Tông Nguyên bị hành động của Hoàng Đế dọa sợ, hắn lùi về sau một bước, nói: “Hoàng thượng Đại Chiêu, người làm thần đau.”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên đã đánh thức Hoàng đế, cuối cùng lão cũng nhận ra mình đang thất lễ.
Lão lập tức buông tay Tông Nguyên, đi qua đi lại trước mặt hắn, liên tục lẩm bẩm: “Giống! Quá giống! Sao trên đời này có thể có hai người giống y hệt nhau như vậy?”
Trong yến tiệc, Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi liếc nhìn nhau, đều không hiểu ý của Hoàng đế là giống ai. Nhưng Vũ Văn Mân nhớ hôm qua Lục Hàm Chi có nói Tông Nguyên giống một người mà cậu quen.
Lâm tướng gia ngồi bên cạnh thở dài, khẽ lắc đầu.
Hoàng Đế ngồi trở lại ngai vàng, nói: “Nếu Thế tử Tông Nguyên đã tới Đại Chiêu, sớm muộn gì cũng gả vào Đại Chiêu, vậy thì dọn vào cung ở trước đi! Trẫm sẽ sai người sắp xếp chỗ ở, hoàng quý phi Nhung thị hiền đức, để nàng ấy chuẩn bị cho ngươi đi!”
Mọi người bắt đầu xì xào, còn chưa ban hôn đã vào cung ở?
Coi bộ việc này không thích hợp lắm?
Hoàng đế bổ sung thêm một câu: “Nếu đại sứ Đông Doanh muốn khiêu chiến với cao thủ của Đại Chiêu, sau bữa yến tiệc này có thể đến Diễn Võ trường viết thư khiêu chiến. Hôm nay trẫm sẽ toàn tâm chiêu đãi hai vị đại sứ, trước không nói chuyện khác.”
Thế nhưng lão chưa từng rời mắt khỏi gương mặt của Tông Nguyên, ánh mắt si mê kia làm Vũ Văn Mân nhớ tới bản thân cũng từng nhìn Lục Hàm Chi như thế.
Hắn nghi ngờ mình đã nhìn lầm, phụ hoàng năm nay đã 50 tuổi, sao có thể nảy sinh cảm xúc như thế với một thiếu niên mới 15 – 16 tuổi được? Nhưng từ xưa, các bậc đế vương luôn không thiếu phi tần. Chẳng sợ bản thân sắp qua đời, hằng năm họ vẫn sẽ tuyển lượng lớn tú nữ từ khắp nơi vào cung, làm hậu cung thêm phong phú.
Vấn đề là tại sao khi nhìn thấy mặt Tông Nguyên, lão lại có cảm xúc si mê như thế?
Tông Nguyên nhanh chóng được người dẫn đi.
Nếu Hoàng đế đã lên tiếng, đương nhiên hoàng quý phi sẽ sắp xếp chỗ ở cho hắn.
Phần tiếp theo của tiệc chiêu đãi vẫn tiến hành như thường lệ, nhưng mọi người có thể nhìn ra vẻ sốt ruột mong kết thúc sớm của Hoàng đế.
Có vẻ vị Tông Nguyên tới hòa thân này định gia nhập vào hậu cung nhỉ?
Tiếp đón các đại sứ Đông Doanh xong, yến tiệc cũng kết thúc, về phần chính sự thì sẽ được sắp xếp thời gian bàn sau.
Sau khi tan tiệc, Lâm tướng gia, Vũ Văn Mân với Lục Húc Chi cùng nhau đi về. Đợi đến lúc cách xa chúng đại thần một khoảng, Lâm tướng gia mới nói: “Xem ra Hoàng thượng muốn diễn trò lưu luyến cố nhân.”
Lục Húc Chi cau mày: “Nghĩa là sao?”
Vũ Văn Mân bỗng hiểu ra: “Ý của Lâm tướng gia có phải là Thế tử Tông Nguyên này trông giống vị trong lăng Tam Sinh không?”
