Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vân Phi Dương (FULL)

Trầm Thanh đột nhiên quỳ trên mặt đất bái sư để Vân Phi Dương cảm thấy ngoài ý muốn.  

             Lại nói.  

             Tu luyện lâu như vậy, lần đầu tiên có người muốn bái mình làm sư phụ, cảm giác vẫn rất thoải mái.  

             Đương nhiên.  

             Tại Thần Giới, rất nhiều tuấn kiệt muốn bái Chiến Thần làm sư phụ, đáng tiếc vô duyên gặp nhau.  

             - Vân đại ca.  

             Mục Oanh mở lời:  

             - Hắn thật đáng thương, huynh thu hắn đi.  

             - Cái này…  

             Vân Phi Dương xoắn xuýt.  

             Nói thật.  

             Hắn hoàn toàn không có cân nhắc qua việc thu đồ đệ.  

             Mà coi như thu.  

             Chắc cũng sẽ không như Tứ Hải Kiếm Đế, hao tâm tổn trí phí sức cho đồ đệ mình, tuyệt đối là chân trước thu, chân sau thả, để đối phương tự sinh tự diệt.  

             Bất quá.  

             Oanh Oanh đã lên tiếng, Vân Phi Dương không tiện cự tuyệt, vung tay nâng tiểu gia hỏa lên, nói:  

             - Bái ta làm thầy, có thể.  

             Trầm Thanh đại hỉ.  

             Thần tiên ca ca có thể giải quyết hết Ma Linh thủ lĩnh, thực lực rất mạnh.  

             Nếu mình trở thành đồ đệ hắn, nhất định sẽ trở thành cường giả, tu luyện có thành tựu thì có thể đi giết Ma Linh báo thù cho phụ thân!  

             Tiểu gia hỏa cũng không biết, người sư tôn này của hắn thật rất trâu bò, đã từng là Chiến Thần, bao nhiêu tuổi trẻ tuấn kiệt trên Thần giới muốn mà không được đây.  

             - Bất quá.  

             Vân Phi Dương bổ sung:  

             - Nhất định phải tiếp nhận khảo nghiệm.  

             - Khảo nghiệm?  

             Phi Dương đại lục.  

             Vân Phi Dương mang theo Trầm Thanh tới đây, tiện tay bố trí ra một tòa tháp trên một mảnh đất trống, nhìn qua tạo hình thì tương tự như Luyện Võ Tháp của Đông Lăng học phủ.  

             Đâu chỉ tương tự.  

             Trận pháp bên trong cũng được bố trí y chang.  

             "Ông."  

             Vân Phi Dương mang theo Trầm Thanh tiến vào tầng thứ nhất, đứng trong khu vực an toàn, nói:  

             - Ải thứ nhất khảo nghiệm ý chí, nếu như ngươi có thể chống đỡ được tám canh giờ, coi như thông qua.  

             - Tốt!  

             Trầm Thanh không do dự, bước ra một bước.  

             Nhưng.  

             Một khắc khi hắn vừa mới đi vào, nhiệt độ trong tháp đột nhiên tăng lên, thiêu đốt da thịt toàn thân hắn.  

             Trầm Thanh cau mày, lúc này ngồi xếp bằng xuống, mặc dù thân thể bị chưng nướng, vẫn đau khổ chống đỡ, hắn nhất định phải bái Vân Phi Dương làm thầy, gian nan cỡ nào cũng phải chịu đựng được.  

             Biết được Trầm Thanh bị đưa vào khảo nghiệm cùng loại với Luyện Võ Tháp, Mục Oanh đứng ngoài tháp nói:  

             - Vân đại ca, huynh để hắn chèo chống tám canh giờ, có phải quá lâu?  

             - Không lâu đâu.  

             Vân Phi Dương cười nói.  

             Còn không lâu?  

             Mục Oanh có chút choáng.  

             Nàng nhớ kỹ, yêu nghiệt như Vân đại ca trước mắt của mình lần đầu tiến vào Luyện Võ Tháp tầng thứ nhất cũng chỉ chịu được tám canh giờ.  

             Một hài đồng gần bảy tuổi làm sao có thể chịu nổi!  

             - Vân đại ca.  

             Mục Oanh nói:  

             - Nếu như huynh không nghĩ tới việc thu hắn làm đồ đệ, Oanh Oanh cũng không trách huynh, nhưng huynh không thể tra tấn một đứa bé như thế chứ.  

             - Yên tâm đi.  

             Vân Phi Dương xoa khuôn mặt nàng, nói:  

             - Tiểu gia hỏa kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của muội đó, nhất định có thể vượt qua.  

             - Thật sao?  

             Mục Oanh bán tín bán nghi.  

             Vân Phi Dương cười đáp:  

             - Đương nhiên là thật.  

             Mục Oanh không nói nữa, nhìn vào trong tháp, chắc do quá lo lắng cho an toàn của Trầm Thanh mà hai bàn tay nàng nắm chặt tay Vân Phi Dương.  

             - Oanh Oanh.  

             Vân Phi Dương theo sát tới, nói:  

             - Muội quan tâm người khác như vậy, ta sẽ ăn dấm đó.  

             - A?  

             Mục Oanh vội vàng e thẹn nói:  

             - Vân đại ca, huynh nghĩ loạn gì thế, ta chỉ thấy hắn rất đáng thương, mà chỉ là một đứa bé nữa.  

