Nội bộ Nam Cương vẫn là rừng rậm nguyên thủy rậm rạp, nhân loại sinh tồn ở đây dựa vào cây trúc và gỗ lớn, xây nhà trên tàng cây, hình thành kiến trúc đặc biệt.
Vu tộc, một tộc quần gần như diệt tuyệt thì sinh hoạt ở ven hồ, nhân khẩu chỉ vẻn vẹn 50 ngàn người.
Giờ khắc này.
Bên trong kiến trúc duy nhất được gạch đá đắp lên, một lão giả loã lồ nửa người trên, đang quỳ bái trước một thạch tượng, tựa như đang cầu nguyện.
Thạch tượng này được điêu khắc thô ráp, từ hình thái xem ra hẳn là nữ nhân, đây chính là Thần Linh của Vu tộc - Vu Thần!
Còn lão giả này là Đại Tế Ti Vu tộc trước đó, hiện tại đương nhiệm chức Tộc trưởng Vu tộc - Thác Nhĩ Đồ.
- Tộc trưởng.
Vào lúc này, một Trưởng lão đi tới.
Thác Nhĩ Đồ nói:
- Có tin tức gì về nghiệt chướng kia không?
Trưởng lão lắc đầu trả lời.
- Nhóm người trở về từ đại lục cũng không tìm được nữ nhân kia, có lẽ đã sớm chết đi.
- Đáng giận.
Thác Nhĩ Đồ phẫn nộ không thôi.
- Nếu như biết nghiệp chướng này mang theo Ngũ Độc Kinh Thư, năm đó đã không nhân từ đuổi nàng ra ngoài.
Ngũ Độc Kinh Thư.
Độc Đạo bí điển đời đời tương truyền của Vu tộc.
Quyển sách này không chỉ ghi lại tinh hoa độc thuật Vu tộc của, mà còn tượng trưng cho một loại thân phận, các đời Tộc trưởng nhậm chức nhất định phải cầm quyển sách này phát thệ với Vu Thần mới được tộc nhân tán thành.
Nếu không.
Không có tư cách tiếp nhận chức vị Tộc trưởng.
Thác Nhĩ Đồ không có Ngũ Độc Kinh Thư, cho nên chỉ có thể làm Tộc trưởng trên danh nghĩa, không thể chính thức.
- Tộc trưởng.
Trưởng lão nói:
- Những năm nay, ngài đã được các tộc nhân tán thành, trong lòng bọn họ, ngài chính là Tộc trưởng Vu tộc, có Ngũ Độc Kinh Thư hay không đã không quan trọng.
- Cũng không phải.
Thác Nhĩ Đồ nói:
- Vu tộc ta từ trước đến nay chú trọng danh chính ngôn thuận, nếu như không có Ngũ Độc Kinh Thư, thủy chung vẫn có ít người không phục, tỉ như…
"Bành."
Vào lúc này, một bà lão nắm quải trượng đi tới, mục quang bà lãnh lệ, quát hỏi.
- Thác Nhĩ Đồ, tộc nhân tiến về đại lục tìm hiểu trở về, phải chăng có tin tức Thánh nữ.
Bà này tên Dạ Phượng Kiều, Đại Tế Ti đương nhiệm của Vu tộc, chức vị này do khi Thác Nhĩ Đồ kế nhiệm Tộc trưởng để trống để bà thay thế.
Nói tới Thánh nữ thì chính là Lăng Sa La đã bị khu trục gần mười năm trước.
Đương nhiên.
Trong mắt tộc nhân.
Lăng Sa La đã không còn là Thánh nữ, mà là một tội nhân. Bời vì một đêm mưa mấy trăm trước, nàng đã giết Tộc trưởng tạm thời của Vu tộc, trở thành tội nhân sau đó trốn đi.
"Hừ."
Người trưởng lão kia lạnh lùng trách:
- Đại Tế Ti, chú ý ngữ khí của bà!
- Ngữ khí?
Dạ Phượng Kiều cười lạnh đáp:
- Hắn chẳng qua chỉ là Tộc trưởng trên danh nghĩa, không có nghi thức, bàn về địa vị, chỉ cao hơn Tế Ti ta một chút thôi.
- Đại Tế Ti.
