Hoàng đế đi rồi, Nhung quý phi lập tức cho Nhĩ Nhã xuất cung đưa thư đến phủ An thân vương.
Lúc này Vũ Văn Mân đang ở ngoại ô phía nam thưởng thức công trình vĩ đại bằng gỗ của Lục Hàm Chi. Hắn và Lúc Húc Chi mỗi người ôm một thanh kiếm đứng ở bên cạnh rất giống hai thần giữ cửa, đều tò mò nhìn Lục Hàm Chi xây nhà.
Vốn tất cả những thứ cậu làm ra đều khiến người ta khó hiểu, vậy mà Vũ Văn Giác lại có thể hòa nhập rất tốt, còn cùng Lục Hàm Chi thương lượng qua lại cứ như thể đã có một tòa kiến trúc to lớn đã mọc lên trước mắt.
Cổ đại không có kiến trúc quá cao, loại nhà để ở sẽ không vượt qua bốn tầng, tháp 9 tầng đã xem như rất cao rồi. Nguyên nhân là kiến trúc Trung Quốc cổ đại đa số lấy gỗ và đá làm vật liệu cơ bản, mà năng lực chịu lực của gỗ và đá rất khó đạt tới tiêu chuẩn xây nhà cao tầng.
Xây nhà quá cao dễ bị sập.
Cho đến khi bê tông cốt thép xuất hiện mới khiến cho tòa nhà cao tầng đứng vững.
Bây giờ Lục Hàm Chi muốn xây một cái nhà mười tầng, có thang lên xuống được vận hành bằng tay, sàn bằng bê tông cốt thép. Thật ra ở cổ đại không phải là không có kỹ thuật luyện thép, từ thời Xuân Thu Chiến Quốc đã sớm có rồi.
Thời Tam Quốc có người từng đúc cho Gia Cát Lượng ba thanh đao bằng thép, nói là có khả năng thần kỳ “Chém vàng cắt ngọc, chém sắt như chém bùn”.
Có thần kỳ thế không thì Lục Hàm Chi không biết, nhưng để làm trụ xây nhà thì rất thích hợp.
Cậu và Vũ Văn Giác khoa tay múa chân trên một bản vẽ: “Thứ này… Gọi là cốt thép, chính là thứ các huynh dùng để đúc kiếm, giống như kiếm của cha A Thiền chính là kiếm bằng thép nguyên chất… kiếm của hắn có thêm chì, nặng lắm, nhưng chúng ta không đúc kiếm, chúng ta sẽ đúc thành thứ thật mảnh thật dài, có khắc hoa văn.”
Vũ Văn Giác gật đầu: “Được, đúc thép, còn gì nữa?”
Lục Hàm Chi lại lấy ra một bản vẽ khác: “Cái này… gọi là xi măng.”
Cậu giới thiệu: “Cần đá vôi, nhị tẩu biết cái này không?”
Vũ Văn Giác đáp: “Biết, đá vôi, gặp nước hóa thành vôi.”
Lục Hàm Chi giơ ngón tay cái: “Còn có đất sét đánh nhuyễn ra, thêm những phụ liệu này… bỏ vào trong lò nung nung chín, lại thêm thạch cao rồi nghiền nát… cơ bản là như vậy, chúng ta cứ chế thử xem có thể thành hình không.”
Vũ Văn Giác tiếp tục gật đầu: “Được, nhị tẩu hiểu rồi.”
Lục Hàm Chi lại lấy bản vẽ ra: “Cái này là bê tông, lúc này cần dùng tới xi măng rồi. Sau khi chuẩn bị đủ xi măng lại thêm cát với đá cuội vào. Tỉ lệ là 1:2:3, nếu như không có đá cuội thì đổi thành đá vụn cũng được, trộn đều hỗn hợp với nước xong là ta sẽ có bê tông.”
Vũ Văn Giác càng nghe càng cảm thấy thứ này thần kỳ, xi măng được làm ra chắc chắn sẽ rất kiên cố.
Lục Hàm Chi lại thay một bản vẽ khác, nói: “Đây chính là khuôn xi măng, còn gọi là khuôn đúc sẵn, có được nhờ rót bê tông vừa nãy vào trong hộp gỗ này, bên trong hộp gỗ này có mấy cây gậy gỗ, còn có số lượng thép nhất định, phải căn cứ yêu cầu về mức độ kiên cố mà thêm thép, sau đó thì rót bê tông vào, đợi đến sau khi thành hình thì gỡ các gậy gỗ ra, phơi cho thật khô thì sẽ được khuôn xi măng thành phẩm.”
Vũ Văn Giác bắt đầu cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, vừa ghi nhớ vừa nói: “Nhiều như vậy? Còn gì nữa không?”
Lục Hàm Chi nói: “Còn có… vôi, phải lên núi lấy đá vôi, sau đó tôi vôi.”
Vũ Văn Giác rốt cục nở nụ cười: “Cái này ta biết, vôi có thể trị vết thương do đao kiếm gây ra.”
Lục Hàm Chi lúc này mới nhớ tới vôi cổ đại đều dùng để khử trùng, là một loại dược liệu.
