Từ khi hấp thu Kim Linh Châu, thế giới của Vân Phi Dương lại lớn không ít, nhưng linh lực phân tán lộ vẻ mỏng manh.
Người ở không có vấn đề, động vật hay thực vật ở bên trong cũng phát triển bình thường.
Nhưng loại hàng như Thanh Xuân Vĩnh Cửu Thụ và đám dược tài đều là thực vật linh tính, không có linh lực, chẳng khác nào không có chất dinh dưỡng, cứ cấy ghép chúng vào tiểu thế giới thì quá cứng ngắc.
- Có nhiều dược tài linh tính sinh tồn như vậy, xung quanh chắc phải có Mộc hệ chí bảo cường đại!
Phán đoán xong, Vân Phi Dương bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
"Chi chi C-K-Í-T..T...T."
Nhưng vào lúc này, tiểu hầu tử trên tàng cây kêu to, sau đó khoa tay múa chân, trong con ngươi lấp lóe vẻ bối rối.
Vân Phi Dương hỏi lại:
- Ngươi muốn nói xung quanh rất nguy hiểm?
"Chi chi!"
Tiểu hầu tử vội vàng gật đầu.
Sau đó, bắt đầu vung hai tay.
Tuy nhìn qua có chút loạn.
Nhưng Vân Phi Dương có thể theo thủ thế nhìn ra, tiểu gia hỏa đang miêu tả một hung thú.
- Chẳng lẽ nơi đây có một hung thú cường đại nào đó?
"Rống!"
Vào lúc này, núi rừng rậm rạp xa xa truyền đến tiếng gầm giận dữ khiến cây cối xung quanh rung động dữ dội.
Vân Phi Dương biến sắc.
Từ âm thanh, hắn nháy mắt phán định, đầu hung thú kia chí ít đạt tới lục phẩm hậu kỳ, mà nhìn mặt đất rung chuyển, hẳn đang chạy về phía mình.
Có chút phiền toái.
Hắn nhanh thi triển thân pháp, chạy qua một bên khác.
Hung thú Lục phẩm hậu kỳ có thể so với Vũ Hoàng hậu kỳ, lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ không có tự tin giải quyết.
"Ầm ầm!"
Một đầu gấu thú to lớn xuất hiện tại trong ruộng thuốc.
Nó cao to chừng bảy tám trượng, lông tóc toàn thân xanh biếc, trong hai con ngươi lấp lóe lục quang, quanh thân tản ra khí độc mắt trần có thể nhìn thấy.
Đây là Thanh Linh Độc Hùng.
Bị hoàn cảnh giới hạn ảnh hưởng, không chỉ có Mộc thuộc tính hiếm thấy, mà cả người cũng đầy độc tố.
Đại gia hỏa hiện tại rất khó chịu, bởi vì vườn thuốc này do nó thủ hộ, ra ngoài đi săn một chút trở về thì tất cả dược tài đã mất hết!
"Rống!"
Nó phẫn nộ rống to.
Cây cối xung quanh nhao nhao sụp đổ.
"Hưu —— "
Một đạo lục quang xông ra từ một cây đại thụ bị ngã, chính là tiểu hầu tử thông linh kia.
Thanh Linh Độc Hùng thấy thế, nhanh chóng đuổi theo.
Tốt.
Nguyên lai là tiểu gia hỏa ngươi!
"Chi chi C-K-Í-T..T...T!"
Tiểu hầu tử vừa phi nước đại vừa hướng về phía Vân Phi Dương đang núp trong bóng tối cầu cứu.
Lấy thực lực nó căn bản không chạy khỏi Thanh Linh Độc Hùng, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp.
- Tiểu tử này…
Vân Phi Dương im lặng, đã biết có cường đại gấu thú ở xung quanh mà còn không biết trốn ra xa một chút.
Không có tiểu hầu tử dẫn dắt, muốn tìm được Thanh Xuân Vĩnh Cửu Thụ trong Vân Độc Lâm khi Linh Niệm bị ngăn cách sẽ rất khó, xem như nó có đại ân với mình.
Cho nên nhất định phải cứu!
"Xoát!"
Vân Phi Dương từ chỗ tối nhảy ra, hướng về phía Thanh Linh Độc Hùng rống to:
- Này này, Đại Bổn Hùng, đến bắt ta đi!
Thanh Linh Độc Hùng thắng gấp, quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt trên thân tên nhân loại đột nhiên xuất hiện sau lưng, con ngươi lóe ra vẻ phẫn nộ.
"Ầm ầm!"
Nó ngang nhiên đuổi tới Vân Phi Dương.
Không thể nói là truy đuổi.
Đúng hơn là nó giơ bàn tay hung hăng đập tới, bởi vì Vân Phi Dương cũng không có chạy.
"Keng!"
Hàn Thiên Kiếm xuất hiện, rồi ra khỏi vỏ.
Vân Phi Dương nắm kiếm, khóe miệng hiện ra một vòng mỉm cười, chợt lăng không bay lên, quát to:
- Nhất Kiếm Trảm Thương Khung!