Thác Nhĩ Đồ cười nói:
- Ta biết bà muốn báo thù cho tỷ tỷ mình, nhưng Vạn Thế Đại Lục lớn như vậy, muốn tìm ra nghiệt chướng kia thực không dễ.
"Hừ."
Dạ Phượng Kiều thản nhiên nói:
- Chỉ có thể nói ngươi làm việc không được, may mắn không có Ngũ Độc Kinh Thư, nếu không, Vu tộc để ngươi chỉ huy, không chừng sẽ xuất hiện nhiễu loạn.
Nói xong, quay người rời đi.
- Nữ nhân này quá đáng giận!
Trưởng lão phẫn nộ không thôi.
Thác Nhĩ Đồ cười lạnh nói:
- Chờ ta tấn thăng làm Tộc trưởng chính thức, kể chết tiếp theo chính là bà ta!
Hồ trước thanh tịnh.
Dạ Phượng Kiều ngồi trên đồng cỏ, chắp tay trước ngực, trong thức hải hiện ra từng hình ảnh của quá khứ.
Đó là một đêm mưa.
Tỷ tỷ đội mưa chạy đến, trong ngực ôm một bé gái, thần sắc nàng tái nhợt, run rẩy nói:
- Mạt Lỵ, bé con này có huyết mạch Vu Thần, nàng là tương lai của Vu tộc ta!
Lúc đó, thần sắc Dạ Phượng Kiều đại biến.
- Ta nói không sai đâu!
- Lúc nàng sinh ra, tượng Vu Thần phát ra kim quang, nhất định là dấu hiệu khi huyết mạch Vu Thần xuất hiện!
Suy nghĩ lại một hồi.
Dạ Phượng Kiều đắng chát thầm nghĩ:
- Tỷ tỷ, tỷ biết rõ nàng là hi vọng Vu tộc, tại sao trước khi chết còn muốn để nàng rời khỏi Nam Cương, tỷ có phải đã xem nàng như nữ nhi của mình, không đành lòng để nàng theo gót tỷ.
Vu tộc tộc nhân cho rằng Lăng Sa La giết Tộc trưởng đương nhiệm, chỉ có nàng rõ ràng chuyện này không thể, mỗi lần đi tìm Thác Nhĩ Đồ, nhìn như rất căm hận, kì thực thì bà đang tìm hiểu xem mình còn an toàn hay không.
- Tỷ tỷ.
Dạ Phượng Kiều lẩm bẩm.
- Bọn họ không tìm được Sa La nhất định do người trên trời linh thiêng, phù hộ cho con bé.
"Thùng thùng!"
Nhưng vào lúc này, trong bộ lạc vang lên tiếng trống.
Dạ Phượng Kiều khẽ giật mình, tiếp theo phẫn nộ quát:
- Thác Nhĩ Đồ, ngươi rốt cục nhịn không được nữa mà muốn cử hành đại điển kế nhiệm Tộc trưởng rồi!
Mấy vạn tộc nhân Vu tộc nghe trống tiếng vang lên nhao nhao tập kết tại ngoài điện tượng Thần, từng người quỳ bái trên mặt đất.
- Các tộc nhân!
Thác Nhĩ Đồ đứng trước tượng Thần, hô to:
- Nghiệt chướng sát hại Tộc trưởng tiền nhiệm vẫn không có tin tức, có lẽ sớm đã chết. Bất quá, may mắn là tìm về Ngũ Độc Kinh Thư!
Nói rồi lấy ra một bản cổ tịch, cung kính đặt trước ụ đất trên tượng Vu Thần.
Rất nhiều tộc nhân hoảng hốt, kinh thư biến mất hơn mười năm đột nhiên xuất hiện để bọn hắn có chút khó tin.
- Thác Nhĩ Đồ!
Dạ Phượng Kiều giơ quải trượng đi tới, lạnh lùng nói:
- Ngươi tùy tiện tìm đến một bản kinh thư đến giả mạo là khinh nhờn Vu Thần!
Lời nói dối bị vạch trần.
Thác Nhĩ Đồ cũng không tức giận, thản nhiên nói:
- Nghiệt chướng kia mang theo kinh thư trốn đi, có lẽ đã hủy nó, nếu không tìm bộ khác thay thế, chẳng lẽ Vu tộc ta cứ như thế, thủy chung không có Tộc trưởng chính thức?