Lục Hàm Chi nói: “Đúng đúng, chính là nó, nhị tẩu có thể sai người lấy nhiều một chút, nó chính là vật liệu kiến trúc thượng hạng.”
Dùng nó để làm thạch cao, trét lên tường trông rất đẹp. Tường cổ đại phần lớn là nguyên màu, tường của Vương phủ dùng gỗ trang trí tương đối nhiều, tính phòng cháy quá kém. Đây là lý do sau khi cậu xuyên sách đã thấy không ít kẻ tiểu nhân dùng lửa để làm chuyện xấu.
Bởi vì dùng lửa đốt một cái là toang hết, thật sự quá thuận tiện. Nhưng nếu sử dụng gạch và bê tông sẽ ngăn chặn được chuyện này xảy ra, do đó tránh được nhiều bi kịch.
Vũ Văn Giác thu bản vẽ lại: “Hàm Chi đệ yên tâm, nhị tẩu sẽ chuẩn bị những thứ này cho đệ trước khi xây xong móng, tuy năng lực làm việc của nhị tẩu không mạnh, nhưng năng lực làm việc của thuộc hạ nhà ta vẫn rất mạnh.”
Lục Hàm Chi: “…”
Được rồi! Nhị tẩu thắng.
Cuối cùng hai người lo liệu xong giai đoạn thứ nhất, quay đầu lại nhìn thoáng qua A Thiền đang cùng Tiểu Lục Tử bắt châu chấu.
Tiểu Lục Tử bắt cho A Thiền một con châu chấu màu xanh tươi, A Thiền hô: “Đệ đệ.”
Mọi người: “…”
Ờ ha, trước kia sao bọn họ lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ?
Về sau đám nhóc con đi dã ngoại, “liên minh côn trùng” sẽ không thể trơ mặt mà tổn thương đám côn trùng này.
Quả nhiên, một giây sau, A Thiền thả châu chấu ra, nói: “Chạm bịt đệ đệ!”
Mọi người: “…”
Lục Hàm Chi: “Ha ha ha ha ha!”
Mọi người im lặng, A Thiền cũng nghiêng đầu nhìn người cha ngốc của mình nhưng cũng may ngày thường bé bị trêu chọc đã thành quen, cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Lục Hàm Chi tiến lên nói: “A Thiền, khắp núi đồi đều là đệ đệ của con, gọi hết nổi không?”
Cậu đột nhiên lại nghĩ đến trước đây trong sân đều là ve, mình để nha hoàn với đám sai vặt bắt hơn trăm con, cuối cùng lại bị Loan Phượng phóng sinh.
Nàng nói tiểu Vương gia của chúng ta gọi là A Thiền, các người lại ăn ve sầu, rõ ràng là ăn tiểu Vương gia.
Chết cũng không được ăn, phóng sinh còn phải bái lạy, lẩm bẩm nói: “Phù hộ tiểu Vương gia chúng ta sống lâu trăm tuổi.”
Lục Hàm Chi giáo huấn bọn họ một trận: “Các ngươi đây là mê tín dị đoan.”
Tuy rằng Lục Hàm Chi nói cho mọi người ve là để ăn, nhưng trong phủ đã thống nhất sẽ không ăn ve.
Lục Hàm Chi cạn lời, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
May mắn thay, nhện và châu chấu không thể ăn được, nếu không các “nguyên liệu” sẽ phải cảm ơn ân nghĩa không ăn của liên minh côn trùng nhà Vũ Văn.
Vũ Văn Mân vừa muốn tiến lên nói chuyện với Lục Hàm Chi thì một gã sai vặt chạy tới, lặng lẽ thì thầm gì đó bên tai hắn.
Gã sai vặt kia nói xong, Vũ Văn Mân nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm.
Lục Hàm Chi nhìn thấy bèn tới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vũ Văn Mân cười khổ nói: “Mẫu phi truyền tin, phụ hoàng muốn phong Tông Nguyên làm phi.”
Lục Hàm Chi: “…”
Cậu suýt thì sặc, hắng giọng nói: “Tông Nguyên này… mới có 15 -16 tuổi thôi mà?”
Vũ Văn Mân nói: “Phải, ở Đại Chiêu thì 12 tuổi trở lên đã có thể tham dự tuyển tú rồi, đến tuổi trưởng thành là có thể thị tẩm.”
Lục Hàm Chi nói: “Làm Hoàng đế thật tốt! Mỹ nhân tuyệt sắc thiên hạ mà thích lấy là lấy.”
Vũ Văn Mân theo bản năng bịt miệng cậu lại.
Lục Hàm Chi liếm nhẹ vào lòng bàn tay của hắn, Vũ Văn Mân nhíu mày rụt tay, cậu mới nói: “Ngài nghe ta nói xong đã, ta định hỏi là không phải định hứa gả Tông Nguyên cho con cháu thế gia hay sao? Sao lại bị Hoàng thượng phong làm phi? Lão muốn tìm mẹ nhỏ cho các ngài à?”