             Vân Phi Dương đương nhiên biết.  

             Hắn nhẹ nhàng ôm nàng nói:  

             - Đây là hài tử của người ta, nếu như muội thích, không bằng sinh cho ta một đứa bé đi.  

             Nguyên lai đây mới là mục đích của hắn.  

             Mục Oanh xấu hổ đỏ mặt.  

             Vân Phi Dương vô liêm sỉ nói:  

             - Có hài tử của chính mình, Oanh Oanh nhất định sẽ là mẫu thân tốt nhất trên đời này.  

             - Vân…Vân đại ca!  

             Mục Oanh đơn thuần, bị hắn nói mấy câu đã khó có thể chống đỡ.  

             - Đi thôi.  

             Vân Phi Dương kéo tay nàng, nói:  

             - Sắc trời đã không còn sớm, chúng ta đi làm chính sự đi.  

             - A?  

             Mục Oanh vội vàng đẩy hắn ra nói:  

             - Vân…Vân đại ca, ta vẫn nên ở chỗ này chờ đứa bé kia đi ra thôi.  

             Vân Phi Dương nói:  

             - Buổi tối, Âm khí nặng, có lợi cho việc muội thôi diễn phương vị đại mộ.  

             Mục Oanh khẽ giật mình, nỉ non:  

             - Nguyên lai chính sự là cái này.  

             Vân Phi Dương theo sát tới, biết mà còn hỏi:  

             - Không phải cái này thì sẽ còn là cái gì? Chẳng lẽ, muội cho rằng làm chính sự…  

             Mục Oanh gấp gáp chen lời hắn:  

             - Không có…không có gì, Vân đại ca huynh chớ suy nghĩ lung tung!  

             Vân Phi Dương cười nói:  

             - Ta nghĩ lung tung hay muội nghĩ lung tung?  

             Mục Oanh bị hỏi thế, thật không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể cúi đầu, gương mặt xấu hổ ửng đỏ.  

             Càng như vậy.  

             Càng lộ ra vẻ thẹn thùng đáng yêu.  

             Điều này lại kích phát tính không biết xấu hổ của Vân Phi Dương, hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của Mục Oanh lên, cuối đầu xuống hôn xuống.  

             Hai cặp môi mỏng dính chung một chỗ.  

             Tư duy Mục Oanh hỗn loạn, trong đầu trống rỗng, thậm chí hô hấp như muốn dừng lại, cứ để Vân Phi Dương khi dễ không kiêng nể gì.  

             Một lúc sau.  

             Thân thể nàng nóng rực, phảng phất như bị hòa tan, cuối cùng bất lực tựa vào trong ngực Vân Phi Dương, hai tay cứng ngắc, đầu luôn duy trì tư thái nghiêng.  

             Không hề nghi ngờ.  

             Dưới thế công của Vân Phi Dương, Mục Oanh không có bất kỳ lực kháng cự nào, tuyệt đối ở vào thế bị động.  

             Thậm chí.  

             Bởi vì nín hơi nên thiếu oxy nghiêm trọng, vẫn như thế ngẩn người, không dám phản kháng, không dám đẩy nam nhân này ra.  

             Vân Phi Dương buông nàng ra, nhẹ giọng chỉ trích:  

             - Nha đầu ngốc, muội muốn nín đến chết à?  

             "Hô —— "  

             Mục Oanh há mồm thở dốc, trên gương mặt tinh xảo không biết thẹn thùng hay do kìm nén lâu mà đỏ chót.  

             - Vân đại ca!  

             Nàng thở một hồi, nói:  

             - Lâm tỷ tỷ có nói qua, nếu như huynh khi dễ muội, thì…  

             "Xoát."  

             Vân Phi Dương kéo tay nàng, nghiêm túc nói:  

             - Lâm Chỉ Khê là Lâm Chỉ Khê, muội là muội, đừng nghe nàng.  

             Nhìn thấy sắc mặt Vân đại ca thay đổi, Mục Oanh lúc này ngậm miệng lại.  

             Vân Phi Dương như ý thức được khẩu khí mình có chút nặng, giải thích:  

             - Ý ta là không nên quá ỷ lại vào Lâm Chỉ Khê, muội phải có chủ kiến của chính mình.  

             Mục Oanh đáp:  

             - Vân đại ca, muội hiểu rồi.  

             Nam nhân đều có ý muốn bảo hộ nữ hài ôn nhu giống như Mục Oanh vậy, Vân Phi Dương cũng có chừng có mực, không dám làm loạn, sợ thương tổn nàng.  

             Nếu đổi thành Lương Âm, chỉ sợ sớm đã kích phát ra ham muốn chinh phục, đẩy ngã nữ nhân kia xuống đất.  

             Cũng chỉ có Mục Oanh để cho Vân Phi Dương không có bất kỳ tà niệm gì, mà lấy tình cảm đơn thuần nhất yêu thương.  

             Trong động.  

             Mục Oanh lần nữa ngồi xếp bằng xuống vận chuyển Thôi Diễn Thuật.  

             Quả nhiên như Vân Phi Dương nói, đêm tối Âm khí tràn đầy, lần nữa thôi diễn vị trí đại mộ đã có tiến triển.  

             - Vân đại ca!  

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận