Động phủ Nhật Nguyệt Vũ Thần đã từng tu luyện rất lớn, có rất nhiều sơn động, chúng nó câu thông lẫn nhau, phảng phất như một mê cung cự đại.
Sau khi lần lượt đi vào vài sơn động.
Vân Phi Dương nhịn không được tức miệng mắng to:
- Làm nhiều sơn động như vậy, tên kia thật nhàm chán.
Không có cách nào.
Đã đến nhà người khác, mặc dù không thoải mái, cũng chỉ có thể đè ép bực tức, không ngừng đi dạo bên trong.
Mà.
Bởi vì Mục Oanh khó có thể cảm ứng được chí bảo, hai người như con ruồi đi loạn khắp nơi.
Càng bi kịch là.
Dù vào sơn động lớn nhỏ gì cũng đều có bố trí y chang nhau, mà trên vách tường đều khắc đoạn lời nói của kia.
Thật giống như.
Sợ người tiến vào động phủ không biết đây là động phủ hắn tu luyện, không biết hắn là Vũ Thần vậy.
Đi tới đi lui.
Vân Phi Dương và Mục Oanh lần nữa tiến vào một sơn động, đối mặt bố trí thống nhất, đầu óc nhất thời có chút choáng váng.
Một khắc này.
Hắn có xúc động muốn chửi mẹ nó.
- Không được!
Vân Phi Dương dừng lại, nói:
- Lại tiếp tục đi không có mục đích như thế, tìm năm ba năm cũng chưa chắc tìm ra chí bảo.
Hắn tỉnh táo lại.
Sau đó, đi đến vách đá, bắt đầu gõ gõ đập đập, muốn tìm kiếm cơ quan ám đạo cất giấu bên trong.
Đáng tiếc.
Gõ đến sưng tay mà vẫn không tìm được cơ quan nào.
- Vân đại ca.
Mục Oanh đau lòng nói:
- Huynh đừng gõ nữa, nơi này rất lớn, có lẽ có cửa vào khác.
Vân Phi Dương nói:
- Chỉ có thể tiếp tục tìm.
Nói rồi muốn mang Mục Oanh rời đi.
Bất quá, vừa đi hai bước, thần sắc đột nhiên ngưng trọng lên, bởi vì cảm giác được sau lưng có một cỗ Ma khí cường đại đang bay tới.
"Xoát!"
Hắn mãnh liệt xoay người, mục quang lãnh lệ nói:
- Ma tộc!
Mục Oanh có chút mờ mịt.
Vân Phi Dương không giải thích, vô thức bảo hộ nàng bên người, nhìn chằm chằm thông đạo âm u đằng sau.
"Đạp."
" Đạp."
Tiếng bước chân tất nhỏ từ thông đạo truyền đến, mỗi một lần vang lên, Ma khí nồng đậm thêm một chút.
Mới đầu.
Mục Oanh còn không cảm thấy được, nhưng theo thời gian Ma khí ngày càng mạnh, nàng không tự chủ mà rùng mình một cái.
Ma khí của Ma tộc khủng bố hơn Ma khí Ma Linh Tộc nhiều, nó còn có thể quấy rối nhân tâm, hấp thu quá nhiều sẽ trực tiếp tẩu hỏa nhập ma.
Vân Phi Dương nhắc nhở.
- Vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.
- Vâng.
Mục Oanh nghe thế, vội vàng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, đến khi tuần hoàn một Đại Chu Thiên, âm u Ma khí đang xâm nhập vào da thịt mới bị đuổi ra ngoài.
"Đạp."
Nhưng vào lúc này, một đạo hắc ảnh đi tới từ thông đạo u ám, đó là một người trẻ tuổi tương tự như Vân Phi Dương, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười.
- Rốt cục đuổi kịp ngươi rồi.
Ma Tôn ngừng chân, con ngươi âm lãnh khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, bởi vì khí tức Thần tộc hắn chán ghét nhất phát ra trên người đối phương.
Nhưng.
Khi hắn thấy rõ tướng mạo Vân Phi Dương, cả người đột nhiên ngốc trệ, sắc mặt dần dần dữ tợn, sau cùng khàn khàn quát:
- Là ngươi!
Hai chữ này phát ra, Ma khí trong sơn động bỗng nhiên tăng vọt, bộc lộ ra nồng đậm sát cơ.
Từ khi thức tỉnh đến nay.
Trong thức hải của hắn thủy chung tồn tại một đoạn trí nhớ rất thống khổ.
Trong một khu vực âm u.
Mình trọng thương nằm trên mặt đất, bị một nam tử mặc chiến giáp giẫm trên mặt, bên trong ánh mắt của đối phương ẩn chứa sự khinh thường, xem mình như một con kiến nhỏ yếu
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!