Vân Phi Dương chung quy vẫn không dùng độc khống chế Trà Mộc, hắn không xuống tay được với nữ nhân xinh đẹp.
Bất quá.
Hắn dùng một thủ đoạn khác.
Chính là lừa gạt, hắn thủy chung cường điệu mình chỉ mang theo vị hôn thê trở lại về quê nhà thành hôn, rồi đi ngang qua thôi, cũng không muốn hại nàng.
Trong lúc này, việc như thế đã trở thành một sự hiểu lầm hoàn hão.
- Ta hiểu rõ.
Trà Mộc nghe hắn nói một đống lớn xong, ánh mắt nhìn về phía Lâm Chỉ Khê, ý vị thâm trường nói:
- Nam nhân như ngươi vậy mà cũng có nữ nhân yêu thích.
Phù phù.
Vân Phi Dương trực tiếp ngã quỵ.
Mẹ nó.
Cái gì gọi là nam nhân như ngươi, lão tử rất tốt đấy nhé!
Trà Mộc tiếp tục nói:
- Không bằng như vậy đi, các ngươi theo ta trở về, phụ thân ta thích nhất dũng sĩ cường đại, sẽ an bài chức vị cho ngươi.
- Cái này…
Vân Phi Dương giả bộ khó xử, nói:
- Chúng ta còn muốn về nhà thành hôn.
Trà Mộc cười nói:
- Thành hôn tại bộ lạc chúng ta cũng thế thôi, ta an bài cho các ngươi phòng cưới thượng đẳng nhất.
Vân Phi Dương cười nói:
- Cái này không tệ.
Trà Mộc nháy mắt mấy cái, cười nói.
- Nếu như ngươi biểu hiện xuất sắc, ta cũng có thể gả cho ngươi.
Quả nhiên.
Nữ hài Ma Linh Tộc vô cùng bạo gan!
Ca thích!
Trong tâm Vân Phi Dương chợt vui vẽ, sau đó cười nói:
- Trà cô nương, cô không phải chuẩn bị xuất giá à? Sao có thể gả cho ta?
- Hừ.
Ánh mắt Trà Mộc lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nam nhân như thế, há có thể xứng với ta.
Sát khí ngang dọc.
Vân Phi Dương líu lưỡi.
Hắn đã hiểu nữ nhân này xuất giá chỉ là vở kịch, sau khi gả ra ngoài, hẳn sẽ làm ra sự việc tàn nhẫn.
Hắn đoán đúng.
Trà Mộc vô cùng phản đối hôn sự này, nhưng phụ thân nàng đã yêu cầu, cho nên nàng chỉ có thể cầu toàn mọi việc, nàng cũng đã suy nghĩ kỹ, đêm tân hôn sẽ làm thịt tên kia!
Quả thực là một nữ hài bụng đầy ý xấu.
Bất quá.
Kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Một đám Du Linh cùng Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê xuất hiện để nàng không thể hành động theo kế hoạch, chỉ có thể trở lại về bộ lạc.
Trên đường.
Vân Phi Dương phát huy tính cách vô sỉ vô cùng nhần nhuyển, hắn nói chuyện cùng Trà Mộc quên cả trời đất.
Lâm Chỉ Khê không hiểu bọn họ nói gì, chỉ có thể yên lặng theo sau, chợt nhớ một màn ngày hôm qua, tâm thần hoảng hốt, gương mặt có chút nóng lên.
- Trang phục này của cô rất đẹp a.
Trà Mộc dắt áo Vân Phi Dương, hâm mộ nói:
- Chắc không ít tiền.
Trong tiểu thế giới thiếu thốn vật chất, vải vóc hay tơ lụa hoàn toàn không có.
Vân Phi Dương cười nói:
- Đây là quần áo trong lúc vô tình ta gặp được một đám nhân loại thuận tay chém giết rồi cướp lấy.
Nói xạo chứ sao.
