Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ------------------
Từ lúc quang mang xuất hiện cho đến khi bạch quang chuyển kim quang, lại đến sau cùng trắc thí cầu đạt được cực hạn mà nổ tung, trong lòng Mã Đại Chinh quả thực khiếp sợ không thôi nhưng đợi đến khi kết thúc hết thảy sự việc, hắn tự nhủ trong lòng trắc thí cầu nổ tung có lẽ do bản thân mình động thủ duyên cớ.
Nhất định là vậy.
Kim sắc quang mang xuất hiện, nhất định do bản thân động tay chân rồi...!
Chắc chắn là vậy mà.
Mã Đại Chinh nhất thời bình tĩnh, trước mặt mọi người tuyên bố lần này trắc thí hết hiệu lực.
Đám thiếu niên chấn kinh nhao nhao nghị luận:
- Ta còn tưởng rằng hắn tư chất rất mạnh, nguyên lai do trắc thí tiểu cầu xuất hiện vấn đề.
- Đúng vậy, vừa rồi làm trái tim ta đều muốn nhảy ra ngoài, mẹ kiếp nếu việc này là thật tất nhiên oanh động toàn bộ đại lục.
Một thiếu niên còn có chút sợ hãi.
Kim sắc quang mang tại vạn thế đại lục hầu như đã tuyệt tích, nếu quả thật nay xuất hiện tuyệt đối rung động toàn bộ đại lục.
Trong lòng bọn họ càng hy vọng đây là một trận ngoài ý muốn, một trận sự cố.
- Trắc thí tiểu cầu nổ tung, từ xưa đến nay đầu ít thấy nay bị tên này gặp được vận khí thật sự quá tốt nha, xém chút nữa bị hắn lừa gạt qua rồi, cũng may Mã đại nhân anh minh nhận ra được.
- Cũng không phải may mắn đâu nếu như ta đụng phải vậy không phải uổng phí hết một cơ hội lúc đó có muốn khóc đều không chỗ để khóc.
Mọi người âm thầm may mắn.
Cũng may tên này đi lên trước, nếu không đến phiên chính mình, một khi tiểu cầu nổ tung vậy không phải lại đợi một tháng à.
Tất cả mọi người nghị luận Vân Phi Dương đều nghe được, khóe miệng của hắn lộ ra vẻ mỉm cười, nói:
- Đại nhân, lần khảo nghiệm này nếu đã không tính, như vậy ta nghĩ ngài sẽ có tiểu trắc thí cầu khác khảo nghiệm đúng không?
Mã Đại Chinh vốn không có ý định cho hắn cơ hội mà trực tiếp đuổi hắn đi.
Nhưng nhìn tiểu tử chán ghét này mỉm cười, nhất thời lại nổi nóng, sau đó giả bộ trầm ngâm, nói:
- Bản đại nhân phá lệ khai ân, cho ngươi thêm một cơ hội.
- Tiếp xuống chúng ta tiến hành trắc thí thể chất.
- Tiểu tử đứng vững, ta sẽ dùng tu vi ngươi gấp ba hiện tại công kích ngươi, ngươi nếu như chống được mà không có ngã xuống vậy xem như thông qua.
Trong không gian giới chỉ Mã Đại Chinh tất nhiên chuẩn bị vài quả trắc thí tiểu cầu, nhưng hắn không dám lấy ra trắc thí, bởi nếu như lại động tay chân làm cho tiểu cầu tiếp tục nổ, lần trắc thí này không có cách nào có thể tiếp tục tiến hành, chỉ có thể lấy lui làm tiến đổi thành thành thể chất trắc thí.
Cái gọi thể chất trắc thí, đơn giản là khống chế lực lượng của bản thân công kích thiếu niên khảo hạch, chỉ cần hắn chịu đựng được thì tính vượt qua kiểm tra.
Còn có rất nhiều loại phương pháp, tỉ như nâng tảng đá với trọng lượng nhất định.
Mã Đại Chinh cho Vân Phi Dương một cơ hội nhưng hắn lựa chọn trắc thí như thế, vì muốn trị tiểu tử này, muốn tại lúc xuất quyền tăng thêm vài phần lực đạo, hạng người âm hiểm như thế có thể thấy rỏ.
Hắn không chỉ muốn Vân Phi Dương thất bại, mà còn muốn để Vân Phi Dương thụ thương!
Vân Phi Dương lúc này lui lại hai bước, thầm nghĩ:
- Ta hiện tại chỉ có Vũ Lực nhất đoạn, gấp ba lực đạo chính là Vũ Lực tam đoạn, nghĩ đến ta tiếp nhận không có vấn đề.