Hai người đồng loạt nhìn Lâm tướng, thấy ông gật đầu, bọn họ lập tức hiểu rõ. Hoá ra là thế, khó trách Hoàng đế lại có biểu cảm si mê như vậy.
Một người mà lão đã nhung nhớ hai mươi mấy năm đột nhiên xuất hiện trước mặt, hơn nữa còn trong bộ dáng xinh đẹp đầy sức sống. Không có bi kịch phát sinh với hai người sau này, không có sự cầu xin vô vọng trước khi chết của người ấy, càng không có nỗi ân hận dằn vặt lão suốt cả đời.
Người ấy còn sống sờ sờ đứng ở đó.
Nếu 1 người đã tình nguyện tự lừa mình dối người, chắc chắn sẽ coi người kia như một thế thân.
Theo như độ hiểu biết của Vũ Văn Mân về phụ hoàng của mình, lão hoàn toàn có thể làm ra chuyện đó.
Không hiểu vì sao lúc này Vũ Văn Mân đột nhiên rất muốn cười, đời trước Vũ Văn Minh Cực đoạt ngôi thành công, phụ hoàng của hắn bị sát hại. Đời này mình đã giết được Vũ Văn Minh Cực, phụ hoàng còn sống, nhưng cuối cùng lại xảy ra sự cố này.
Thật không biết chuyện hắn ngăn gã sát hại Hoàng đế là đúng hay sai nữa.
Tuy nhiên, hắn tin chắc những người không đoạt thứ mình muốn một cách đường hoàng thì cuối cùng sẽ bị nó cắn trả. Cho dù quá trình có gian nan đến đâu, hắn nhất định sẽ bảo vệ Đại Chiêu khó khăn lắm mới giành được này.
Vũ Văn Mân nói: “Dù thế nào, chuyện Đông Doanh đưa một người giống y đúc người trong lăng Tam Sinh tới lúc này chắc chắn không phải vô tình.”
Còn lâu hắn mới tin trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy, một người giống y hệt một người khác đến từng điệu bộ, cử chỉ, thậm chí là nụ cười, đã thế còn cố tình đưa tới trước mặt Hoàng đế.
Nếu bảo chuyện này không có sự sắp đặt, đánh chết hắn cũng không tin. Nhưng nếu có thật, tất nhiên là có âm mưu bên trong.
Vũ Văn Mân muốn quay về hỏi ý kiến của Lục Hàm Chi, lại phát hiện cậu không ở trong phủ. Hắn gọi quản gia trong nhà ra hỏi, nghe nói cậu bảo sẽ dẫn tiểu Vương gia và Tiểu Lục Tử đến thôn trang một chuyến.
Sẵn đang nhàn, Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi lập tức cưỡi ngựa phóng đến đó.
Vũ Văn Mân nghi ngờ nhìn Lục nhị ca, hỏi: “Không phải Lục nhị ca phải tỉ thí võ công với đại sứ Đông Doanh à? Sao lại đi với ta?”
Lục Húc Chi đau đầu nói: “Thật ra ta không thích đánh nhau với người Đông Doanh, bọn họ đánh nhau không chỉ muốn mạng của kẻ thù mà cả mạng mình cũng không cần.”
Một trận đánh ác liệt cũng khá thú vị, nhưng Lục Húc Chi không muốn tham gia. Không phải đánh không lại, mà là không muốn đánh. Trừ phi bọn họ đồng ý với hắn rằng nếu thua sẽ không mổ bụng, thế thì hắn có thể đánh vài trận để học hỏi.
Về phần sau khi Tông Nguyên nhập cung, Nhung quý phi đã vô cùng kinh ngạc ngay khi gặp hắn lần đầu tiên.
Bà với Doãn Bình Ngô cùng nhập cung, đương nhiên đã ở với nhau thời gian dài. Ngay từ lúc nhìn thấy y, bà đã biết mình chỉ là người dư thừa. Bình công tử nhà Doãn tướng gia thật sự quá đẹp.
Trước Lục Hàm Chi, đệ nhất mỹ nhân nức tiếng kinh thành chính là y.
