Sáng sớm hôm sau.
Bọn người Tam trưởng lão dẫn sáu bảy vạn tộc nhân xông vào cung điện.
Đám Hạ Lan Hoài hôm qua tập kết ba trăm ngàn nhân mã, bọn họ đã sớm thu được tin tức, một mực xoắn xuýt có nên xuất binh trợ giúp Linh Hoàng.
Nói thật.
Nhân mã của ba trưởng lão cộng lại còn không nhiều bằng tộc nhân Hạ Lan Hoài, bọn họ cũng cố kỵ, chỉ có thể đi đi lại lại ở phủ đệ, cuối cùng quyết định án binh bất động.
Đánh đi.
Mặc kệ hết thảy.
Ai thắng thì mình quy hàng người đó.
Đây là điển hình của cỏ đầu tường, cũng là một loại hành động bất đắc dĩ, bởi vì bọn hắn không có tự tin đối kháng với đám Hạ Lan Hoài.
Mà bọn họ đoán.
Bọn người Đại trưởng lão bức thoái vị có lẽ sẽ để Hạ Lan Phi nhượng bộ, khôi phục chức Trưởng lão, mình tới lúc đó lại đứng ra nói đỡ vài câu là ổn thỏa hết thảy.
Nhưng.
Trời mới vừa sáng, cung điện truyền ra tin tức.
Hạ Lan Hoài và đại quân bị bắt!
Sau khi nhận được tin tức, đám người Tam trưởng lão ngây người.
Mấy chục Linh Vương, mấy chục vạn đại quân xâm nhập cung điện lại bị bắt hết, Linh Hoàng có năng lực lớn như thế.
Chấn kinh thì chấn kinh.
Bọn họ trước tiên xuất binh, đương nhiên là đứng bên Hạ Lan Phi. Cho nên giả vờ giả vịt mang theo mấy vạn người chạy đến.
Tam trưởng lão cùng Ngủ và Thập trưởng lão xông vào cung điện, đầu tiên nhìn thấy tộc nhân Hạ Lan Hoài bị một đám binh lính không rõ lai lịch giam trên mặt đất.
Những binh lính này từ đâu tới?
Chẳng lẽ do Linh Hoàng đại nhân tự mình bồi dưỡng?
Bọn họ không quản được nhiều như vậy, một đường thẳng vào đại điện thì thấy Hạ Lan Hoài và các Trưởng lão khác đang quỳ trên mặt đất, nhất thời hít một hơi lãnh khí.
Nhưng khi nhìn đến chủ vị.
Hạ Lan Phi ngồi trên người Vân Phi Dương, cử chỉ hai người mập mờ, nhất thời ngây ra như phỗng.
Ba người cũng là người thông minh, trước tiên ý thức được Linh Hoàng và Tế tự có quan hệ không tầm thường.
- Tam trưởng lão.
Vào lúc này, Hạ Lan Phi thản nhiên nói:
- Các ngươi tới chậm.
"Phù phù!"
Ba người Tam trưởng lão quỳ trên mặt đất, khẩn trương dập đầu nói:
- Bọn ty chức vừa nhận được tin tức đã chạy đến!
Hạ Lan Phi ôm Vân Phi Dương, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười vũ mị.
Từ khi kế nhiệm Tù trưởng đến nay, những Trưởng lão này lần đầu tiên chủ động quỳ lễ, cũng tự xưng ty chức với mình.
Hạ Lan Hoài chính biến thất bại, bởi vì quá trình quá ngắn, cung điện cách xa các khu vực khác, rất nhiều tộc nhân còn chưa biết tin.
Bất quá.
Khi phố lớn ngõ nhỏ dán đầy bố cáo mới khiến toàn bộ Hạ Lan bộ lạc chấn động, bởi vì trên đó viết Hạ Lan Hoài và các Trưởng lão thời trước phạm thượng làm loạn đã triệt để bị trấn áp. Hôm nay tuyên bố huỷ Trưởng lão đoàn.
Quả nhiên.
Sau khi giải quyết được đám Đại trưởng lão, chuyện thứ nhất Hạ Lan Phi làm chính là huỷ bỏ Trưởng lão đoàn, ngưng tụ toàn bộ quyền lợi vào tay mình.