"Vù vù —— "
Cuồng bạo kiếm khí gào thét, được Kiếm Hồn thao túng hóa thành một đạo kiếm khí to lớn, ngang nhiên chém tới Thanh Linh Độc Hùng!
"Oanh!"
Kiếm khí rơi xuống trảm trên thân thể Thanh Linh Độc Hùng.
Đáng tiếc, thực lực kiếm đạo của Vân Phi Dương mới đến Kiếm Vương hậu kỳ, mặc dù thi triển Thất phẩm kiếm kỹ, vẫn khó có thể rung chuyển đối phương!
Một kiếm kia chém vào thân gấu giống như chém vào một khối sắt, hoàn toàn không tạo thành bất kỳ thương tổn gì. Ngược lại, tay cầm kiếm của Vân Phi Dương bị chấn động đến run rẩy, Hàn Thiên Kiếm xém chút tuột khỏi tay.
Quả nhiên!
Thân thể Gấu thú loại này vô cùng dày, lấy thực lực kiếm đạo của mình bây giờ, khó có thể chém giết.
"Xoát!"
Vân Phi Dương không tính chiến tiếp, mà giẫm Quỷ Bộ vọt vào núi rừng phía xa.
Một kiếm không làm bị thương Thanh Linh Độc Hùng, nhưng chặt trên người vẫn rất đau, cho nên tên này bị chọc giận, trong ánh mắt chỉ có nhân loại kia!
"Rống!"
Nó phẫn nộ rống to rồi đuổi theo.
Không thể phủ nhận, Thanh Linh Độc Hùng rất mạnh, nhưng gấu thú có một nhược điểm trí mạng, chính là hành động chậm chạp.
Khi nó truy Vân Phi Dương, chỉ chốc lát đã mất dấu.
Nhân loại đuổi không kịp, Thanh Linh Độc Hùng quay đầu muốn đi truy tiểu hầu tử, nhưng cũng ý thức được, tên kia đã sớm chạy mất dép.
"Rống!"
Đại gia hỏa đứng tại chỗ phẫn nộ rống to.
Nửa canh giờ sau.
Vân Phi Dương khai hỏa toàn bộ tốc độ xuyên qua rừng núi rậm rạp, khi hắn ý thức được đầu gấu thú kia không đuổi theo thì mới ngồi xổm trên tàng cây ngó nhìn xung quanh.
- Mình vẫn quá yếu.
Hắn đắng chát lắc đầu.
Trở về Vạn Thế Đại Lục, tuy để các đỉnh tiêm thế lực kiêng kị, nhưng vẫn dựa vào Ma Linh Tộc làm hậu thuẫn.
Một khi mất đi chỗ dựa này, một mình đối mặt với một đầu Đại Bổn Hùng lục phẩm hậu kỳ cũng chỉ có thể chạy trốn.
Nói thật.
Nếu như vận dụng tu vi Ma đạo, ỷ vào Hàn Thiên Kiếm, chắc Vân Phi Dương có thể đánh một trận cùng Thanh Linh Độc Hùng, nhưng quan trọng ở chỗ, không có Ma khí cung cấp, ma khí bên trong Ma Hạch càng dùng càng thiếu.
Đầu tiên là đánh với Tô Hành Lập, sau lại chiến Long Chấn Vũ, hai lần giao tranh đã khiến ma khí bên trong Ma Hạch hao phí hơn nửa, nếu như tái chiến với Thanh Linh Độc Hùng, khẳng định sẽ hao hết.
Thế này thì chết.
Vân Phi Dương không có Ma khí cung cấp, bát đại Linh Hoàng cũng giống như thế, cho nên lưu bọn hắn tại Thiết Cốt Thành, cố ý căn dặn, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng xuất thủ.
- Sau khi tìm tới Mộc thuộc tính, nhất định phải tu luyện thật tốt, tranh thủ sớm ngày đột phá kiếm vũ hai đạo đến Hoàng Cấp!
Vân Phi Dương âm thầm hạ quyết tâm.
Tại Vạn Thế Đại Lục lấy linh khí làm chủ, vẫn nên lấy kiếm vũ hai đạo làm chủ.
"Chi chi."
Đột nhiên, trên tàng cây truyền đến gọi tiếng.
Vân Phi Dương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tiểu hầu tử ngồi xổm trên một nhánh cây, lúc này ngạc nhiên hỏi lại:
- Ngươi tại sao lại đến đây?
Lục phẩm cao cấp hung thú đều bị chính mình cắt đuôi vung vô ảnh vô tung, sao tiểu gia hỏa này tìm được?
"Chi chi."
Tiểu hầu tử chỉ chỉ phương xa, nhe răng nhếch miệng kêu to, chợt nhảy hướng qua một cây đại thụ khác.
Vân Phi Dương có thể hiểu đại khái, nó đang muốn dẫn mình đi một chỗ.
- Chẳng lẽ còn có vườn thuốc khác?
Trong lòng của hắn vui vẻ, lúc này đứng dậy đuổi theo.
Ước chừng một lát.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!