Y là con trai cả của Doãn tướng, thông thường rất ít người nuôi con trai cả thành một tiểu lang quân. Nguyên nhân đều là do vợ cả của ông ta là con gái của một thương nhân. Tuy gia đình giàu có, nhưng gia đình của bà ấy không phải hoàng thương mà chỉ là nhà buôn bình thường.
Sĩ nông công thương thời cổ đại, thương nhân là bị coi thường nhất. Nhưng nếu đã coi thường thì tại sao còn cưới bà ấy làm vợ, chuyện này có rất nhiều lý do không thể nói cho người ngoài biết.
Thế là một cặp oan gia cứ thế sống cùng với nhau.
Vợ cả của Doãn tướng là một mỹ nhân nổi tiếng khắp 4 phương, sau khi sinh được con trai, ông ta cũng đối xử với bà ấy tốt hơn. Chỉ đáng tiếc vị phu nhân này đoản mệnh, năm Doãn Bình Ngô lên 4 thì mất.
Trước khi ra đi, bà ấy chỉ cầu xin Doãn tướng một chuyện, đó là nuôi Doãn Bình Ngô thành một tiểu lang quân. Không có ý gì khác, đơn giản là bà ấy biết rằng Doãn tướng sẽ tái hôn, từ đó chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề tranh chấp tài sản.
Chốn nhà cao cửa rộng đã có không ít người bỏ mạng vì cuộc chiến tranh giành gia sản. Không có nhà mẹ đẻ bảo vệ, Doãn Bình Ngô sao có thể bình an lớn lên?
Bà ấy cố giữ hơi tàn chỉ để bắt Doãn tướng đồng ý chuyện này. Rốt cuộc ông ta cũng gật đầu, hứa với bà ấy. Nhưng cái gật đầu này cuối cùng lại đẩy con trai lên con đường không thể quay đầu.
Người ta nói ông trời đố kỵ mỹ nhân, mẹ con Doãn Bình Ngô đúng là số khổ.
May mắn thay, Doãn tướng vẫn rất yêu thương đứa con trai cả này.
Ông ta sắp xếp cho y vào cung làm thư đồng của Thái Tử, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, vô cùng mến mộ nhau.
Lại nói tiếp, chuyện này cũng là một giai thoại.
Nhung Táp không ghen tỵ với bọn họ, trước khi nhập cung, bà đã biết thân biết phận. Hơn nữa Doãn Bình Ngô là người vô cùng hiền hoà dễ mến. Có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông minh sáng suốt, không bao giờ lớn tiếng cãi nhau với người khác.
Bà cảm thấy, sao trên đời này có thể có một người như vậy? Quả nhiên những người quá mức hoàn hảo sẽ không bao giờ được suôn sẻ. Nhìn thiếu niên trước mặt, suy nghĩ của Nhung quý phi ngày càng bay xa, bà ngây người một lúc lâu.
Cũng may có Nhĩ Nhã lắc tay, cuối cùng bà cũng hoàn hồn.
Nhung quý phi nhìn thiếu niên, hỏi: “Ngươi là Thế tử Đông Doanh đúng không?”
Thiếu niên vô cùng lễ phép, còn chào bà bằng lễ tiết của Đại Chiêu: “Bái kiến quý phi nương nương, Tông Nguyên đúng là Thế tử của Đông Doanh.”
Tuy là con nuôi nhưng vẫn được phong làm Thế tử.
Nhung Quý phi gật đầu: “Ngươi không phải người của hậu cung, vậy thì ta sẽ để ngươi ở cung Dương Minh! Đó là nơi ở của các Hoàng tử, ngươi có thể thoải mái trò chuyện với bọn họ.”
Trong cung có mấy Hoàng tử mới 10-12 tuổi chưa thành niên, Hoàng đế thấy các phi tần quá cưng chiều con nên đã cho bọn chúng ra ở riêng, tất cả đều được thống nhất cho vào cung Trường Minh.
