Vân Phi Dương chỉ phụ trách quy hoạch thành trấn, về sau Ma Linh Tộc sinh hoạt thế nào thì phải dựa vào chính bọn hắn.
Làm xong những thứ này, hắn trở về hiện thực.
Vốn muốn tiếp tục thâm nhập vào sâu hơn để tìm hiểu Vân Độc Lâm.
Nhưng tính toán thời gian, từ khi rời Vu Tộc bộ lạc tới đây đã trôi qua ba tháng, chắc phải về trước báo bình an?
"Rống!"
Vào lúc này, giữa rừng núi truyền đến tiếng rống đinh tai nhức óc.
Vân Phi Dương biến sắc, lúc này không do dự, đứng dậy trở về Vu tộc, bởi vì dựa vào cường độ thanh âm kia, chí ít đạt tới thất phẩm.
Thực lực hắn bây giờ còn chưa đủ chống lại Thánh cấp hung thú.
- Sau này trở về phải tu luyện thật tốt, trước đề cao cảnh giới Kiếm Đạo cái đã.
Vân Phi Dương nói thầm.
Sau khi thu hoạch được Khô Mộc thuộc tính, võ đạo cảnh giới của hắn đã đạt tới Vũ Vương đỉnh phong, nhưng thủy chung bị kẹt lại Vũ Vương hậu kỳ.
Phi Dương đại lục nắm giữ linh lực bàng bạc, tương đương với việc mang theo một kho linh khí cự đại.
Đột phá Vũ Hoàng dễ như trở bàn tay!
Không biết sao.
Kiếm Đạo cảnh giới thủy chung ngừng bước không tiến, ảnh hưởng đề bạt võ đạo, nhất định phải lĩnh ngộ kiếm đạo đến Hoàng Cấp mới có thể khiến võ đạo đột phá.
Nói cách khác.
Cảnh giới võ đạo của Vân Phi Dương tùy thời đột phá đến Hoàng Cấp, chỉ cần lĩnh ngộ kiếm đạo nữa là được.
Mà một khi đột phá Hoàng Cấp, chính là kiếm vũ Song Hoàng chấn kinh trên đời, nếu như tính luôn Ma đạo thì sẽ trở thành Ma Kiếm Vũ Tam Hoàng!
Phía ngoài Vân Độc Lâm.
Vân Phi Dương từ bên trong đi ra.
Hắn quay lại nhìn về phía độc lâm sương mù lượn lờ, nỉ non:
- Đợi thực lực của ta mạnh hơn sẽ đến tiếp.
Hắn chỉ mới thăm dò ở ngoại vi cấm địa Nam Cương này.
Chỗ sâu có lẽ có dược tài cùng chí bảo càng mạnh hơn, chỉ có thể chờ đợi thực lực mạnh lên mới thăm dò tiếp.
Vu Tộc bộ lạc.
Vô số cỗ xác chết đứng ngổn ngang bên ngoài, con ngươi chúng đều trống rỗng vô thần, quanh thân hiện ra Tử khí nồng đậm.
Đây là thi thể do Khống Thi Giáo luyện chế ra, được xưng là thây khô.
Bọn họ không có tư duy, nhưng nếu được chủ nhân thao thì sẽ thể hiện ra thực lực không kém gì Vương cấp, Hoàng Cấp.
Càng nguy hiểm hơn là.
Số lượng thây khô đứng bên ngoài Vu Tộc bộ lạc khoảng chừng mấy ngàn con.
Bên trong có ít nhất một nửa đạt tới Vương cấp!
"Ha ha ha!"
Thác Nhĩ Đồ đứng đang phía sau thây khô, cười lạnh quát:
- Lăng Sa La, ngươi cho rằng tìm Vân Phi Dương làm chỗ dựa thì rất ngưu à, ngày hôm nay bản Tộc trưởng để ngươi hiểu rõ, cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân!
- Đáng giận!
Lăng Sa La nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, phẫn nộ không thôi.
Dạ Phượng Kiều vừa đảm nhiệm chức tộc trưởng cũng lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Thác Nhĩ Đồ đào thoát từ lao ngục, không có ai để trong lòng lại trở về, mà còn mang đến nhiều thây khô của Khống Thi Giáo.
Cái này thật phiền phức.
Khống Thi Giáo tại Nam Cương, tiếng xấu lan xa, một khi bị giáo phái này để mắt tới, kết quả đều là diệt tộc!
Trăm tên Linh Vương do Vân Phi Dương lưu lại bảo hộ trước người Lăng Sa La, trong ánh mắt lấp lóe vẻ âm u, đồng thời cũng có chút kiêng kị.
Vừa rồi, một Linh Vương ra tay công kích thây khô, nhưng dây dưa đến nửa canh giờ cũng không thể đánh giết.
Sau cùng Ma lực hao hết bị bắt giữ.
Thây khô được thủ pháp đặc thù luyện chế, không có cảm giác đau, càng không biết mệt mỏi, trình độ chịu đòn không phải Ma Linh Tộc có thể so sánh.
Trừ phi lực lượng đạt đến cực hạn trực tiếp đánh nát hoặc phải bắt được người Khống Thi mới có khả năng.
Nhưng.
Người Khống Thi biết mình yếu kém, trong lúc đối địch thì luôn núp phía sau, rồi triệu hoán ra càng nhiều thây khô hơn vây quanh chính mình.