Bọn người Tam trưởng lão rất phiền muộn.
Nhưng Hạ Lan Hoài giờ còn bị giam trong đại lao, tộc nhân bị lưu đày vĩnh viễn đây, mình có gì chống lại? Cho nên bọn họ chỉ có thể uỷ quyền, thậm chí nộp lên cả tộc nhân của mình.
Trên bố cáo còn có một sự việc càng oanh động, chính là Thánh nam tế có công hộ Hoàng, được phong làm Quốc Sư.
Quốc Sư.
Cái từ này từng xuất hiện qua trong lịch sử Ma Linh Tộc, năm đó A Tu La nhất thống Ma Linh Tộc, thành lập Đế Quốc mới có chức Quốc Sư.
Về sau A Tu La biến mất, Ma Linh Tộc sụp đổ, hóa thành vô số bộ lạc, chức Quốc Sư này không còn xuất hiện nữa.
Trong tẩm cung.
Hạ Lan Phi quấn trên người Vân Phi Dương, nói:
- Sao chàng muốn làm Quốc Sư.
Vân Phi Dương nói:
- Vì nàng.
- Vì ta?
Hạ Lan Phi mờ mịt.
Vân nói:
- Ta cảm thấy bộ lạc cấp bậc quá thấp, không bằng đổi thành Hạ Lan quốc.
Hạ Lan Phi khẽ giật mình.
Đổi bộ lạc thành quốc, không phải muốn xưng Đế à, tin này truyền đi khẳng định sẽ đắc tội các bộ lạc lớn khác.
- Không được.
Hạ Lan Phi nói:
- Chúng Hoàng ước hẹn sắp bắt đầu, lúc này làm loạn sẽ bị bọn họ tập thể nhằm vào.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nếu những Linh Hoàng đó đến cũng không cần trở về, toàn bộ Ma Linh Tộc sẽ không còn bộ lạc, chỉ có một Hạ Lan quốc.
Giải quyết trưởng lão đoàn để Hạ Lan Phi nắm giữ thực quyền, tiếp đó, mục tiêu của hắn sẽ là sáu Hoàng khác.
Chúng Hoàng ước hẹn là một cơ hội tốt, miễn rất nhiều thời gian khi hắn phải tìm đến từng người.
Hạ Lan Phi cả kinh hỏi:
- Chàng muốn làm gì?
Hạ Lan Hoài tuy có 100 ngàn tộc nhân, nhưng chung quy chỉ là Linh Vương, nhưng muốn đối phó sáu tên Linh Hoàng không yếu hơn mình, quả thực có chút không dám nghĩ.
Vân Phi Dương ép nàng dưới thân, tay bắt đầu không thành thật, cười nói:
- Nắm giữ một bộ lạc có ý tứ gì, không bằng nắm giữ toàn bộ Ma Linh Tộc.
Hạ Lan Phi trầm mặc.
Sau một hồi phiên vân phúc vũ.
Vân Phi Dương nói:
- Đám Đại trường lão để cho ta xử trí đi.
Hạ Lan Phi lười biếng nằm trong ngực hắn, nói:
- Chàng muốn giết bọn hắn?
- Không biết.
Ngày thứ hai, Vân Phi Dương đi đến địa lao, đứng trước cửa nhà lao nhìn về phía bọn người Hạ Lan Hoài, ánh mắt lấp lóe vẻ hưng phấn.
Thời điểm Ma hóa, hắn có thể trực tiếp thu lấy năng lượng Ma hạch của người khác để bản thân mạnh lên, bọn Trưởng lão này chỉ bị phong tu vi, năng lượng trong Ma Hạch vẫn còn, là thuốc bổ không tệ.
Vì có thể càng nhanh đề bạt cảnh giới để đối phó các Linh Hoàng khác, Vân Phi Dương lựa chọn con đường cực đoan!
Huống hồ.
Bọn này người này thân mang trọng tội, hấp thu toàn bộ năng lượng Ma hạch của chúng để bản thân sử dụng không có bất kỳ cảm giác tội ác nào.
"Ông!"
Bên ngoài phòng giam, trận pháp xuất hiện.