- Không sai!
Tên trưởng lão kia tiếp lời:
- Vu tộc ta có thể không có Ngũ Độc Kinh Thư, nhưng không thể không có Tộc trưởng!
Đám Trưởng lão bên phe họ cũng nhao nhao gật đầu.
Ngũ Độc Kinh Thư mặc dù quan trọng, nhưng biến mất hơn mười năm, nếu như bị hủy, chẳng lẽ Vu tộc vĩnh viễn không thể có Tộc trưởng chính thức?
Điều này không thể tiếp nhận!
- Đại tộc trưởng, chúng ta ủng hộ ngươi!
Một tộc nhân đang quỳ trên đất hô to, sau đó càng nhiều tộc nhân bị kéo theo, nhao nhao hô to.
Làm tộc nhân tầng dưới.
Ngũ Độc Kinh Thư có tồn tại hay không cũng không có ý nghĩa gì đối với bọn họ, nhưng chức Tộc trưởng đã để trống hai mươi năm nhất định phải có người đến nhậm chức.
Nhìn thấy nhiều tộc nhân như vậy hùa theo, Dạ Phượng Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, bà biết những năm nay, Thác Nhĩ Đồ rất được lòng người, kế nhiệm Tộc trưởng là chiều hướng phát triển, một mình bà không thể ngăn cản.
"Ông!"
Kèn lệnh thổi lên.
Một Trưởng lão bưng trường bào biểu tượng cho chức vị Tộc trưởng đi đến trước mặt Thác Nhĩ Đồ, cuối cùng phủ trên người hắn.
"Phù phù."
Thác Nhĩ Đồ quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía tượng Vu Thần, thành kính nói:
- Thần ở trên, tộc nhân Thác Nhĩ Đồ thờ phụng ngài, xin dùng hết lòng thành tuyên thệ, nguyện dùng một đời bảo hộ con dân Vu tộc ta.
- No no no.
Đột nhiên, tượng Thần truyền đến thanh âm.
- Ngươi rất không có thành ý, bản Thần cự tuyệt ngươi tuyên thệ.
Dát.
Thanh âm phát ra khiến Thác Nhĩ Đồ cùng rất nhiều tộc nhân ngốc trệ, bọn họ gấp gáp ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy trên vai cự đại Thần tượng, một nam tử ngồi trên đó, trong ngực còn ôm một nữ tử, khóe môi nhếch lên vẻ cười mỉm.
Nội bộ Nam Cương vẫn là rừng rậm nguyên thủy rậm rạp, nhân loại sinh tồn ở đây dựa vào cây trúc và gỗ lớn, xây nhà trên tàng cây, hình thành kiến trúc đặc biệt.
Vu tộc, một tộc quần gần như diệt tuyệt thì sinh hoạt ở ven hồ, nhân khẩu chỉ vẻn vẹn 50 ngàn người.
Giờ khắc này.
Bên trong kiến trúc duy nhất được gạch đá đắp lên, một lão giả loã lồ nửa người trên, đang quỳ bái trước một thạch tượng, tựa như đang cầu nguyện.
Thạch tượng này được điêu khắc thô ráp, từ hình thái xem ra hẳn là nữ nhân, đây chính là Thần Linh của Vu tộc - Vu Thần!
Còn lão giả này là Đại Tế Ti Vu tộc trước đó, hiện tại đương nhiệm chức Tộc trưởng Vu tộc - Thác Nhĩ Đồ.
- Tộc trưởng.
Vào lúc này, một Trưởng lão đi tới.
Thác Nhĩ Đồ nói:
- Có tin tức gì về nghiệt chướng kia không?
Trưởng lão lắc đầu trả lời.
- Nhóm người trở về từ đại lục cũng không tìm được nữ nhân kia, có lẽ đã sớm chết đi.
- Đáng giận.
Thác Nhĩ Đồ phẫn nộ không thôi.
- Nếu như biết nghiệp chướng này mang theo Ngũ Độc Kinh Thư, năm đó đã không nhân từ đuổi nàng ra ngoài.
Ngũ Độc Kinh Thư.