Dù sao cũng không ai biết.
- A?
Trà Mộc kinh ngạc.
- Ngươi từng giết nhân loại thực lực đạt đến Linh Vương cấp?
Những năm gần đây, nhân loại tu vi bình thường tiến vào tiểu thế giới đều đạt đến Vũ Vương, cho nên trong mắt Ma Linh Tộc, có thể trảm giết nhân loại chính là cường giả.
Vân Phi Dương hỏi ngược lại:
- Ngươi không phải cũng Linh Vương cấp à?
- Không phải.
Trà Mộc lắc đầu, uể oải nói:
- Ta chẳng qua là Linh Tông hậu kỳ, nếu như đạt đến Linh Vương, cũng sẽ không gả cho bộ lạc kia.
- Linh Vương rất lợi hại?
Vân Phi Dương mượn cơ hội hỏi thăm, dù sao, Abra chỉ là một Ma Linh bình thường, cho nên có rất nhiều chuyện không rõ ràng.
Trà Mộc giải thích.
- Cường giả Linh Vương rất lợi hại, bọn họ có thể ngự không phi hành, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm, nếu như trong bộ lạc có cường giả bậc này, người đó sẽ thu được địa vị rất cao.
- Địa vị cao bao nhiêu?
Vân Phi Dương hiếu kỳ hỏi.
Trà Mộc cười nói:
- Gần với tù trưởng, có thể được xưng dũng sĩ bộ lạc, ngoài ra còn được tộc nhân cúng bái kính ngưỡng.
Vân Phi Dương nói:
- Bộ lạc các ngươi, có Linh Vương không?
Trà Mộc lắc đầu.
- Nếu có cũng không cần cả ngày bị người khác khi dễ, chỉ cần có Linh Vương tọa trấn, người khác cũng không dám làm loạn.
- Thì ra là vậy.
Vân Phi Dương hiểu rõ.
Quả nhiên.
Loại tộc dã man này vô cùng sùng bái cường giả, mình có nên lộ tài năng cho nàng nhìn một chút, chinh phục trái tim nàng hay không?
Đạp đạp.
Nhưng vào lúc này, nơi xa truyền đến tiếng vang, Vân Phi Dương quay đầu nhìn lại thấy một đám Ma Linh, cưỡi sinh vật màu đen chạy nhanh đến.
Tọa kỵ của bọn họ tên Hắc sát, giống loài độc hữu trong tiểu thế giới, rất cường tráng và tốc độ rất nhanh.
- Tiểu thư!
Đám Ma Linh dừng lại, một tên đầu mục cầm đầu cường tráng thúc ngựa dừng lại, khẩn trương nói:
- Người không sao chứ?!
Vân Phi Dương từ ánh mắt tên này có thể thấy được, hắn rất quan tâm Trà Mộc, xem ra, hẳn rất ái mộ nàng.
Cần phải nói.
Bên trong Ma Linh Tộc, nữ nhân là vật hi hữu.
Nhất là nữ nhân quốc sắc thiên hương như Trà Mộc tuyệt đối là nữ thần trong mộng của nhiều Ma Linh, gần như giống đực cường đại đều hâm mộ nàng.
Hắn không biết.
Thời điểm lúc nàng xuất giá.
Bao nhiêu Ma Linh đấm ngực dậm chân, tan nát cõi lòng.
- Apono.
Trà Mộc cười nói:
- Ta không sao.
Ma Linh gọi Apono buông lỏng một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai?
Trà Mộc giới thiệu nói:
- Hắn gọi tướng công, ngươi có thể gọi hắn là lão công.
- Lão công?
Apono khẽ giật mình.
Ma Linh Tộc có dòng họ của mình, chưa nghe nói qua có họ Tướng.
Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái, nói:
- Trà tiểu thư, cái tên lão công này, chỉ có nữ tử đẹp như tiên nữ mới có thể gọi, người khác không có tư cách gọi như thế.