Vân Phi Dương đi vào, đặt tay lên cổ tay Hạ Lan Hoài, đối phương ý thức được không ổn, cả kinh hô to.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì...?
"A!"
Lời nói còn chưa dứt, hắn đã thống khổ hét thảm.
Ma niệm Vân Phi Dương đã tràn vào bao khỏa Ma Hạch Hạ Lan Hoài, cưỡng ép thu năng lượng tinh thuần bên trong, thủ đoạn này quá cực đoan sẽ mang đến thống khổ đối với người trong cuộc!
"Phù phù!"
Cuối cùng, Hạ Lan Hoài như một bãi bùn ngã trên mặt đất, Ma Hạch của hắn đã triệt để khô cạn, năng lượng đều bị thu hết, thành phế nhân chân chính!
"Xoát."
Vân Phi Dương đứng lên, hướng đến Nhị trưởng lão.
- Đừng... Đừng tới đây!
"A!"
Nhị trưởng lão cũng kêu thảm.
Ước chừng một lát, hắn y như Hạ Lan Hoài ngã trên mặt đất, Ma Hạch triệt để khô kiệt, trở thành phế nhân không có tu vi.
Trưởng lão khác thấy thế, mặt xám như tro.
Trọn vẹn một canh giờ.
Vân Phi Dương mới triệt tiêu trận pháp đi ra ngoài, 30 Linh Vương bị giam bên trong đều suy yếu ngã trên mặt đất, từ đó không còn khả năng tu luyện.
- Còn năm ngày nữa sẽ đến Chúng Hoàng ước hẹn.
Vân Phi Dương đi ra địa lao nỉ non.
- Sau khi luyện hóa những năng lượng này có lẽ sẽ đột phá đến Linh Hoàng!
Ba mươi Linh Vương, trong đó có mười Linh Vương đỉnh phong, năng lượng thật nhiều lắm nhưng năng lượng có thể thu lại ít càng thêm ít.
Sau đó.
Vân Phi Dương một mực bế quan, luyện hóa năng lượng trong thể nội.
Ngoại giới.
Hạ Lan Phi cuối cùng tiếp thu đề nghị của Vân Phi Dương, chính thức tuyên bố cùng ngày Chúng Hoàng ước hẹn, Hạ Lan bộ lạc sẽ đổi thành Hạ Lan quốc, tự xưng Hạ Lan nữ Đế.
Sau khi tin tức truyền ra ngoài quả nhiên gây nên chấn động tại các bộ lạc lớn nhỏ của Ma Linh Tộc.
Sáng sớm hôm sau.
Bọn người Tam trưởng lão dẫn sáu bảy vạn tộc nhân xông vào cung điện.
Đám Hạ Lan Hoài hôm qua tập kết ba trăm ngàn nhân mã, bọn họ đã sớm thu được tin tức, một mực xoắn xuýt có nên xuất binh trợ giúp Linh Hoàng.
Nói thật.
Nhân mã của ba trưởng lão cộng lại còn không nhiều bằng tộc nhân Hạ Lan Hoài, bọn họ cũng cố kỵ, chỉ có thể đi đi lại lại ở phủ đệ, cuối cùng quyết định án binh bất động.
Đánh đi.
Mặc kệ hết thảy.
Ai thắng thì mình quy hàng người đó.
Đây là điển hình của cỏ đầu tường, cũng là một loại hành động bất đắc dĩ, bởi vì bọn hắn không có tự tin đối kháng với đám Hạ Lan Hoài.
Mà bọn họ đoán.
Bọn người Đại trưởng lão bức thoái vị có lẽ sẽ để Hạ Lan Phi nhượng bộ, khôi phục chức Trưởng lão, mình tới lúc đó lại đứng ra nói đỡ vài câu là ổn thỏa hết thảy.
Nhưng.
Trời mới vừa sáng, cung điện truyền ra tin tức.
Hạ Lan Hoài và đại quân bị bắt!
Sau khi nhận được tin tức, đám người Tam trưởng lão ngây người.
Mấy chục Linh Vương, mấy chục vạn đại quân xâm nhập cung điện lại bị bắt hết, Linh Hoàng có năng lực lớn như thế.
