"Ào ào"
Mưa to như trút nước cọ rửa núi rừng nguyên thủy tối tăm.
Lăng Sa La một người co lại trong sơn động, nghe tiếng mưa rơi ở ngoại giới, nước mắt rơi xuống như mưa.
Nàng không muốn chạy trốn.
Nhưng lại bị hai Linh Vương kéo ra đây.
- Vân Phi Dương...
Lăng Sa La chôn đầu giữa hai chân, khóc thút thít nói:
- Thật xin lỗi, là ta hại huynh, ta không nên dẫn huynh đến Nam Cương, là ta hại thủ hạ của huynh!
Khống Thi Giáo phái tới nhiều cường giả, triệu hoán ra ngàn thây khô, nàng hiểu rõ, Vu tộc đã xong, những Ma Linh đó cũng xong.
Lăng Sa La hối hận.
Không nên tới Nam Cương.
Nếu thế, Vân Phi Dương sẽ không đến đây, sẽ không đi Vân Độc Lâm, đến nay không rõ sống chết.
Vu tộc tộc nhân tuy cho mình là tội nhân cũng sẽ không bị tai hoạ ngập đầu.
- Tội nhân, ta là tội nhân.
Lăng Sa La nắm thật chặt đôi bàn tay, móng tay cấm vào da thịt, máu tươi rơi tí tách.
"Xoát."
Hai Ma Linh bảo hộ nàng đi tới, một người trong đó phát ra tiếng nhân loại, cứng ngắc nói:
- Lăng cô nương, mưa tạnh, chúng ta đi thôi.
Lăng Sa La ngẩng đầu, hỏi lại:
- Đi đâu?
- Hồi Đông Lăng Quận.
- Các cô đi đi.
Lăng Sa La đứng lên, xóa nước mắt trên mặt, kiên định nói:
- Ta muốn đi tìm Vân Phi Dương!
Việc đã đến nước này.
Nàng tuyệt không trở về Đông Lăng Quận.
Bởi vì không dám đối mặt với Lâm Chỉ Khê, đối mặt với Liễu Nhu.
Những nữ nhân này đều rất quan tâm Vân Phi Dương, do mình dẫn huynh ấy ra ngoài mới rơi vào kết cục sinh tử không rõ này!
Nhất định phải đi tìm huynh ấy.
Cho dù chết trong Vân Độc Lâm cũng được!
Hai Linh Vương nhìn nhau, nói:
- Chúng ta đi cùng cô.
Vu Tộc bộ lạc một mảnh hỗn độn, Thác Bạt Linh Hoàng đứng yên tại chỗ, nhắm mắt phóng thích ma niệm.
Vân Phi Dương đi vào Nam Cương chỉ mang một mình hắn.
Thất Hoàng lưu lại Thiết Cốt Thành.
Nguyên nhân cho việc này rất đơn giản, vì năng lực đặc thù của tên này, có thể bắt được hình ảnh đã xảy ra, sẽ có tác dụng lớn trong một lúc nào đó.
Quả nhiên như vậy.
Năng lực Thác Bạt Lưu hôm nay phát huy tác dụng, qua nửa canh giờ phân tích, kể lại chuyện phát sinh ba ngày trước cho Vân Phi Dương nghe.
- Vô số thi thể?
Mục quang Vân Phi Dương lãnh lệ quát:
- Quả nhiên là Khống Thi Giáo!
Hắn thực đã đoán được một phần nào. Dù sao, có cả trăm Linh Vương ở đây bảo vệ mà Vu Tộc bộ lạc vẫn bị công phá, toàn bộ Nam Cương chỉ có thế lực này.
"Răng rắc."
Vân Phi Dương nắm chặt quyền đầu, phẫn nộ không thôi:
- Khống Thi Giáo, nếu lão tử không diệt ngươi, thề không làm người!
"Vù vù —— "
Cuồng bạo sát khí lan tràn khắp nơi.
Thác Bạt Lưu đứng bên cạnh nhất thời lạnh run, trong ánh mắt hiện ra vẻ hãi nhiên (sợ hãi lẫn ngạc nhiên), lẩm bẩm:
- Sát khí thật mạnh!
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Truy xem bọn họ rời đi như thế nào.
- Quốc sư.
Thác Bạt Lưu nói tiếp:
- Trong hình ảnh có ghi lại, Lăng cô nương được hai Linh Vương mang đi, cũng không bị Khống Thi Giáo bắt.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Lúc này trầm mặt, nói:
- Còn không mau đi tìm!
- Vâng vâng!
Thác Bạt Lưu vội vàng dựa theo vị trí hình ảnh mà đuổi theo.
Hung thú cường đại có thể so với Hoàng Cấp không hiếm ở Vân Độc Lâm, đồng thời cũng trải rộng trong rừng rậm rậm rạp nguyên thủy.
Ba người Lăng Sa La bất hạnh gặp được.
"Rống!"
Hung thú giống như núi cao gầm lên giận dữ, chợt phun ra từng đạo lưu quang đến hai Linh Vương đang lơ lửng giữa trời.
"Ầm ầm!"
Tiếng vang truyền ra.
