm mại băng lãnh.
Một khắc này, tà hỏa trong người hắn phun trào!
Lâm Chỉ Khê không phản kháng, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vẫn biểu hiện rất bình tĩnh.
Nhưng ai biết giờ phút này, nhịp tim nàng đang gia tốc, tư duy đã không còn tỉnh táo, tràn ngập lo lắng, sợ hãi, bàng hoàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!