Chấn kinh thì chấn kinh.
Bọn họ trước tiên xuất binh, đương nhiên là đứng bên Hạ Lan Phi. Cho nên giả vờ giả vịt mang theo mấy vạn người chạy đến.
Tam trưởng lão cùng Ngủ và Thập trưởng lão xông vào cung điện, đầu tiên nhìn thấy tộc nhân Hạ Lan Hoài bị một đám binh lính không rõ lai lịch giam trên mặt đất.
Những binh lính này từ đâu tới?
Chẳng lẽ do Linh Hoàng đại nhân tự mình bồi dưỡng?
Bọn họ không quản được nhiều như vậy, một đường thẳng vào đại điện thì thấy Hạ Lan Hoài và các Trưởng lão khác đang quỳ trên mặt đất, nhất thời hít một hơi lãnh khí.
Nhưng khi nhìn đến chủ vị.
Hạ Lan Phi ngồi trên người Vân Phi Dương, cử chỉ hai người mập mờ, nhất thời ngây ra như phỗng.
Ba người cũng là người thông minh, trước tiên ý thức được Linh Hoàng và Tế tự có quan hệ không tầm thường.
- Tam trưởng lão.
Vào lúc này, Hạ Lan Phi thản nhiên nói:
- Các ngươi tới chậm.
"Phù phù!"
Ba người Tam trưởng lão quỳ trên mặt đất, khẩn trương dập đầu nói:
- Bọn ty chức vừa nhận được tin tức đã chạy đến!
Hạ Lan Phi ôm Vân Phi Dương, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười vũ mị.
Từ khi kế nhiệm Tù trưởng đến nay, những Trưởng lão này lần đầu tiên chủ động quỳ lễ, cũng tự xưng ty chức với mình.
Hạ Lan Hoài chính biến thất bại, bởi vì quá trình quá ngắn, cung điện cách xa các khu vực khác, rất nhiều tộc nhân còn chưa biết tin.
Bất quá.
Khi phố lớn ngõ nhỏ dán đầy bố cáo mới khiến toàn bộ Hạ Lan bộ lạc chấn động, bởi vì trên đó viết Hạ Lan Hoài và các Trưởng lão thời trước phạm thượng làm loạn đã triệt để bị trấn áp. Hôm nay tuyên bố huỷ Trưởng lão đoàn.
Quả nhiên.
Sau khi giải quyết được đám Đại trưởng lão, chuyện thứ nhất Hạ Lan Phi làm chính là huỷ bỏ Trưởng lão đoàn, ngưng tụ toàn bộ quyền lợi vào tay mình.
Bọn người Tam trưởng lão rất phiền muộn.
Nhưng Hạ Lan Hoài giờ còn bị giam trong đại lao, tộc nhân bị lưu đày vĩnh viễn đây, mình có gì chống lại? Cho nên bọn họ chỉ có thể uỷ quyền, thậm chí nộp lên cả tộc nhân của mình.
Trên bố cáo còn có một sự việc càng oanh động, chính là Thánh nam tế có công hộ Hoàng, được phong làm Quốc Sư.
Quốc Sư.
Cái từ này từng xuất hiện qua trong lịch sử Ma Linh Tộc, năm đó A Tu La nhất thống Ma Linh Tộc, thành lập Đế Quốc mới có chức Quốc Sư.
Về sau A Tu La biến mất, Ma Linh Tộc sụp đổ, hóa thành vô số bộ lạc, chức Quốc Sư này không còn xuất hiện nữa.
Trong tẩm cung.
Hạ Lan Phi quấn trên người Vân Phi Dương, nói:
- Sao chàng muốn làm Quốc Sư.
Vân Phi Dương nói:
- Vì nàng.
- Vì ta?
Hạ Lan Phi mờ mịt.
Vân nói:
- Ta cảm thấy bộ lạc cấp bậc quá thấp, không bằng đổi thành Hạ Lan quốc.
Hạ Lan Phi khẽ giật mình.
Đổi bộ lạc thành quốc, không phải muốn xưng Đế à, tin này truyền đi khẳng định sẽ đắc tội các bộ lạc lớn khác.