Hai Linh Vương bị đánh trúng, miệng phun máu tươi lui về phía sau. Các nàng tuy là cường giả trong Vũ Vương nhưng đối mặt với lục phẩm hung thú Hoàng Cấp, cũng chỉ có thể bị ngược.
- Lăng cô nương!
Một Linh Vương suy yếu đứng lên quát:
- Chạy mau!
Các nàng đã hết sức.
Vì bảo hộ an toàn cho cô gái trước mặt chỉ có thể dùng lực lượng còn sót lại cuối cùng trong cơ thể quấn lấy con hung thú để nàng ta có thể đào thoát.
- Chạy?
Lăng Sa La đắng chát cười một tiếng.
Nàng ngăn trước mặt hai người, trong tay xuất ra một bình bình độc dược, nói:
- Ta sẽ không chạy, muốn chết, thì cùng nhau chết!
Nói rồi.
Mở bình độc được ra, độc dược có màu sắc hình thù kỳ lạ chiếu rọi ra ngoài.
Những năm gần đây.
Nàng luyện chế không ít độc dược.
Nhưng bị năng lực giới hạn, chỉ có thể hạ độc được Vũ Vương, đối mặt với Hoàng Cấp hung thú, tuyệt không có bất kỳ tác dụng gì.
"Rống!"
Thú khổng lồ rống to một tiếng thổi bay độc phấn, giơ tay đập tới.
Lăng Sa La không muốn động, thủy chung đứng trước người hai Linh Vương, chầm chậm nhắm đôi mắt đẹp lại.
Vân Phi Dương vì mình mà sinh tử chưa biết.
Vu tộc vì mình mà bị diệt tộc.
Mình chỉ là một tai họa.
Trên đời này, chết không phải đáng sợ nhất, mà là một người không còn động lực sống sót.
Lăng Sa La thuộc về loại sau, thậm chí nàng còn hận chính mình.
"Vù vù —— "
Bàn tay thú khổng lồ đập tới, sinh mệnh Lăng Sa La nguy cơ trong sớm tối.
- Nữ hài.
Đột nhiên, ở sâu trong nội tâm, hiện ra thanh âm ôn nhu tinh tế.
Tâm thần Lăng Sa La chấn động.
Thanh âm ôn nhu lần nữa truyền đến:
- Thân là người ngươi thờ phụng, ta không cho phép ngươi không có dũng khí sống sót.
Người ta thờ phụng?
Lăng Sa La hoảng sợ hỏi lại:
- Người... Người là ai?
Âm thanh vang lên:
- Ta là ai không quan trọng, trọng yếu là ngươi có muốn sống sót đi tìm nam nhân mình yêu, đi báo thù cho tộc nhân của mình không?
- Muốn!
Lăng Sa La không cân nhắc đáp nhanh.
Thanh âm lần nữa truyền ra:
- Buông lỏng tâm thần, từ bỏ hết thảy đề phòng, ta sẽ để mộng tưởng của ngươi trở thành sự thật!
Bốn chữ sau cùng tựa như ẩn chứa Ma lực, Lăng Sa La cuối cùng dựa theo chỉ thị từ bỏ đề phòng, buông lỏng tâm thần.
"Vù vù —— "
Một cỗ lực lượng bàng bạc xuất hiện, bao phủ quanh thân Lăng Sa La.
Hai Ma Linh sau lưng đang thụ thương thấy thế, sắc mặt đại biến, bởi vì khí tức đột nhiên xuất hiện thực quá kinh khủng, thậm chí khiến mình có xúc động muốn quỳ xuống!
Có thể làm được điểm ấy, chỉ có một loại thuộc tính, chính là Thần lực!
Không sai.
Thuộc tính bao phủ quanh thân Lăng Sa La chính là Thần lực.
Nói cách khác.
Nàng cũng là người mang theo thần hồn!
Bàng bạc Thần lực ngưng tụ thành đoàn, một hư ảnh dáng người uyển chuyển dần dần xuất hiện, nàng lười biếng duỗi người một cái, phảng phất như đã ngủ say rất lâu.
Đây là một nữ nhân, hơn nữa còn là người Vân Phi Dương đã từng tìm kiếm để muốn phân cao thấp về độc thuật - Vu Thần!
"Hưu —— "
Trong nháy mắt hư ảnh xuất hiện, Lăng Sa La bỗng nhiên mở to hai mắt, quang mang kim sắc lóe lên một cái rồi biến mất, chợt cười nói:
- Ngủ thật lâu, rốt cục thức tỉnh.
Giờ khắc này.
Lăng Sa La không còn là chính nàng, mà chính là Vu Thần.
"Vù vù!"
Nhưng vào lúc này, tay thú khổng lồ vung đến, cuồng phong thổi loạn tóc đen của nàng.
- Vân Phi Dương.
Vu Thần cười nói:
- Không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống, vậy mà để cho cơ thể ta nội trú yêu sâu như vậy, chẳng lẽ đây là thiên ý trong lời nói của Trí Tuệ Chi Thần?
"Xoát."
Đột nhiên, nàng nhẹ nhàng nâng tay lên.
Thần lực ngưng tụ cuồn cuộn bàng bạc, nhẹ nhõm ngăn bàn tay đang oanh đến.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!