Nói đùa.
Một nam nhân, ngoài ra còn là Ma Linh Tộc, mở miệng ngậm miệng hô lão công, gu của ta cũng không có mặn như thế.
Vân Phi Dương nói ra câu đẹp như tiên nữ để Trà Mộc vui vẻ, nàng cười nói:
- Thế gọi ngươi là gì?
- Ây.
Vân Phi Dương hơi hơi trầm ngâm, nói:
- Kêu ta đại gia đi.
Tên này, thật con mẹ nó không biết xấu hổ, tùy thời tùy chỗ ưa thích chiếm tiện nghi người khác, bi kịch là, Apono cũng không biết hàm nghĩa cái tên này, lạnh lùng nói:
- Đại gia!
- Thế nào?
Vân Phi Dương cười nói.
Apono hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta muốn khiêu chiến ngươi!
Ma Linh Tộc rất dứt khoát, nhìn đối phương khó chịu, một lời không hợp thì khiêu chiến.
Vì cái gì nhìn khó chịu?
Bời vì giờ phút này, Vân Phi Dương đang đứng bên cạnh Trà Mộc, còn không biết xấu hổ mà nắm tay người ta!
- Oa.
Trà Mộc hưng phấn nói:
- Lão công, dũng sĩ mạnh nhất trong Trà bộ lạc chúng ta muốn khiêu chiến ngươi!
Cái từ Dũng sĩ này trong Ma Linh Tộc vô cùng Thần Thánh, cũng chỉ có đạt đến Linh Vương mới xứng nắm giữ. Có thể được gọi dũng s,ĩ bình thường chỉ có Ma Linh tu vi đạt đến Linh Tông đỉnh phong.
- Khiêu chiến?
Vân Phi Dương nói:
- Ta có thể cự tuyệt không?
Trà Mộc nói:
- Ngươi có thể quỳ xuống nhận thua, không thể cự tuyệt.
Quỳ xuống nhận thua?
Vân Phi Dương lắc đầu, lấy tính cách hắn, khẳng định sẽ không làm thế, sau đó, rất cởi mở đáp:
- Đại gia ngươi tiếp nhận khiêu chiến.
Vân Phi Dương chung quy vẫn không dùng độc khống chế Trà Mộc, hắn không xuống tay được với nữ nhân xinh đẹp.
Bất quá.
Hắn dùng một thủ đoạn khác.
Chính là lừa gạt, hắn thủy chung cường điệu mình chỉ mang theo vị hôn thê trở lại về quê nhà thành hôn, rồi đi ngang qua thôi, cũng không muốn hại nàng.
Trong lúc này, việc như thế đã trở thành một sự hiểu lầm hoàn hão.
- Ta hiểu rõ.
Trà Mộc nghe hắn nói một đống lớn xong, ánh mắt nhìn về phía Lâm Chỉ Khê, ý vị thâm trường nói:
- Nam nhân như ngươi vậy mà cũng có nữ nhân yêu thích.
Phù phù.
Vân Phi Dương trực tiếp ngã quỵ.
Mẹ nó.
Cái gì gọi là nam nhân như ngươi, lão tử rất tốt đấy nhé!
Trà Mộc tiếp tục nói:
- Không bằng như vậy đi, các ngươi theo ta trở về, phụ thân ta thích nhất dũng sĩ cường đại, sẽ an bài chức vị cho ngươi.
- Cái này…
Vân Phi Dương giả bộ khó xử, nói:
- Chúng ta còn muốn về nhà thành hôn.
Trà Mộc cười nói:
- Thành hôn tại bộ lạc chúng ta cũng thế thôi, ta an bài cho các ngươi phòng cưới thượng đẳng nhất.
Vân Phi Dương cười nói:
- Cái này không tệ.
Trà Mộc nháy mắt mấy cái, cười nói.
