Hắn rõ ràng nhớ kỹ, mới vừa gia nhập Dược Thần động phủ đã nhìn thấy một bát Tiên Lộ Quỳnh Tương, trong lúc cuồng hỉ lại bị Thần Thần uống sạch.
Nha đầu này cũng là một tiểu ăn hàng, nhất định phải đề phòng, như thừa dịp chính mình không ở đây, nuốt hết linh thạch, vậy sẽ khóc không ra nước mắt.
Tại Thần Giới có phòng cháy, phòng trộm, phòng Tiện Thần, ở chỗ này thì có phòng cháy, phòng trộm, phòng Thần Thần!
Cảnh giới Vân Phi Dương kẹt tại nửa bước Vũ Thần đỉnh phong, dù hấp thu thuộc tính gì cũng sẽ không tăng tiến.
Hiện tại.
Hắn chỉ có thể tĩnh tâm cảm ngộ.
Như thế, thời gian Phi Dương đại lục gia tốc bốn lần để cho hắn tranh thủ càng nhiều thời gian.
Cứ như vậy.
Vân Phi Dương ban ngày đào quáng, trộm linh thạch, đến tối lợi dụng linh hồn thể dung nhập Phi Dương đại lục, không ngừng cảm ngộ.
Khoan hãy nói.
Cuộc sống tạm bợ vô cùng sung sướng!
Sau ba tháng.
Vân Phi Dương vẫn như thường ngày, tiến vào hầm mỏ đào linh thạch, mà tên đệ tử từ Thanh Tiêu phong đã không còn giám thị hắn.
Những ngày này.
Hắn nhìn ra được Vân Phi Dương vô cùng chuyên tâm đào quáng, mình nhìn hay không nhìn đều làm rất hăng say, cho nên từ bỏ theo dõi.
- Má ơi, Vân Phi Dương này quá mạnh, đào trọn vẹn ba tháng, còn có tinh thần như thế!
- Không phục không được!
Nhóm ngoại môn đệ tử thứ ba thay phiên đến thấy Vân Phi Dương vô cùng cao hứng tiến vào hầm mỏ, nhất thời sụp đổ.
Kiếp sống đào quáng này, bọn họ tiến hành năm sáu ngày đã cảm thấy buồn tẻ vô cùng.
Mà Vân Phi Dương.
Mỗi lần bắt đầu làm việc, đều là trời chưa sáng đã vào động, một mực đào đến trời tối mới ra ngoài, cái này mà là đào mỏ gì, giống như một cuộc sống sinh hoạt bình thường thì có!
Nếu như một ngày đào mỏ nuốt riêng năm sáu khỏa linh thạch, bọn họ khẳng định sẽ giống như Vân Phi Dương, không còn buồn tẻ!
Đêm tối tiến đến.
Vân Phi Dương kéo lấy thân thể rã rời về đến lều vải, trên mặt hiện ra một tia mỉm cười.
Tuy thời gian dài đào quáng và tu luyện để thể xác tinh thần hắn rã rời, nhưng nghĩ đến ngày hôm nay thu hoạch tám khỏa linh thạch, hết thảy nỗ lực đều đáng.
"Xoát!"
Cẩu Bất Lý từ bên ngoài đi vào, hắn đặt mông ngồi xuống, vỗ bàn nói:
- Tiểu tử, ngươi đến cùng là ngốc hay bị ngu!
- Trưởng lão, sao thế?
Vân Phi Dương nói.
Cẩu Bất Lý sụp đổ nói:
- Ba tháng qua, ngươi không biết mệt sao? Coi như không mệt, có đặc thù đam mê, ưa thích đào quáng thì tốt xấu cũng phải biểu diễn cho người ta thấy mình mệt một chút chứ.
Vị trưởng lão này rất muốn khóc.
Ba tháng trước, hắn tính toán, chờ Vân Phi Dương chịu không được sẽ lên báo thủ tọa, nói Trưởng lão hai phong cố ý chỉnh người.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!