Tông Nguyên không có ý kiến gì, đương nhiên Nhung quý phi cũng không bài xích hắn. Tuy trong lòng bà hiểu rõ vị tên là Tông Nguyên này quá bất thường, nhưng Hoàng đế là người u mê không chịu tỉnh.
Lão nhớ nhung Bình Ngô mãi không quên, có lẽ vì chỉ làm thế mới có thể che giấu và nguôi ngoai bớt tội lỗi mà lão đã gây ra năm đó.
Doãn Bình Ngô khó sinh mà chết, một xác hai mạng, nhưng tại sao chứ? Vị trí thai nhi không bị lệch, vậy mà đứa bé lại chậm chạp không sinh ra nổi.
Ngày ấy Thái Tử mãi không về, khi trở về thì Bình công tử đã qua đời. Thái Tử khóc gần như muốn ngất đi, giết vài người hầu trong phủ. Nhung Táp nghĩ mãi vẫn không hiểu, cái chết của Doãn Bình Ngô tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Thôi, đã hai mươi mấy năm rồi. Nếu có kiếp sau, có lẽ Bình công tử đã sớm sống lại và được làm cha, việc gì phải nghĩ nhiều?
Nhung quý phi quay về cung, cảm thấy hơi mệt mỏi, phải nhờ Nhĩ Nhã đỡ mình vào nghỉ trưa. Không ngờ bà mới nằm được một lát mà Hoàng đế đã tới.
Bà đành phải đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón. Hoàng đế trông rất vội, lão trực tiếp đỡ bà dậy, sự cuồng nhiệt hiện rõ trong mắt. Lão lôi kéo bà, vui sướng nói: “Táp Nhi! Y trở về rồi! Bình Nhi đã trở về rồi! Nàng có nhìn thấy không? Bình Nhi của trẫm… y trở về rồi!” Dứt lời, Hoàng đế lập tức cười to.
Nhung quý phi cười gượng nhưng vẫn kiên nhẫn nhắc nhở: “Hoàng Thượng nói đùa, Bình công tử đã mất nhiều năm, sao có thể quay về? Có phải người lại nằm mơ thấy y không?”
Hoàng Đế lắc đầu: “Không, không phải! Táp Nhi, nàng đừng giả bộ hồ đồ với trẫm! Hôm nay nàng đã thấy Tông Nguyên rồi, chính là y! Y đã trưởng thành! Y quay trở về tìm trẫm rồi! Không phải Táp Nhi thân với y nhất sao? Chẳng lẽ nàng không nhận ra y đã về?”
Nhung quý phi thở dài: “Hoàng Thượng, Tông Nguyên là Thế Tử của Đông Doanh, hắn không phải Bình Ngô. Hắn chỉ là lớn lên hơi giống Bình Ngô thôi! Trên đời này người giống nhau quá nhiều, không lẽ ngài định để hắn thay thế vị trí của Bình Ngô trong lòng ngài sao?”
Hoàng Đế ngẩn người rồi lại lắc đầu thật mạnh: “Không, không phải, hắn chính là Bình Nhi! Nhung Táp, nàng là hoàng quý phi của trẫm. Nàng không thể… không thể khiến trẫm mừng hụt như vậy được!”
Nhung quý phi quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã ra thánh mệnh, thần thiếp đương nhiên phải tuân mệnh. Nếu ngài đã có ý này, vì sao còn tới hỏi thần thiếp?”
Hoàng đế nhắm mắt lại nom cực kỳ đau khổ, lão đỡ Nhung quý phi lên, run rẩy nói: “Hơn hai mươi năm, Bình Ngô đã ám ảnh trẫm hơn hai mươi năm rồi. Trẫm không thể tự lừa mình được nữa, ái phi có hiểu cảm giác đó không? Y là chấp niệm của trẫm, trẫm… không thể buông bỏ được.”
Nhung quý phi hỏi: “Vậy Hoàng Thượng muốn thế nào?”
Hoàng Đế nói: “Trẫm… Trẫm muốn phong hắn làm phi!”