Mã Đại Chinh thản nhiên:
- Chuẩn bị kỹ càng chưa?
- Rồi, đến đi.
Vân Phi Dương đáp.
Mã Đại Chinh không nói nhiều nói, lập tức áp chế tu vi bước một bước phóng ra vận lực lên nắm tay phải bạo phát lực lượng Vũ Lực tam đoạn.
Quyền kình đến đâu gió gào thét đến đấy.
Trong lòng Vân Phi Dương kết luận, mình chịu quyền này tuyệt đối không có vấn đề.
Nhiều lắm là một chút vết thương nhỏ, tu dưỡng mấy ngày có thể khôi phục.
Nhưng mà.
Nhưng nửa đường, lực đạo trên nắm tay Mã Đại Chinh đề cao thêm một thành, đạt tới Vũ Lực tứ đoạn!
Ngay khi lực đạo đề cao, Vân Phi Dương phát giác được trước tiên.
Quyền này nếu đánh vào người, cũng không phải vết thương nhỏ chắc chắn trọng thương.
Hắn lúc này hô:
- Chậm!
Mắt thấy sắp đánh tới người Vân Phi Dương, Mã Đại Chinh bản năng ngừng chân cả giận nói:
- Làm gì?
Mọi người nhao nhao cười rộ lên.
Tên này trâu thật.
Vũ Sư đại nhân xuất thủ còn dám nói chuyện, đến cùng có muốn thông qua khảo hạch không đây.
- Đại nhân.
Vân Phi Dương đi tới, đè ép thanh âm nói:
- Ngươi có bệnh.
Câu nói này trực tiếp làm Mã Đại Chinh đơ người, sau đó tức giận đến đỏ bừng cả mặt, nếu như không phải do thân phận hạn chế, tên này sợ rằng đã chửi ầm lên!
Thình lình nghe được một câu ngươi có bệnh, đổi lại người khác khẳng định sẽ đương trường nỗi bảo.
Mã Đại Chinh không có tại chỗ xuất thủ, cũng đã tương đối khó được rồi.
Vân Phi Dương đè ép thanh âm tiếp tục:
- Đại nhân có phải hay không mỗi lần vận công xuất quyền, kinh mạch ở cánh tay phải tự dưng đau đớn?
Mã Đại Chinh ngạc nhiên:
- Làm sao ngươi biết?
Sau khi Đột phá Vũ Sư cảnh, hắn mỗi lần vận công huy quyền, kinh mạch ở cánh tay phải ẩn ẩn có cảm giác nhói nhói.
Mới đầu không rõ rang nhưng theo thời gian lâu dần, cảm giác đau đớn càng mãnh liệt.
Trước đó hắn từng tìm dược sư đã kiểm tra mua vài lần dược liệu, nhưng phục dụng một tháng không thấy khá hơn, hắn tính lần khảo hạch này kết thúc, hắn sẽ lại đi Đông Lăng thành kiểm tra một lần đây.
Trước khia Vân Phi Dương từng nghiêng cứu qua cả Độc Đạo và dược đạo, tuy cũng không phải chuyên sâu gì nhưng cũng đủ để đoán được tình trạng của Mã Đại Chinh.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mã Đại Chinh, hắn phát hiện thanh âm người này thô cuồng, lực lượng lại không đủ, vừa rồi cầm lấy trắc thí tiểu cầu, cánh tay phải không được vững chắc mà có vẻ run run.
Những thứ này không đủ phán định Mã Đại Chinh có bệnh, chân chính để Vân Phi Dương xác định vẫn là mỗi lần đối phương vung quyền, lực lượng tuy được đề cao trong nháy mắt nhưng bắp thịt cánh tay phải hiện ra màu sắc so chung quanh hơi tối vàng.
Cái này rõ ràng có vấn đề.
Khẳng định là tu luyện võ đạo không thích đúng cách, kinh mạch rối loạn gây nên.
Vân Phi Dương thấp giọng:
- Đại nhân, ta làm sao biết không quan trọng, trọng yếu là nếu như bệnh ngươi không nhanh trị liệu, không lâu sau cánh tay phải nhẹ thì phế, nặng hơn sẽ khuếch tán toàn thân dẫn đến ngươi sẽ tê liệt cả người không thể động đậy.
Mã Đại Chinh biến sắc.
Nếu như đổi lại trước kia lời nói dọa người thế, hắn khẳng định không tin.