- Nếu như ngươi biểu hiện xuất sắc, ta cũng có thể gả cho ngươi.
Quả nhiên.
Nữ hài Ma Linh Tộc vô cùng bạo gan!
Ca thích!
Trong tâm Vân Phi Dương chợt vui vẽ, sau đó cười nói:
- Trà cô nương, cô không phải chuẩn bị xuất giá à? Sao có thể gả cho ta?
- Hừ.
Ánh mắt Trà Mộc lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nam nhân như thế, há có thể xứng với ta.
Sát khí ngang dọc.
Vân Phi Dương líu lưỡi.
Hắn đã hiểu nữ nhân này xuất giá chỉ là vở kịch, sau khi gả ra ngoài, hẳn sẽ làm ra sự việc tàn nhẫn.
Hắn đoán đúng.
Trà Mộc vô cùng phản đối hôn sự này, nhưng phụ thân nàng đã yêu cầu, cho nên nàng chỉ có thể cầu toàn mọi việc, nàng cũng đã suy nghĩ kỹ, đêm tân hôn sẽ làm thịt tên kia!
Quả thực là một nữ hài bụng đầy ý xấu.
Bất quá.
Kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Một đám Du Linh cùng Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê xuất hiện để nàng không thể hành động theo kế hoạch, chỉ có thể trở lại về bộ lạc.
Trên đường.
Vân Phi Dương phát huy tính cách vô sỉ vô cùng nhần nhuyển, hắn nói chuyện cùng Trà Mộc quên cả trời đất.
Lâm Chỉ Khê không hiểu bọn họ nói gì, chỉ có thể yên lặng theo sau, chợt nhớ một màn ngày hôm qua, tâm thần hoảng hốt, gương mặt có chút nóng lên.
- Trang phục này của cô rất đẹp a.
Trà Mộc dắt áo Vân Phi Dương, hâm mộ nói:
- Chắc không ít tiền.
Trong tiểu thế giới thiếu thốn vật chất, vải vóc hay tơ lụa hoàn toàn không có.
Vân Phi Dương cười nói:
- Đây là quần áo trong lúc vô tình ta gặp được một đám nhân loại thuận tay chém giết rồi cướp lấy.
Nói xạo chứ sao.
Dù sao cũng không ai biết.
- A?
Trà Mộc kinh ngạc.
- Ngươi từng giết nhân loại thực lực đạt đến Linh Vương cấp?
Những năm gần đây, nhân loại tu vi bình thường tiến vào tiểu thế giới đều đạt đến Vũ Vương, cho nên trong mắt Ma Linh Tộc, có thể trảm giết nhân loại chính là cường giả.
Vân Phi Dương hỏi ngược lại:
- Ngươi không phải cũng Linh Vương cấp à?
- Không phải.
Trà Mộc lắc đầu, uể oải nói:
- Ta chẳng qua là Linh Tông hậu kỳ, nếu như đạt đến Linh Vương, cũng sẽ không gả cho bộ lạc kia.
- Linh Vương rất lợi hại?
Vân Phi Dương mượn cơ hội hỏi thăm, dù sao, Abra chỉ là một Ma Linh bình thường, cho nên có rất nhiều chuyện không rõ ràng.
Trà Mộc giải thích.
- Cường giả Linh Vương rất lợi hại, bọn họ có thể ngự không phi hành, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm, nếu như trong bộ lạc có cường giả bậc này, người đó sẽ thu được địa vị rất cao.
- Địa vị cao bao nhiêu?
Vân Phi Dương hiếu kỳ hỏi.
Trà Mộc cười nói:
- Gần với tù trưởng, có thể được xưng dũng sĩ bộ lạc, ngoài ra còn được tộc nhân cúng bái kính ngưỡng.
Vân Phi Dương nói:
- Bộ lạc các ngươi, có Linh Vương không?
Trà Mộc lắc đầu.
