Sáu Vũ Hoàng.
Trăm Vũ Vương.
Đội hình hào hoa như thế đến Thiết Cốt Thành đòi người, kết quả toàn bộ bị bắt giam.
Khi tin tức truyền ra, tất cả võ giả Vạn Thế Đại Lục lâm vào trầm mặc, xác thực mà nói, từ sau khi Vân Phi Dương trở về, mỗi lần truyền ra tin tức đều quá kình bạo, thần kinh bọn họ đã sớm chết lặng.
Chỉ cần tên này không xuyên phá nát trời, hết thảy đều có thể hiểu được!
- Nghe nói Vân thành chủ có tám cường giả Hoàng Cấp, trăm Vương cấp làm thủ hạ!
- Đúng vậy, những người này rất quái lạ, hình như không phải nhân loại.
Rất nhiều võ giả nhiệt tình bàn luận, đồng thời cũng lưu ý xem nhóm thế lực Tô gia sẽ làm thế nào, tiếp tục mời cao thủ hay cầm Hoàng Kim đi chuộc người?
Nói thật.
Nếu như chỉ mấy vạn, mấy chục vạn, các gia tộc cửu tinh thành trì còn có thể cầm ra, nhưng nếu 500 vạn một Vũ Vương, 2000 vạn một Vũ Hoàng, thực quá nhiều!
Lấy Tô gia mà nói.
Bị giam một Vũ Hoàng, mười Vũ Vương, chỉ nói tiền chuộc không đã phải 7000 vạn, mười ngày làm sau kiếm đủ số tiền này.
Hoàng gia là bi kịch nhất, bọn họ chỉ đi hỗ trợ, kết quả bị giam hai Vũ Hoàng, gia chủ đang đi đi lại lại trong phòng hội nghị.
Các đại gia tộc khác đều phiền muộn.
Bọn họ nghĩ vẫn quyết định tiếp tục mời người. Bất quá, lần này mời không phải thế lực gia tộc, mà mời Chấp Pháp Tháp và Hiệp Hội Võ Đạo!
Ba ngày sau.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp cùng Phó hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo xuất hiện tại Thiết Cốt Thành.
Phủ thành chủ.
Đại sảnh.
Vân Phi Dương ngồi trên thượng thủ, Lâm Chỉ Khê ngồi bên cạnh.
Nàng vốn không muốn tới.
Nhưng lại bị Vân Phi Dương mạnh kéo qua, hắn nói rằng.
- Hai đại thế lực đỉnh tiêm bái phỏng, nàng thân là nữ chủ nhân, làm sao cũng phải ra gặp khách.
Lâm Chỉ Khê hoảng hốt.
Nàng nghe ra được ý của Vân Phi Dương, huynh ấy muốn để cho mình quản lý Thiết Cốt Thành.
Vân Phi Dương tuyệt sẽ không quản lý thành trì, hắn ưa thích làm chưởng quỹ vung tay, như vậy thì cần một người đến quản lý.
Đầu tiên nghĩ đến Lâm Chỉ Khê.
Nàng bản thân là Quận chúa Đông Lăng Quận, lại là nữ nhân của mình, chỉ còn kém một cái hôn lễ, giao cho nàng quản lý là sự việc thuận lý thành chương.
Còn về Mục Oanh và Lương Âm căn bản không có cân nhắc, bởi vì tính cách hai nàng không thích hợp đi quản lý thành trì.
Địa vị Gia Cát Cẩm và Tương Cần trong lòng Vân Phi Dương không quá cao, chỉ là trợ thủ.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp và Phó hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo ngồi dưới vị đang dò xét Lâm Chỉ Khê, thầm nghĩ:
- Có thể ngồi ngang hàng với Vân Phi Dương, nàng này chắc là chính thất.
Vạn Thế Đại Lục rất chú trọng vị trí chỗ ngồi, vị trí Lâm Chỉ Khê chỉ có phu nhân Thành chủ mới có thể ngồi được.
