Vân Phi Dương rất nghiêm túc nói:
- Chúng ta mười người, chẳng lẽ không giải quyết được một đầu Bsát phẩm sơ cấp hung thú?
Tứ Hải Kiếm Đế trầm mặc.
Mười người họ đều có tu vi Thánh cấp, thậm chí có mình và Tái Mẫu Đơn - Thánh cấp hậu kỳ, cùng một chỗ nhằm vào Bát phẩm hung thú, vẫn có thể giết được.
Có điều!
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
- Đồ nhi, Đảo Thần Cấm vừa mới mở, cấm thuật có thể thấy gần như khắp nơi, lúc này giết nó sẽ chậm trễ thời gian.
Vân Phi Dương giật mình.
Hắn muốn giết đầu bát phẩm hung thú này để lấy tinh hạch, nhưng so với cấm thuật, hiển nhiên cái sau quan trọng hơn.
Khó trách.
Đám cường giả có kinh nghiệm chạy nhanh như vậy, khẳng định không phải kiêng kị hung thú mà hi vọng nhanh tìm được cấm thuật!
Vân Phi Dương nói:
- Đi thôi!
"Xoát!"
Hắn lách qua hung thú, xông vào bên trong.
Mọi người đuổi theo, trong lòng cũng buông lỏng một hơi, nếu quả thật muốn giết Bát phẩm hung thú, sợ rằng sẽ bỏ ra đại giới rất cao.
Bát phẩm Sư Hổ Ngưu Thú rất lợi hại.
Bất quá, nhân loại rất nhiều, chỉ giết ba trăm người, những người khác sớm đã tiến vào bên trong.
"Hô."
Sư Hổ Ngưu Thú ngồi xổm bên bờ biển.
Nó cũng không truy đuổi mà lẩm bẩm:
- Nhân loại võ giả tới lần này mạnh hơn lần trước một chút, hẳn sẽ rất thú vị.
Hung thú có thể so với Vũ Thần cấp mở miệng nói chuyện hoàn toàn phù hợp lẽ thường.
Ngoài rìa Đảo Thần Cấm là bãi biển, vào trong là một mảnh núi rừng nguyên thủy liên miên quây trung tâm đảo lại.
Đám người tránh thoát khỏi Sư Hổ Ngưu Thú còn chưa đến năm ngàn nhao nhao chui vào.
Đám Vân Phi Dương cũng không phân tán, Tứ Hải Kiếm Đế đi phía trước, cẩn thận từng li từng tí dò xét xung quanh.
"Đông."
Đột nhiên, La Mục đá một vật, cúi đầu nhìn lại thì thấy một nửa một thẻ tre cắm trong đất bùn hiển lộ ra ngoài.
- Đây chính là cấm thuật.
Tứ Hải Kiếm Đế nói.
Mọi người nhất thời sụp đổ.
Cấm thuật từ trước đến nay được xem là chí bảo của gia tộc không được truyền ra ngoài tại Vạn Thế Đại Lục, bây giờ lại chôn giữa rừng núi, chẳng lẽ giống như thực vật, khắp nơi đều có thể thấy được?
Quả nhiên.
Khi bọn hắn nhìn kỹ lại thì phát hiện trong phạm vi tầm mắt nhìn thấy, chí ít cắm hơn mười ngọc giản.
- Không phải chứ.
- Rau cải trắng à?
Vân Phi Dương cạn lời.
Vật hiếm thì quý.
Hiện tại ngược lại, cấm thuật có thể tìm thấy khắp nơi để bọn hắn mất đi cảm giác kích thích khi đi tầm bảo a.
- Tại Đảo Thần Cấm là rau cải trắng, nhưng ở Vạn Thế Đại Lục thì là bảo vật vô giá.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
- Bởi vì chỉ có còn sống mang đi ra ngoài mới tính.
- Đúng thế.
Vân Phi Dương đồng ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!