Nhưng một tháng trước, y sư đã từng nói y chang như vậy, không chỉ thế y sư nói càng dọa người hơn, nói loại bệnh này do tu luyện võ đạo tạo thành có chữa được hay không thì cũng không chắc chắn, trước mắt chỉ đành phải cấp cho vài thang thuốc để điều trị thử.
Chẳng lẽ tiểu tử này hiểu dược đạo?
Mã Đại Chinh bán tín bán nghi thử dò xét:
- Tiểu tử, ngươi có biết hậu quả khi lừa gạt ta sẽ như thế nào không?
Vân Phi Dương nhếch miệng cười:
- Bệnh này của ngươi do tu luyện võ tạo thành.
Mã Đại Chinh vốn còn chút chần chờ chợt nghe hắn nói ra nơi phát bệnh, nhất thời liền tin, vội vã hỏi:
- Bệnh này có thể trị được không?
- Được.
Vân Phi Dương đáp.
Mã Đại Chinh nhất thời mừng rỡ.
Vân Phi Dương tiếp tục:
- Bất quá, trước khi đạt đến cao thủ cấp Kỳ Hoàng rất khó trị, mà ta
Nói đến đây hắn lời nói ngừng, sau đó lui lại hai bước:
- Đại nhân, bắt đầu khảo hạch đi.
- …
Mã Đại Chinh lộ vẻ tức giận a.
Có lẽ Tiểu tử này thật có thể trị, có lẽ biết rõ làm sao trị, nhưng hắn cố ý không nói vì muốn cầm việc khảo hạch đến áp chế chính mình.
- Thôi, a.
Trong lòng Mã Đại Chinh thở dài, tay phải ẩn chứa tam đoạn Vũ Lực đập tới.
Vân Phi Dương thờ ơ, mặc cho đối phương công tới, hắn biết tên này vì lo cho bệnh tình của mình sẽ không hạ nặng tay thậm chí còn nhẹ tay nữa.
Quả nhiên.
Một quyền của Mã Đại Chinh nhìn như rất mạnh, nhưng khi vừa chạm vào Vân Phi Dương đã hóa toàn bộ lực lượng đi.
- Tê.
Quyền đầu nhẹ nhàng tiếp xúc trước ngực, Vân Khinh Dương sắc mặt đột nhiên nhăn nhó hẳn ra như bị thụ thương không nhẹ, hắn đau đớn che ngực nói:
- Đại…đại nhân, ta thông qua sao?
Khóe miệng Mã Đại Chinh hơi run rẩy.
Rõ ràng một điểm lực lượng cũng không có, thế mà tên này lại biểu diễn tinh xảo như thế, hắn thật là một người mới à?
- Ngươi tên gì?
- Ta gọi Vân Phi Dương.
Mã Đại Chinh tuyên bố trước mặt mọi người:
- Vân Phi Dương tiếp nhận một quyền gấp ba lực của ta không ngã, bản đại nhân tuyên bố, khảo hạch thông qua!
- Ơ, tên này có thể thông qua?
Chúng thiếu niên đang chờ nhìn Vân Phi Dương mất mặt nhao nhao trợn mắt.
Không có lý do, không nên thế chứ!
Mã đại nhân sao bỏ qua hắn, chẳng lẽ vừa rồi Mã đại nhân không vận dụng chân chính lực lượng?
- Phù phù.
Nghe được Mã Đại Chinh tuyên bố, Vân Phi Dương rốt cục khó mà chống đỡ được ngã xuống đất, tựa như không chịu nổi nữa.
Mã Đại Chinh có chút mộng.
Chính mình không ra sức, tên này cũng có thể ngã xuống, hắn quá yếu đi chứ hay bản thân mình quá mạnh nhỉ?
- Vân đại ca!
Mục Oanh hoa dung thất sắc chạy lên đài, kinh hoảng:
- Huynh không sao chứ?
- Ta.. ta không sao!
Vân Phi Dương suy yếu, nói:
- Oanh Oanh, dìu ta lên.
- Ừm.
Mục Oanh nghe lời dìu hắn đứng lên.
Vân Phi Dương thuận thế tựa vào trong ngực nàng, ngửi mùi thơm nhàn nhạt, híp mắt lộ bộ mặt vui sướng.
Một màn này bị Mã Đại Chinh thấy, kém chút nữa chửi ầm lên.
Nguyên lai tên này muốn chiếm tiện nghi nữ hài, hại lão tử tưởng mình xuống tay quá nặng, đả thương hắn, thậm chí trong mắt cô nương người ta, lão tử còn trở thành một người xấu!