Độc Đạo bí điển đời đời tương truyền của Vu tộc.
Quyển sách này không chỉ ghi lại tinh hoa độc thuật Vu tộc của, mà còn tượng trưng cho một loại thân phận, các đời Tộc trưởng nhậm chức nhất định phải cầm quyển sách này phát thệ với Vu Thần mới được tộc nhân tán thành.
Nếu không.
Không có tư cách tiếp nhận chức vị Tộc trưởng.
Thác Nhĩ Đồ không có Ngũ Độc Kinh Thư, cho nên chỉ có thể làm Tộc trưởng trên danh nghĩa, không thể chính thức.
- Tộc trưởng.
Trưởng lão nói:
- Những năm nay, ngài đã được các tộc nhân tán thành, trong lòng bọn họ, ngài chính là Tộc trưởng Vu tộc, có Ngũ Độc Kinh Thư hay không đã không quan trọng.
- Cũng không phải.
Thác Nhĩ Đồ nói:
- Vu tộc ta từ trước đến nay chú trọng danh chính ngôn thuận, nếu như không có Ngũ Độc Kinh Thư, thủy chung vẫn có ít người không phục, tỉ như…
"Bành."
Vào lúc này, một bà lão nắm quải trượng đi tới, mục quang bà lãnh lệ, quát hỏi.
- Thác Nhĩ Đồ, tộc nhân tiến về đại lục tìm hiểu trở về, phải chăng có tin tức Thánh nữ.
Bà này tên Dạ Phượng Kiều, Đại Tế Ti đương nhiệm của Vu tộc, chức vị này do khi Thác Nhĩ Đồ kế nhiệm Tộc trưởng để trống để bà thay thế.
Nói tới Thánh nữ thì chính là Lăng Sa La đã bị khu trục gần mười năm trước.
Đương nhiên.
Trong mắt tộc nhân.
Lăng Sa La đã không còn là Thánh nữ, mà là một tội nhân. Bời vì một đêm mưa mấy trăm trước, nàng đã giết Tộc trưởng tạm thời của Vu tộc, trở thành tội nhân sau đó trốn đi.
"Hừ."
Người trưởng lão kia lạnh lùng trách:
- Đại Tế Ti, chú ý ngữ khí của bà!
- Ngữ khí?
Dạ Phượng Kiều cười lạnh đáp:
- Hắn chẳng qua chỉ là Tộc trưởng trên danh nghĩa, không có nghi thức, bàn về địa vị, chỉ cao hơn Tế Ti ta một chút thôi.
- Đại Tế Ti.
Thác Nhĩ Đồ cười nói:
- Ta biết bà muốn báo thù cho tỷ tỷ mình, nhưng Vạn Thế Đại Lục lớn như vậy, muốn tìm ra nghiệt chướng kia thực không dễ.
"Hừ."
Dạ Phượng Kiều thản nhiên nói:
- Chỉ có thể nói ngươi làm việc không được, may mắn không có Ngũ Độc Kinh Thư, nếu không, Vu tộc để ngươi chỉ huy, không chừng sẽ xuất hiện nhiễu loạn.
Nói xong, quay người rời đi.
- Nữ nhân này quá đáng giận!
Trưởng lão phẫn nộ không thôi.
Thác Nhĩ Đồ cười lạnh nói:
- Chờ ta tấn thăng làm Tộc trưởng chính thức, kể chết tiếp theo chính là bà ta!
Hồ trước thanh tịnh.
Dạ Phượng Kiều ngồi trên đồng cỏ, chắp tay trước ngực, trong thức hải hiện ra từng hình ảnh của quá khứ.
Đó là một đêm mưa.
Tỷ tỷ đội mưa chạy đến, trong ngực ôm một bé gái, thần sắc nàng tái nhợt, run rẩy nói:
- Mạt Lỵ, bé con này có huyết mạch Vu Thần, nàng là tương lai của Vu tộc ta!
Lúc đó, thần sắc Dạ Phượng Kiều đại biến.
- Ta nói không sai đâu!
- Lúc nàng sinh ra, tượng Vu Thần phát ra kim quang, nhất định là dấu hiệu khi huyết mạch Vu Thần xuất hiện!
Suy nghĩ lại một hồi.