Bên ngoài Vu Tộc bộ lạc.
Trừ thây khô cùng Thác Nhĩ Đồ ra, không còn nhìn thấy người nào khác.
Hiển nhiên, tất cả Khống Thi nhân đã ẩn giấu hết rồi.
Chuyện này rất khó giải quyết.
Ma Linh Linh Vương cấp một khi đánh nhau với thây khô, hậu quả chỉ có một, chính là hao hết Ma khí!
"Khặc khặc kiệt."
Đột nhiên, thanh âm quỷ dị truyền ra.
Một lão giả mặc hắc bào, đầu đội trang sức làm từ đầu lâu từ chỗ tối đi ra, người này không cao, da thịt trắng bệch, thần sắc dữ tợn, nhìn qua rất khủng bố.
- Ca ca.
Thác Nhĩ Đồ cười nói:
- Đám võ giả kỳ quái này dùng để làm thây khô thì không còn gì tuyệt hơn.
Nguyên lai, người kia chính là Giáo chủ Khống Thi Giáo.
Huynh trưởng cùng mẹ khác cha với Thác Nhĩ Đồ, Lệnh Đạt Nhi!
"Khặc khặc kiệt!"
Lệnh Đạt Nhi âm u cười một tiếng, nhìn chằm chằm đám Ma Linh, âm u nói:
- Rất tốt, phi thường tốt, Bản Giáo Chủ hôm nay tới đúng chỗ rồi!
Hắn không hề có tình cảm gì đối với tên đệ đệ này, cũng không có ý định giúp đỡ. Nhưng nghe nói gia hỏa gọi Vân Phi Dương kia có thực lực rất mạnh, có thể dùng để làm thây khô, lúc này mới tự mình chạy đến.
Chính chủ không thấy.
Lại nhìn thấy đám Ma Linh cường đại, điều này cũng khiến hắn rất hài lòng.
- Ca ca, còn chờ gì nữa, mau động thủ đi!
Thác Nhĩ Đồ thúc giục.
Hiện tại hắn đã không còn để ý đến chức Tộc trưởng Vu tộc nữa.
Chỉ cần giết chết Lăng Sa La và Dạ Phượng Kiều mới có thể xuất ra một ngụm ác khí, nếu như luyện chế họ thành thây khô thì càng tốt hơn.
"Ba."
Lệnh Đạt Nhi búng tay một cái, ra lệnh:
- Các tiểu tử, lên cho ta!
Đám người Khống Thi ẩn trong bóng bắt đầu thao túng Linh Niệm.
Ngàn thây khô cấp tốc phóng tới Vu Tộc bộ lạc, tốc độ của chúng vậy mà rất nhanh!
- Nhớ kỹ!
Vào lúc này, Lệnh Đạt Nhi bổ sung thêm một câu:
- Không được làm hỏng những thi thể này, nếu không rất khó luyện chế ra thây khô hoàn mỹ!
- Nhị bà bà.
Mắt thấy thây khô công tới, Lăng Sa La lo lắng hỏi:
- Làm sao bây giờ?
- Hài tử.
Dạ Phượng Kiều lên tiếng:
- Ta cùng tộc nhân ngăn chặn bọn họ, con nhanh dẫn đám thủ hạ của nam nhân mình rời khỏi nơi này!
Dứt lời, nàng lạnh giọng quát:
- Vu tộc tộc nhân, thời điểm các ngươi chuộc tội đã đến!
"Hô!"
Võ giả Vu Tộc bộ lạc nhao nhao bạo phát tu vi.
Thực lực bọn hắn lộn xộn không đồng đều nhưng trên mặt tất cả đều không mảy may sợ hãi, ngang nhiên phóng tới đám thây khô.
Bị Thác Nhĩ Đồ lừa bịp, mười năm một mực nguyền rủa Thánh nữ. Vào hôm nay, cần dùng hành động để chuộc tội!
"Khặc khặc kiệt."
Lệnh Đạt Nhi âm u cười nói:
- Đệ đệ, những tộc nhân này của ngươi muốn làm thiêu thân lao vào đầu lửa kìa.
Thác Nhĩ Đồ lạnh lùng nói:
- Một đám ngu xuẩn, còn không nhanh đầu hàng!
Không sai.
Vu tộc tộc nhân rất ngu xuẩn.
Ngu đến mức bị hắn lừa gạt mười năm.
Nhưng ngày hôm nay, bọn họ muốn dùng sinh mệnh để bảo vệ tôn nghiêm, bảo hộ Thánh nữ!
Đầu hàng?
Tuyệt không thể!
"Ầm ầm!"
Một cỗ thây khô nâng quyền đánh tới, mấy tên tộc nhân Vu tộc bị oanh vỡ nát, đối mặt với cỗ máy giết chóc không có cảm giác đau này, bọn họ quả thật yếu ớt đến đáng thương.
- Hài tử!
Dạ Phượng Kiều đẩy Lăng Sa La ra, quát:
- Đi mau!
- Nhị bà bà…
Lăng Sa La vừa mới mở miệng, hai Linh Vương nữ tính đã ôm nàng bỏ chạy.
Linh Vương còn lại thì chuẩn bị chiến đấu.
Lúc Quốc sư rời đi có dặn dò, phải bảo vệ Lăng Sa La, bảo hộ Vu tộc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!