Phó hội trưởng Quan Thanh Thành chắp tay cười nói:
- Vân phu nhân tướng mạo tuyệt mỹ, cùng Vân thành chủ chính là một đôi ông trời tác hợp.
Năm đó tại Tổ Long Thành, hắn từng lôi kéo qua Vân Phi Dương, hai người cũng không xa lạ gì.
Vân Phi Dương cười nói:
- Quan hội trưởng, quá khen.
Lâm Chỉ Khê cứng ngắc cười một tiếng.
Dưới loại trường hợp này, sự băng lãnh bẩm sinh của nàng cũng phải cưỡng ép thu liễm, dù sao mình là chủ nhân, người tới là khách.
- Dâng trà.
Xuân Lan Thu Cúc bưng trà vào.
Quan Thanh Thành cũng không khách khí, giơ chén trà lên miệng nhấm nháp, Tháp chủ Chấp Pháp Tháp thì mở miệng nói:
- Theo ta được biết, thủ hạ của ngươi không phải nhân loại.
- Không sai.
Vân Phi Dương cười đáp.
- Bọn họ là Ma Linh.
"Phốc."
Quan Thanh Thành vừa hớp được một ngụm trà đã phun hết ra ngoài, trợn mắt hốc mồm nhìn Vân Phi Dương.
Ma Linh không phải trong mảnh đất thí luyện sao?!
Làm sao lại đi ra rồi.
Mà lại trở thành thủ hạ của tiểu tử này?
- Vân Phi Dương.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp trầm giọng nói:
- Ma Linh là loài hung ác, bọn họ tràn ngập địch ý đối với nhân loại, ngươi mang ra ngoài sẽ dẫn đến tai họa ngập đầu!
- Loài hung ác?
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Trong mắt ta, bọn họ thiện lương hơn nhân loại nhiều, chí ít sẽ không lấy nhiều khi ít, sẽ không lấy mạnh hiếp yếu.
Hắn đang nói liên minh các Quận, cũng nói đến những thế lực khác.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp nói tiếp:
- Ma Linh không thể xuất hiện tại Vạn Thế Đại Lục, thân là người chấp pháp, ta cần phụ trách đối với toàn bộ thế giới.
- Tốt cho một câu phụ trách với thế giới.
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Đông Lăng Quận ta chẳng lẽ không thuộc về Vạn Thế Đại Lục, không thuộc về thế giới này à, nhiều quận quốc như vậy liên hợp sáu lần tấn công, điều động vô số cường giả tạo áp lực, tại sao các ngươi không ra mặt điều đình?
- Đây là chiến tranh.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp nói:
- Bọn họ cũng không trái với pháp luật.
"Ba!"
Vân Phi Dương bỗng nhiên đứng lên, mục quang lãnh lệ quát:
- Đó là pháp luật của Chấp Pháp Tháp ngươi, còn pháp luật Đông Lăng Quận là kẻ phạm ta, hẳn phải chết không nghi ngờ!
Bầu không khí nhất thời trở nên nghiêm nghị.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp nói:
- Chúng ta bây giờ không nói đến vấn đề này.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói tiếp:
- Vậy nói đến Ma Linh đi, ngươi muốn thế nào, chẳng lẽ muốn đưa bọn hắn về mảnh đất thí luyện?
Mảnh đất thí luyện đã vỡ nát, trận pháp câu thông hai giới cũng phai mờ, muốn đưa cũng đưa không được.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp đáp.
- Giao bọn hắn cho Chấp Pháp Tháp, ta sẽ an bài không gian mới cho bọn hắn.
- Đánh cmn rắm!
Vân Phi Dương quát to:
- Ma Linh đã theo Vân Phi Dương ta đi vào Vạn Thế Đại Lục, bọn họ cũng là người Đông Lăng Quận, dựa vào cái gì giao cho Chấp Pháp Tháp các ngươi?
Khóe miệng Quan Thanh Thành co giật.