Dạ Phượng Kiều đắng chát thầm nghĩ:
- Tỷ tỷ, tỷ biết rõ nàng là hi vọng Vu tộc, tại sao trước khi chết còn muốn để nàng rời khỏi Nam Cương, tỷ có phải đã xem nàng như nữ nhi của mình, không đành lòng để nàng theo gót tỷ.
Vu tộc tộc nhân cho rằng Lăng Sa La giết Tộc trưởng đương nhiệm, chỉ có nàng rõ ràng chuyện này không thể, mỗi lần đi tìm Thác Nhĩ Đồ, nhìn như rất căm hận, kì thực thì bà đang tìm hiểu xem mình còn an toàn hay không.
- Tỷ tỷ.
Dạ Phượng Kiều lẩm bẩm.
- Bọn họ không tìm được Sa La nhất định do người trên trời linh thiêng, phù hộ cho con bé.
"Thùng thùng!"
Nhưng vào lúc này, trong bộ lạc vang lên tiếng trống.
Dạ Phượng Kiều khẽ giật mình, tiếp theo phẫn nộ quát:
- Thác Nhĩ Đồ, ngươi rốt cục nhịn không được nữa mà muốn cử hành đại điển kế nhiệm Tộc trưởng rồi!
Mấy vạn tộc nhân Vu tộc nghe trống tiếng vang lên nhao nhao tập kết tại ngoài điện tượng Thần, từng người quỳ bái trên mặt đất.
- Các tộc nhân!
Thác Nhĩ Đồ đứng trước tượng Thần, hô to:
- Nghiệt chướng sát hại Tộc trưởng tiền nhiệm vẫn không có tin tức, có lẽ sớm đã chết. Bất quá, may mắn là tìm về Ngũ Độc Kinh Thư!
Nói rồi lấy ra một bản cổ tịch, cung kính đặt trước ụ đất trên tượng Vu Thần.
Rất nhiều tộc nhân hoảng hốt, kinh thư biến mất hơn mười năm đột nhiên xuất hiện để bọn hắn có chút khó tin.
- Thác Nhĩ Đồ!
Dạ Phượng Kiều giơ quải trượng đi tới, lạnh lùng nói:
- Ngươi tùy tiện tìm đến một bản kinh thư đến giả mạo là khinh nhờn Vu Thần!
Lời nói dối bị vạch trần.
Thác Nhĩ Đồ cũng không tức giận, thản nhiên nói:
- Nghiệt chướng kia mang theo kinh thư trốn đi, có lẽ đã hủy nó, nếu không tìm bộ khác thay thế, chẳng lẽ Vu tộc ta cứ như thế, thủy chung không có Tộc trưởng chính thức?
- Không sai!
Tên trưởng lão kia tiếp lời:
- Vu tộc ta có thể không có Ngũ Độc Kinh Thư, nhưng không thể không có Tộc trưởng!
Đám Trưởng lão bên phe họ cũng nhao nhao gật đầu.
Ngũ Độc Kinh Thư mặc dù quan trọng, nhưng biến mất hơn mười năm, nếu như bị hủy, chẳng lẽ Vu tộc vĩnh viễn không thể có Tộc trưởng chính thức?
Điều này không thể tiếp nhận!
- Đại tộc trưởng, chúng ta ủng hộ ngươi!
Một tộc nhân đang quỳ trên đất hô to, sau đó càng nhiều tộc nhân bị kéo theo, nhao nhao hô to.
Làm tộc nhân tầng dưới.
Ngũ Độc Kinh Thư có tồn tại hay không cũng không có ý nghĩa gì đối với bọn họ, nhưng chức Tộc trưởng đã để trống hai mươi năm nhất định phải có người đến nhậm chức.
Nhìn thấy nhiều tộc nhân như vậy hùa theo, Dạ Phượng Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, bà biết những năm nay, Thác Nhĩ Đồ rất được lòng người, kế nhiệm Tộc trưởng là chiều hướng phát triển, một mình bà không thể ngăn cản.
"Ông!"
Kèn lệnh thổi lên.
Một Trưởng lão bưng trường bào biểu tượng cho chức vị Tộc trưởng đi đến trước mặt Thác Nhĩ Đồ, cuối cùng phủ trên người hắn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!