Ngay thời điểm Vân Phi Dương dẫn theo Mục Oanh đi tìm đại mộ, đại quân 500 ngàn Ma Linh do Gia Cát Cẩm suất lĩnh đã giết tới Triêu Dương Thành.
Giờ phút này.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Song phương đã hình thành thế đối chọi.
Địch Ba và Úc Mộc Chân cùng vài Linh Hoàng treo giữa không trung, ánh mắt lấp lóe vẻ hoảng hốt.
Phải biết.
Bọn họ tập kết tộc nhân đến chuẩn bị tấn công Quân Linh Thành, không nghĩ tới nhân loại lại chủ động công trước.
Mà.
Quân đội của bọn họ cũng là Ma Linh, số lượng cũng không ít, 500 ngàn!
Nhìn đám Thác Bạt Lưu không yếu hơn mình, Địch Ba mục quang lãnh lệ nói:
- Thân là Ma Linh Tộc, nghe nhân loại chỉ huy, thật sự là sỉ nhục.
- Cắt.
Thác Bạt Lưu cười lạnh một tiếng.
Linh Hồn Nguyên Thần bị Vân Phi Dương không chế, bọn họ không nghe cũng không có cách nào.
Huống hồ, nếu không có tên kia, tộc nhân mình sẽ không tiến vào được hoàn cảnh tốt như Phi Dương đại lục đâu.
Nghe theo hắn là cam tâm tình nguyện đó!
- Các ngươi không phải cũng nghe theo một gia hỏa gọi là Ma Tôn chỉ huy à?
Hô Duyên Linh Hoàng thản nhiên đáp trả.
Địch Ba nói:
- Ma Tôn đại nhân nắm giữ huyết mạch Ma tộc, chúng ta thần phục là đương nhiên.
Bọn người Thác Bạt Lưu nghe vậy, biến sắc.
- Ma tộc?
Gia Cát Cẩm nhíu mày.
Chẳng lẽ, sau khi Thần Giới hủy diệt, Ma tộc vẫn còn tồn tại, đồng thời thức tỉnh tại vị diện này?
Đã từng là Chiến Tranh Chi Thần, nàng và Ma tộc từng giao phong rất nhiều lần với nhau.
- Địch Ba.
Úc Mộc Chân lạnh lùng nói:
- Không cần nói nhảm, nhanh tiến công để đám đồng tộc bị nhân loại mê hoặc này phi hôi yên diệt hết đi.
- Như thế cũng tốt.
Địch Ba nhàn nhạt vung tay.
Đại môn Triêu Dương Thành rộng mở, vô số Ma Linh chen chúc đi ra, cầm đầu là Vương cấp, số lượng không ít hơn trăm.
Gia Cát Cẩm cười nhạt một tiếng.
Rõ ràng có thể đóng giữ thành trì để phòng ngự, hết lần này tới lần khác lại ra khỏi thành nghênh chiến, nói như thế, đánh nhau sẽ thoải mái hơn.
Giá!
- Trận!
Nàng vung chiến kỳ lên.
"Xoát!"
Mấy vạn Ma Linh hàng đầu sắp xếp thành đội hình kỳ quái.
Viện quân do Vân Phi Dương cầm đầu chen chúc đứng trước dưới Triêu Dương Thành, mở ra cuộc tấn công, bởi vì binh lực song phương tương xứng, trận chiến này sợ rằng sẽ chấn động nhân tâm.
Nhưng.
Ngay tại thời điểm hai quân chuẩn bị lao vào nhau, bầu trời phía Tây đột nhiên phát ra hồng quang chói mắt, bao phủ hơn phân nửa bầu trời.
Hình ảnh thực quá rung động.
Đến mức 100 vạn Ma Linh hai bên đồng loạt quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt lóe ra vẻ mờ mịt.
- Chuyện gì xảy ra?
Gia Cát Cẩm hoảng hốt không thôi.
Vào lúc này, khắp nơi vì thế mà chấn động, sau đó ngày càng nghiêm trọng, phảng phất như động đất.
Đông Vực.
Bên trong Quân Linh Thành.
Hồng quang nhuộm đầy nửa bầu trời sinh ra chấn động cũng lan đến đây.
Bọn người Lý Nhược Phong ở bên trong cũng lộ ra ánh mắt chấn kinh.
- Chẳng lẽ…
- Mấy câu khắc trên vách đá kia là thật?
Trong lòng võ giả Đông Vực đều nổi lên sóng to gió lớn.
Thân là người địa phương, bọn họ nhớ rất kỹ những câu nói được khắc trên vách đá tại sườn đồi ở Tây Vực kia.
Hồng hà nhiễm thương khung.
Khắp nơi phát dị tượng.
Động phủ Nhật Nguyệt Vũ Thần hiện!
Những chữ được khắc trên vách đá tại sườn đồi này rất cỗ xưa, đã không cách nào biết được niên đại cũng như là người khắc, trước kia từng nhấc lên oanh động to lớn.
Nhật Nguyệt Vũ Thần.
Cái tên này cũng không xa lạ gì.