Dám nói Tháp chủ Chấp Pháp Tháp đang đánh rắm, tiểu gia hỏa quả nhiên cuồng vọng.
- Vân Phi Dương!
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp nghiêm nghị nói:
- Bản Tháp chủ đã nói qua, Ma Linh là loài hung ác, không thể xuất hiện tại Vạn Thế Đại Lục.
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Lại là pháp luật của Chấp Pháp Tháp các ngươi sao? Lão tử hôm nay thì trịnh trọng nói cho ngươi biết, pháp luật Chấp Pháp Tháp không quản được Đông Lăng Quận ta!
Mục quang Tháp chủ Chấp Pháp Tháp lãnh lệ lên.
"Ha ha ha!"
Nhưng vào lúc này truyền đến tiếng cười của Tứ Hải Kiếm Đế, chợt thấy hắn từ bên ngoài đi vào, đặt mông ngồi trên ghế, cho Vân Phi Dương ngón tay cái, nói:
- Đồ nhi, nói không tệ!
Quan Thanh Thành mừng thầm.
Nhìn tiết tấu này là thấy Vân Phi Dương đang muốn trở mặt với Chấp Pháp Tháp.
Có trò vui để nhìn rồi!
Hiệp Hội Võ Đạo và Chấp Pháp Tháp không phải cùng chung chí hướng, khó tránh khỏi ngăn cách, Quan Thanh Thành ước gì Chấp Pháp Tháp càng nháo cùng Vân Phi Dương đây.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp phát ra âm thanh lạnh lùng.
- Chấp Pháp Tháp đã tồn tại trên Vạn Thế Đại Lục cả vạn năm, tất cả chư hầu quận quốc ai không nghe lệnh, không tuân thủ pháp luật, Đông Lăng Quận ngươi cũng không ngoại lệ.
- Đó là trước kia.
Vân Phi Dương lạnh lùng đáp trả:
- Từ hôm nay trở đi, Đông Lăng Quận ta không chịu sự quản chế của Chấp Pháp Tháp.
Đây mới thực sự là trở mặt.
Ánh mắt Tháp chủ Chấp Pháp Tháp lóe ra vẻ tức giận.
- Đồ nhi!
Tứ Hải Kiếm Đế ủng hộ nói:
- Sư tôn ủng hộ ngươi!
Vân Phi Dương bị lưu đày đến mảnh đất thí luyện khiến hắn đến giờ vẫn khó chịu Chấp Pháp Tháp, trở mặt thì trở mặt, không có gì đáng sợ cả.
"Hô —— "
Vào lúc này, một bà lão xuất hiện tại gian phòng, không phải Mẫu Đơn Thánh Quân thì còn ai vào đây.
Lâm Chỉ Khê thấy nàng tới vội vàng hành lễ:
- Sư tôn.
- Ừm.
Tái Mẫu Đơn hiền lành cười một tiếng, chợt lạnh mặt nhìn về phía Tháp chủ Chấp Pháp Tháp, nói:
- Chấp Pháp Tháp là cái thá gì.
Bên ngoài Phủ thành chủ, La Mục vội vàng nói:
- Sư tôn, tình huống bên trong hình như không ổn nha, người mau tới đây.
"Tốt tốt."
Hôn Nha đạo nhân bay qua, hắn cũng không nói chuyện mà chỉ chính đứng bên cạnh ông bạn già Tứ Hải Kiếm Đế của mình, hiển nhiên cho thấy lập trường.
"Ừng ực."
Đột nhiên, trên xà nhà truyền đến thanh âm nuốt cái gì đó, mọi người cùng nhau ngẩng đầu, chỉ thấy một hồng phát nữ tử giơ hồ lô rượu lên đổ ừng ực vào miệng.
Nàng chính là sư tôn của Lương Âm - Hỏa Linh Thánh Quân!
"Xoát!"
Hỏa Linh Thánh Quân từ phía trên nhảy xuống, đầu tiên trừng Tứ Hải Kiếm Đế một cái, sau đó nhìn về phía Vân Phi Dương, nói:
- Tiểu tử, Thanh Phong Tửu của Đông Lăng Quận các ngươi không tệ, lão nương quyết định ở chỗ này.
Quan Thanh Thành có chút mơ hồ.
Hắn thực không ngờ phòng khách nho nhỏ này lại hội tụ nhiều cường giả Thánh cấp như vậy, mà Nhất Đế Tam Thánh rõ ràng đứng về phía Vân Phi Dương, phân lượng tiểu gia hỏa này không nhỏ nha!
Sáu Vũ Hoàng.
Trăm Vũ Vương.
Đội hình hào hoa như thế đến Thiết Cốt Thành đòi người, kết quả toàn bộ bị bắt giam.
Khi tin tức truyền ra, tất cả võ giả Vạn Thế Đại Lục lâm vào trầm mặc, xác thực mà nói, từ sau khi Vân Phi Dương trở về, mỗi lần truyền ra tin tức đều quá kình bạo, thần kinh bọn họ đã sớm chết lặng.
Chỉ cần tên này không xuyên phá nát trời, hết thảy đều có thể hiểu được!
- Nghe nói Vân thành chủ có tám cường giả Hoàng Cấp, trăm Vương cấp làm thủ hạ!
- Đúng vậy, những người này rất quái lạ, hình như không phải nhân loại.
Rất nhiều võ giả nhiệt tình bàn luận, đồng thời cũng lưu ý xem nhóm thế lực Tô gia sẽ làm thế nào, tiếp tục mời cao thủ hay cầm Hoàng Kim đi chuộc người?
Nói thật.
Nếu như chỉ mấy vạn, mấy chục vạn, các gia tộc cửu tinh thành trì còn có thể cầm ra, nhưng nếu 500 vạn một Vũ Vương, 2000 vạn một Vũ Hoàng, thực quá nhiều!
Lấy Tô gia mà nói.
Bị giam một Vũ Hoàng, mười Vũ Vương, chỉ nói tiền chuộc không đã phải 7000 vạn, mười ngày làm sau kiếm đủ số tiền này.
Hoàng gia là bi kịch nhất, bọn họ chỉ đi hỗ trợ, kết quả bị giam hai Vũ Hoàng, gia chủ đang đi đi lại lại trong phòng hội nghị.
Các đại gia tộc khác đều phiền muộn.
Bọn họ nghĩ vẫn quyết định tiếp tục mời người. Bất quá, lần này mời không phải thế lực gia tộc, mà mời Chấp Pháp Tháp và Hiệp Hội Võ Đạo!
Ba ngày sau.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp cùng Phó hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo xuất hiện tại Thiết Cốt Thành.
Phủ thành chủ.
Đại sảnh.
Vân Phi Dương ngồi trên thượng thủ, Lâm Chỉ Khê ngồi bên cạnh.
Nàng vốn không muốn tới.
Nhưng lại bị Vân Phi Dương mạnh kéo qua, hắn nói rằng.
- Hai đại thế lực đỉnh tiêm bái phỏng, nàng thân là nữ chủ nhân, làm sao cũng phải ra gặp khách.
Lâm Chỉ Khê hoảng hốt.
Nàng nghe ra được ý của Vân Phi Dương, huynh ấy muốn để cho mình quản lý Thiết Cốt Thành.
Vân Phi Dương tuyệt sẽ không quản lý thành trì, hắn ưa thích làm chưởng quỹ vung tay, như vậy thì cần một người đến quản lý.
Đầu tiên nghĩ đến Lâm Chỉ Khê.
Nàng bản thân là Quận chúa Đông Lăng Quận, lại là nữ nhân của mình, chỉ còn kém một cái hôn lễ, giao cho nàng quản lý là sự việc thuận lý thành chương.
Còn về Mục Oanh và Lương Âm căn bản không có cân nhắc, bởi vì tính cách hai nàng không thích hợp đi quản lý thành trì.