- Nếu có cũng không cần cả ngày bị người khác khi dễ, chỉ cần có Linh Vương tọa trấn, người khác cũng không dám làm loạn.
- Thì ra là vậy.
Vân Phi Dương hiểu rõ.
Quả nhiên.
Loại tộc dã man này vô cùng sùng bái cường giả, mình có nên lộ tài năng cho nàng nhìn một chút, chinh phục trái tim nàng hay không?
Đạp đạp.
Nhưng vào lúc này, nơi xa truyền đến tiếng vang, Vân Phi Dương quay đầu nhìn lại thấy một đám Ma Linh, cưỡi sinh vật màu đen chạy nhanh đến.
Tọa kỵ của bọn họ tên Hắc sát, giống loài độc hữu trong tiểu thế giới, rất cường tráng và tốc độ rất nhanh.
- Tiểu thư!
Đám Ma Linh dừng lại, một tên đầu mục cầm đầu cường tráng thúc ngựa dừng lại, khẩn trương nói:
- Người không sao chứ?!
Vân Phi Dương từ ánh mắt tên này có thể thấy được, hắn rất quan tâm Trà Mộc, xem ra, hẳn rất ái mộ nàng.
Cần phải nói.
Bên trong Ma Linh Tộc, nữ nhân là vật hi hữu.
Nhất là nữ nhân quốc sắc thiên hương như Trà Mộc tuyệt đối là nữ thần trong mộng của nhiều Ma Linh, gần như giống đực cường đại đều hâm mộ nàng.
Hắn không biết.
Thời điểm lúc nàng xuất giá.
Bao nhiêu Ma Linh đấm ngực dậm chân, tan nát cõi lòng.
- Apono.
Trà Mộc cười nói:
- Ta không sao.
Ma Linh gọi Apono buông lỏng một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai?
Trà Mộc giới thiệu nói:
- Hắn gọi tướng công, ngươi có thể gọi hắn là lão công.
- Lão công?
Apono khẽ giật mình.
Ma Linh Tộc có dòng họ của mình, chưa nghe nói qua có họ Tướng.
Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái, nói:
- Trà tiểu thư, cái tên lão công này, chỉ có nữ tử đẹp như tiên nữ mới có thể gọi, người khác không có tư cách gọi như thế.
Nói đùa.
Một nam nhân, ngoài ra còn là Ma Linh Tộc, mở miệng ngậm miệng hô lão công, gu của ta cũng không có mặn như thế.
Vân Phi Dương nói ra câu đẹp như tiên nữ để Trà Mộc vui vẻ, nàng cười nói:
- Thế gọi ngươi là gì?
- Ây.
Vân Phi Dương hơi hơi trầm ngâm, nói:
- Kêu ta đại gia đi.
Tên này, thật con mẹ nó không biết xấu hổ, tùy thời tùy chỗ ưa thích chiếm tiện nghi người khác, bi kịch là, Apono cũng không biết hàm nghĩa cái tên này, lạnh lùng nói:
- Đại gia!
- Thế nào?
Vân Phi Dương cười nói.
Apono hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta muốn khiêu chiến ngươi!
Ma Linh Tộc rất dứt khoát, nhìn đối phương khó chịu, một lời không hợp thì khiêu chiến.
Vì cái gì nhìn khó chịu?
Bời vì giờ phút này, Vân Phi Dương đang đứng bên cạnh Trà Mộc, còn không biết xấu hổ mà nắm tay người ta!
- Oa.
Trà Mộc hưng phấn nói:
- Lão công, dũng sĩ mạnh nhất trong Trà bộ lạc chúng ta muốn khiêu chiến ngươi!
Cái từ Dũng sĩ này trong Ma Linh Tộc vô cùng Thần Thánh, cũng chỉ có đạt đến Linh Vương mới xứng nắm giữ. Có thể được gọi dũng s,ĩ bình thường chỉ có Ma Linh tu vi đạt đến Linh Tông đỉnh phong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!