Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Ngày thứ hai, Đông Lăng học phủ vỡ tổ. Bời vì, tin tức đêm khuya hôm qua Vân Phi Dương cuồng loạn bọn người Mạc Thiếu Khai lan truyền nhanh chóng!
- Không phải đâu? Mạc thiếu cùng Dương thiếu đều là thiên tài Địa Bảng, còn cao hơn Nhiễm Bỉnh Loan, Vân Phi Dương một người đánh bọn hắn!?
- Nào chỉ đánh không, ta nghe nói, bọn họ bị đánh đến ngất đi, sau cùng được người trong gia tộc mang trở về.
- Mẹ ta ơi, Vũ Lực tứ đoạn lợi hại như vậy?
- Vũ Lực tứ đoạn chó má gì, tu vi Vân Phi Dương là Vũ Lực thất đoạn!
- Vũ Lực thất đoạn?
Học sinh tụ tập tại diễn võ trường nhao nhao trợn tròn mắt, có người cả kinh lên tiếng.
- Thời điểm giao đấu với Nhiễm Bỉnh Loan, tên này mới Tứ đoạn, sao bây giờ đã lên Thất đoạn rồi!
Chấn kinh qua đi, cũng có người hả hê nói:
- Dám đánh đám người Mạc thiếu, đắc tội rất nhiều gia tộc, Vân Phi Dương chỉ sợ sẽ gặp phiền phức.
- Đến học phủ chưa được một tháng, đắc tội nhiều gia tộc như vậy, về sau còn thế nào lăn lộn tại Đông Lăng Quận.
- Hắc hắc, cũng nên giết nhuệ khí hắn rồi!
Nhập học đến nay, Vân Phi Dương trước đánh Nhiễm Bỉnh Loan trọng thương, sau đó đánh vỡ kỷ lục cao nhất của ý chí tháp bảo trì năm trăm năm nay, danh tiếng vang xa, để rất nhiều người nhìn khó chịu, đều hi vọng thấy hắn xấu mặt!
Muốn nhìn Vân Phi Dương thành trò cười?
Không có khả năng!
Theo chỉ thị Lâm Chỉ Khê. Sáng sớm, Tường Thúc đã mời Mạc Gia, Dương gia đến phủ thành chủ, không cần nói gì, nhẹ nhàng chỉ điểm một chút, để đám gia chủ nhao nhao tỏ thái độ, không truy cứu nữa!
Đông Lăng thành gia tộc vô số, chân chính cường đại chỉ có mười nhà, cầm đầu là Lâm gia!
Lâm gia cường hãn, không ngừng chèn ép các thế lực, Lâm gia gia chủ còn chưởng quản Đông Lăng thành, trong tay có mấy chục vạn quân đội, nói hoàng đế dưới lòng đất Đông Lăng Quận cũng không đủ. Mà Lâm gia đã lên tiếng, Mạc gia, Dương gia tự nhiên không dám làm khó dễ Vân Phi Dương, chỉ có thể nén giận.
Tất cả học sinh Đông Lăng học phủ đều đang nghị luận, sao Vân Phi Dương có thể trong khoảng thời gian ngắn đột phá đến Vũ Lực thất đoạn, lại không biết rõ, sau khi hắn trở lại học phủ, tu luyện một đêm tại trúc lâm, hắn thuận lợi lĩnh hội Nghịch Thiên Quyết đến bát trọng cảnh, bước vào Vũ Lực bát đoạn!
Rất nhiều võ giả tấn cấp khó khăn muốn kêu trời trách đất, tên này tấn cấp lại rất đơn giản, hoàn toàn không có gì áp lực, nếu để người biết, khẳng định sẽ chọc chết không ít người.
"Hô —— "
Vân Phi Dương chầm chậm mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, nói thầm:
- Chỉ kém một cảnh nữa, cách Vũ Đồ không còn xa.
Giai đoạn Vũ Lực này chung quy quá yếu.
Chỉ có bước vào Vũ Đồ, mới có thể tính đi vào con đường võ đạo.
- Vân đại ca!
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng Mục Oanh, Vân Phi Dương đứng lên, cười vẫy tay với nàng. Mục Oanh đi tới, vành mắt hồng hồng nói:
- Vân đại ca, biết huynh xuất ngoại lịch luyện những ngày gần đây, ta vẫn luôn lo lắng a.
Đúng vậy.
Mục Oanh trong khoảng thời gian này, cơm nước không vào, mỗi ngày đều lo lắng, lo hắn gặp nguy hiểm.
Vân Phi Dương đi lên trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cười nói:
- Ta đây không phải an toàn trở về rồi sao?
Đối với việc tên này động thủ động cước, Mục Oanh tập mãi thành thói quen, nàng nhẹ nhàng cúi đầu nói:
- Vân đại ca trong khoảng thời gian này, ta cũng muốn…
Nói tới chỗ này, cái trán Mục Oanh hiện ra mồ hôi, tay nhỏ khẽ run rẩy, thống khổ trong thân thể dần dần bạo phát.
- Đừng nói chuyện!
Vân Phi Dương đột nhiên che lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, vẻ mặt nghiêm túc, bởi vì lúc Mục Oanh nói chuyện, Trớ Chú chi lực bị áp chế lại bắt đầu sinh động.
Hắn phẫn nộ không thôi.