Địa vị Gia Cát Cẩm và Tương Cần trong lòng Vân Phi Dương không quá cao, chỉ là trợ thủ.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp và Phó hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo ngồi dưới vị đang dò xét Lâm Chỉ Khê, thầm nghĩ:
- Có thể ngồi ngang hàng với Vân Phi Dương, nàng này chắc là chính thất.
Vạn Thế Đại Lục rất chú trọng vị trí chỗ ngồi, vị trí Lâm Chỉ Khê chỉ có phu nhân Thành chủ mới có thể ngồi được.
Phó hội trưởng Quan Thanh Thành chắp tay cười nói:
- Vân phu nhân tướng mạo tuyệt mỹ, cùng Vân thành chủ chính là một đôi ông trời tác hợp.
Năm đó tại Tổ Long Thành, hắn từng lôi kéo qua Vân Phi Dương, hai người cũng không xa lạ gì.
Vân Phi Dương cười nói:
- Quan hội trưởng, quá khen.
Lâm Chỉ Khê cứng ngắc cười một tiếng.
Dưới loại trường hợp này, sự băng lãnh bẩm sinh của nàng cũng phải cưỡng ép thu liễm, dù sao mình là chủ nhân, người tới là khách.
- Dâng trà.
Xuân Lan Thu Cúc bưng trà vào.
Quan Thanh Thành cũng không khách khí, giơ chén trà lên miệng nhấm nháp, Tháp chủ Chấp Pháp Tháp thì mở miệng nói:
- Theo ta được biết, thủ hạ của ngươi không phải nhân loại.
- Không sai.
Vân Phi Dương cười đáp.
- Bọn họ là Ma Linh.
"Phốc."
Quan Thanh Thành vừa hớp được một ngụm trà đã phun hết ra ngoài, trợn mắt hốc mồm nhìn Vân Phi Dương.
Ma Linh không phải trong mảnh đất thí luyện sao?!
Làm sao lại đi ra rồi.
Mà lại trở thành thủ hạ của tiểu tử này?
- Vân Phi Dương.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp trầm giọng nói:
- Ma Linh là loài hung ác, bọn họ tràn ngập địch ý đối với nhân loại, ngươi mang ra ngoài sẽ dẫn đến tai họa ngập đầu!
- Loài hung ác?
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Trong mắt ta, bọn họ thiện lương hơn nhân loại nhiều, chí ít sẽ không lấy nhiều khi ít, sẽ không lấy mạnh hiếp yếu.
Hắn đang nói liên minh các Quận, cũng nói đến những thế lực khác.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp nói tiếp:
- Ma Linh không thể xuất hiện tại Vạn Thế Đại Lục, thân là người chấp pháp, ta cần phụ trách đối với toàn bộ thế giới.
- Tốt cho một câu phụ trách với thế giới.
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Đông Lăng Quận ta chẳng lẽ không thuộc về Vạn Thế Đại Lục, không thuộc về thế giới này à, nhiều quận quốc như vậy liên hợp sáu lần tấn công, điều động vô số cường giả tạo áp lực, tại sao các ngươi không ra mặt điều đình?
- Đây là chiến tranh.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp nói:
- Bọn họ cũng không trái với pháp luật.
"Ba!"
Vân Phi Dương bỗng nhiên đứng lên, mục quang lãnh lệ quát:
- Đó là pháp luật của Chấp Pháp Tháp ngươi, còn pháp luật Đông Lăng Quận là kẻ phạm ta, hẳn phải chết không nghi ngờ!
Bầu không khí nhất thời trở nên nghiêm nghị.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp nói:
- Chúng ta bây giờ không nói đến vấn đề này.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói tiếp:
- Vậy nói đến Ma Linh đi, ngươi muốn thế nào, chẳng lẽ muốn đưa bọn hắn về mảnh đất thí luyện?
Mảnh đất thí luyện đã vỡ nát, trận pháp câu thông hai giới cũng phai mờ, muốn đưa cũng đưa không được.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp đáp.