Đó là cường giả Vũ Thần duy nhất của Tinh Thần đại lục từ trước đến nay, tám ngàn năm trước phá vỡ hư không mà đi, từ đó về sau trở thành tính ngưỡng của tất cả võ giả trên đại lục.
Lúc đó.
Sau khi nhìn thấy những dòng chữ trên vách đá, võ giả tại Tây Vực Tinh Thần đại lục thậm chí toàn bộ đại lục đều đi tìm động phủ do cường giả Vũ Thần lưu lại.
Đáng tiếc.
Tìm mấy trăm năm vẫn không thấy.
Khi đó.
Rất nhiều võ giả suy đoán.
Chữ trên vách đá được cố ý khắc lên để trêu đùa đại chúng.
Thời điểm bọn hắn còn đang mê mang.
Một đại năng tuyên bố:
- Nếu như lời trên vách đá là thật, nhất định là do Nhật Nguyệt Vũ Thần lưu lại cơ duyên cho chúng ta, thời gian chưa tới, động phủ sẽ không xuất hiện.
Câu nói này được rất nhiều võ giả tán thành.
Dù sao, hai câu hồng hà nhiễm thương khung, khắp nơi phát dị tượng đã nói đến điều kiện để Vũ Thần động phủ xuất hiện.
Võ giả Tinh Thần đại lục tỉnh táo lại.
Bọn họ không còn tìm kiếm không mục đích, bắt đầu chờ đợi dị tượng mà chữ trên vách đá nói tới.
Đáng tiếc, chờ đợi ròng rã mấy ngàn năm, dị tượng được miêu tả từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện.
Một thời gian sau.
Lời tiên đoán trên vách đá bị võ giả lãng quên.
Hoặc nói bọn họ căn bản không trông cậy vào thời điểm khi mình còn sống có thể tận mắt thấy dị tượng như trên đó viết.
Nhưng.
Ngay hôm nay.
Thời điểm nhân loại Tinh Thần đại lục tùy thời có khả năng bị toàn diệt, dị tượng được miêu tả trên vách đá rốt cục xuất hiện!
Hồng hà nhiễm thương khung.
Giờ khắc này, nửa bầu trời bị hồng quang nhuộm đỏ, cũng dần dần lan tràn, có dấu hiệu phủ lên toàn bộ bầu trời, không phải ứng với câu đầu tiên trên vách đá sao?
Khắp nơi phát dị tượng.
Mặt đất dưới chân không ngừng chấn động, khiến người ta khó bảo trì thăng bằng, chẳng phải xác minh câu nói thứ hai?
Bây giờ.
Hai điều kiện đã gần đạt được.
Nói đúng hơn là.
Hai câu đầu trên vách đá đã được xác minh, như vậy tiếp theo chính là lúc động phủ Vũ Thần hiện thế!
Bọn người Lý Nhược Phong nhất thời lệ nóng doanh tròng.
Mấy ngàn năm nghe đồn, vô số tiền bối đau khổ chờ đợi, ngay tại thời khắc nhân loại Tinh Thần đại lục nguy cấp nhất rốt cục xuất hiện!
Chẳng lẽ.
Nhật Nguyệt Vũ Thần có dự cảm đến nên lưu nó cho hậu bối vị diện này, trong một trường hạo kiếp, trong tuyệt vọng lưu lại một đường rạng đông?
Đại điện tối tăm trong lòng đất.
Ma Tôn xếp bằng tu luyện bên trong.
Một khỏa ngọc cầu huyết hồng trôi nổi trước ngực đang tản ra Âm khí nhàn nhạt.
Đột nhiên.
Huyết hồng ngọc cầu khẽ run rẩy.
Mà khi hồng quang tràn ngập toàn bộ thương khung ở ngoại giới, tốc độ nó rung động càng lúc càng nhanh.
- Hả?
Ma Tôn mở mắt, ảm nhận dị dạng của ngọc cầu, nói:
- Chẳng lẽ…
"Xoát."
Thân ảnh hắn biến mất khỏi tu luyện thất, xuất hiện trên không đại điện, đưa mắt nhìn về phía bầu trời bị hồng quang bao phủ, nói:
- Quả nhiên, Xích Dương Trụ sắp xuất thế!
- Phía Tây!
Ma Tôn lúc này hóa thành một đạo lưu quang hướng về Tây Vực.
Thập đại Linh Hoàng đứng đầu nhất trí, thấy Ma Tôn đại nhân rời đi cũng đi theo.
"Ầm ầm!"
Khắp nơi vẫn đang chấn động, toàn bộ thương khung đã bị hồng quang bao phủ, trong lúc mọi người chú mục, một ngọn núi lớn chầm chậm lên không, thủ tại Tây Vực.
Nhật quang đỏ thẫm bao phủ cả ngọn núi tản ra khí thế uy nghiêm.
Kỳ quái là,
Rõ ràng khoảng cách rất xa, nhưng đưa mắt nhìn ngọn núi phảng phất như gần ngay trước mắt.
Dù một góc nhỏ cũng nhìn thấy rõ ràng!
"Ừng ực."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!