- Không được.
Hạ Lan Phi nói:
- Chúng Hoàng ước hẹn sắp bắt đầu, lúc này làm loạn sẽ bị bọn họ tập thể nhằm vào.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nếu những Linh Hoàng đó đến cũng không cần trở về, toàn bộ Ma Linh Tộc sẽ không còn bộ lạc, chỉ có một Hạ Lan quốc.
Giải quyết trưởng lão đoàn để Hạ Lan Phi nắm giữ thực quyền, tiếp đó, mục tiêu của hắn sẽ là sáu Hoàng khác.
Chúng Hoàng ước hẹn là một cơ hội tốt, miễn rất nhiều thời gian khi hắn phải tìm đến từng người.
Hạ Lan Phi cả kinh hỏi:
- Chàng muốn làm gì?
Hạ Lan Hoài tuy có 100 ngàn tộc nhân, nhưng chung quy chỉ là Linh Vương, nhưng muốn đối phó sáu tên Linh Hoàng không yếu hơn mình, quả thực có chút không dám nghĩ.
Vân Phi Dương ép nàng dưới thân, tay bắt đầu không thành thật, cười nói:
- Nắm giữ một bộ lạc có ý tứ gì, không bằng nắm giữ toàn bộ Ma Linh Tộc.
Hạ Lan Phi trầm mặc.
Sau một hồi phiên vân phúc vũ.
Vân Phi Dương nói:
- Đám Đại trường lão để cho ta xử trí đi.
Hạ Lan Phi lười biếng nằm trong ngực hắn, nói:
- Chàng muốn giết bọn hắn?
- Không biết.
Ngày thứ hai, Vân Phi Dương đi đến địa lao, đứng trước cửa nhà lao nhìn về phía bọn người Hạ Lan Hoài, ánh mắt lấp lóe vẻ hưng phấn.
Thời điểm Ma hóa, hắn có thể trực tiếp thu lấy năng lượng Ma hạch của người khác để bản thân mạnh lên, bọn Trưởng lão này chỉ bị phong tu vi, năng lượng trong Ma Hạch vẫn còn, là thuốc bổ không tệ.
Vì có thể càng nhanh đề bạt cảnh giới để đối phó các Linh Hoàng khác, Vân Phi Dương lựa chọn con đường cực đoan!
Huống hồ.
Bọn này người này thân mang trọng tội, hấp thu toàn bộ năng lượng Ma hạch của chúng để bản thân sử dụng không có bất kỳ cảm giác tội ác nào.
"Ông!"
Bên ngoài phòng giam, trận pháp xuất hiện.
Vân Phi Dương đi vào, đặt tay lên cổ tay Hạ Lan Hoài, đối phương ý thức được không ổn, cả kinh hô to.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì...?
"A!"
Lời nói còn chưa dứt, hắn đã thống khổ hét thảm.
Ma niệm Vân Phi Dương đã tràn vào bao khỏa Ma Hạch Hạ Lan Hoài, cưỡng ép thu năng lượng tinh thuần bên trong, thủ đoạn này quá cực đoan sẽ mang đến thống khổ đối với người trong cuộc!
"Phù phù!"
Cuối cùng, Hạ Lan Hoài như một bãi bùn ngã trên mặt đất, Ma Hạch của hắn đã triệt để khô cạn, năng lượng đều bị thu hết, thành phế nhân chân chính!
"Xoát."
Vân Phi Dương đứng lên, hướng đến Nhị trưởng lão.
- Đừng... Đừng tới đây!
"A!"
Nhị trưởng lão cũng kêu thảm.
Ước chừng một lát, hắn y như Hạ Lan Hoài ngã trên mặt đất, Ma Hạch triệt để khô kiệt, trở thành phế nhân không có tu vi.
Trưởng lão khác thấy thế, mặt xám như tro.
Trọn vẹn một canh giờ.
Vân Phi Dương mới triệt tiêu trận pháp đi ra ngoài, 30 Linh Vương bị giam bên trong đều suy yếu ngã trên mặt đất, từ đó không còn khả năng tu luyện.
- Còn năm ngày nữa sẽ đến Chúng Hoàng ước hẹn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!