- Giao bọn hắn cho Chấp Pháp Tháp, ta sẽ an bài không gian mới cho bọn hắn.
- Đánh cmn rắm!
Vân Phi Dương quát to:
- Ma Linh đã theo Vân Phi Dương ta đi vào Vạn Thế Đại Lục, bọn họ cũng là người Đông Lăng Quận, dựa vào cái gì giao cho Chấp Pháp Tháp các ngươi?
Khóe miệng Quan Thanh Thành co giật.
Dám nói Tháp chủ Chấp Pháp Tháp đang đánh rắm, tiểu gia hỏa quả nhiên cuồng vọng.
- Vân Phi Dương!
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp nghiêm nghị nói:
- Bản Tháp chủ đã nói qua, Ma Linh là loài hung ác, không thể xuất hiện tại Vạn Thế Đại Lục.
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Lại là pháp luật của Chấp Pháp Tháp các ngươi sao? Lão tử hôm nay thì trịnh trọng nói cho ngươi biết, pháp luật Chấp Pháp Tháp không quản được Đông Lăng Quận ta!
Mục quang Tháp chủ Chấp Pháp Tháp lãnh lệ lên.
"Ha ha ha!"
Nhưng vào lúc này truyền đến tiếng cười của Tứ Hải Kiếm Đế, chợt thấy hắn từ bên ngoài đi vào, đặt mông ngồi trên ghế, cho Vân Phi Dương ngón tay cái, nói:
- Đồ nhi, nói không tệ!
Quan Thanh Thành mừng thầm.
Nhìn tiết tấu này là thấy Vân Phi Dương đang muốn trở mặt với Chấp Pháp Tháp.
Có trò vui để nhìn rồi!
Hiệp Hội Võ Đạo và Chấp Pháp Tháp không phải cùng chung chí hướng, khó tránh khỏi ngăn cách, Quan Thanh Thành ước gì Chấp Pháp Tháp càng nháo cùng Vân Phi Dương đây.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp phát ra âm thanh lạnh lùng.
- Chấp Pháp Tháp đã tồn tại trên Vạn Thế Đại Lục cả vạn năm, tất cả chư hầu quận quốc ai không nghe lệnh, không tuân thủ pháp luật, Đông Lăng Quận ngươi cũng không ngoại lệ.
- Đó là trước kia.
Vân Phi Dương lạnh lùng đáp trả:
- Từ hôm nay trở đi, Đông Lăng Quận ta không chịu sự quản chế của Chấp Pháp Tháp.
Đây mới thực sự là trở mặt.
Ánh mắt Tháp chủ Chấp Pháp Tháp lóe ra vẻ tức giận.
- Đồ nhi!
Tứ Hải Kiếm Đế ủng hộ nói:
- Sư tôn ủng hộ ngươi!
Vân Phi Dương bị lưu đày đến mảnh đất thí luyện khiến hắn đến giờ vẫn khó chịu Chấp Pháp Tháp, trở mặt thì trở mặt, không có gì đáng sợ cả.
"Hô —— "
Vào lúc này, một bà lão xuất hiện tại gian phòng, không phải Mẫu Đơn Thánh Quân thì còn ai vào đây.
Lâm Chỉ Khê thấy nàng tới vội vàng hành lễ:
- Sư tôn.
- Ừm.
Tái Mẫu Đơn hiền lành cười một tiếng, chợt lạnh mặt nhìn về phía Tháp chủ Chấp Pháp Tháp, nói:
- Chấp Pháp Tháp là cái thá gì.
Bên ngoài Phủ thành chủ, La Mục vội vàng nói:
- Sư tôn, tình huống bên trong hình như không ổn nha, người mau tới đây.
"Tốt tốt."
Hôn Nha đạo nhân bay qua, hắn cũng không nói chuyện mà chỉ chính đứng bên cạnh ông bạn già Tứ Hải Kiếm Đế của mình, hiển nhiên cho thấy lập trường.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!