Vũ Văn Mân tỏ ý một lời khó nói hết: “Bởi vì nghe nói Tông Nguyên giống như đúc Bình công tử thời niên thiếu, chẳng những vẻ ngoài giống nhau mà cả thần thái giơ tay nhấc chân cũng gần như y đúc.”
Lục Hàm Chi kinh ngạc: “Cái… Cái gì?”
Lúc Húc Chi Chi bên cạnh cũng tiến lên nói: “Vốn mục đích Tông Nguyên đến Trung Nguyên có lẽ cũng là để tiếp xúc với Hoàng thượng, để Hoàng thượng nhìn thấy mặt hắn.”
Lục Hàm Chi gật đầu: “Đó chẳng phải là một âm mưu sao? Âm mưu vụng về như vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng nhìn không ra?”
Nhưng cậu cũng lập tức hiểu: “À, Hoàng Thượng đang giả bộ không hiểu, không ai có thể đánh thức một người giả bộ ngủ, lão muốn giả bộ si tình để che dấu quá khứ khó nói kia.”
Đáng tiếc Bình công tử đã chết, nếu không…
Nghĩ tới đây, trong đầu Lục Hàm Chi đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Mộc Thanh Đồng.
Cậu đột nhiên nói: “Chờ một chút, ta chợt nghĩ đến một người.”
Mọi người nhìn cậu: “Hả? Ai?”
Lục Hàm Chi nói: “Các huynh nói xem, trên đời này có nhiều người giống nhau như vậy sao?”
Mọi người không nói lời nào mà chỉ nhìn cậu, quả nhiên Lục Hàm Chi tự đáp: “Có lẽ là nhiều, nhưng tỷ lệ gặp không cao. Thử hỏi thế gian này có bao nhiêu tuyệt sắc mỹ nhân giống nhau như đúc?”
Mọi người đều biết vẻ đẹp của Doãn Bình Ngô, nhưng nhiều năm như vậy cũng chỉ có một mình y.
Vậy mà trong một tháng ngắn ngủi cậu lại gặp đến hai Doãn Bình Ngô, đâu ra nhiều người có gương mặt giống Doãn Bình Ngô đến vậy?
Lục Hàm Chi nói: “Các huynh theo ta đi gặp một người.”
Mọi người đều khó hiểu, Vũ Văn Giác hỏi: “Đệ muốn đi gặp ai?”
Hắn ta lại chợt nhớ ra: “Đệ muốn dẫn bọn ta đi gặp người rất giống Tông Nguyên kia?”
Lục Hàm Chi gật đầu: “Ngày đó ta gặp được Mộc Thanh Đồng ở thôn trang, người nọ mặc đồ thuần trắng, trên quần áo chỉ vẽ một khóm trúc, tính tình cũng bình đạm như trúc, mặc màu trắng nhưng lại xuất trần thoát tục, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt nổi. Đại khái khoảng 40 tuổi, nhưng không hề thấy già, ngược lại có cảm giác trầm lắng từng trải.”
Lúc ấy Lục Hàm Chi không nghĩ nhiều như vậy, hôm nay nghĩ lại, người có khí chất thoát tục ấy không thể là người tầm thường được.
Vũ Văn Giác kinh ngạc: “Sao chưa từng nghe đệ nhắc tới có một người như vậy?”
Lục Hàm Chi nói: “Vốn ta cho rằng y chỉ là một người bình thường không quan trọng, ai ngờ y lại là… nhưng chưa chắc mà! Tất cả đều là suy đoán của ta, nhưng trên đời mà xuất hiện hai người có vẻ ngoài và khí chất giống nhau, tuổi tác xấp xỉ thì trừ phi bọn họ là song sinh. Nhị tẩu cũng từng nói mộ của Bình công tử là mộ trống, vậy chứng minh y có thể vẫn còn sống.”
Mọi người cũng cho là vậy nên vội vã bước theo, Vũ Văn Mân bế A Thiền, nhanh chân tới thôn trang.
Mấy người tới nơi lại phát hiện Chung Nghiêu không ở đây. Tìm tạp dịch hỏi mới biết ngày thường Chung Nghiêu đều ở lò nung, tất cả lại đi lò nung trên núi.
Cuối cùng cũng tìm được Chung Nghiêu, sau khi mọi người nói rõ ý đồ đến đây, hắn lạnh nhạt hỏi: “Các vị tới tìm sư phụ ta? Không biết tìm ông ấy có chuyện gì?”
Lục Hàm Chi suy nghĩ rồi đáp: “Ừm… là thế này. Gần đây ta có một hạng mục mới muốn tìm y hợp tác, Mộc tiên sinh tài giỏi, chắc hẳn y sẽ cảm thấy hứng thú.”
Trong ánh mắt Chung Nghiêu nhìn không ra vui buồn, hắn chỉ hỏi một câu: “Sao thiếu gia biết gia sư sẽ cảm thấy hứng thú?”
Lục Hàm Chi nghẹn lời, lại nghe Chung Nghiêu bổ sung: “Các vị tới chậm một bước rồi, ba ngày trước gia sư đã rời đi, chuyến này đi chỉ vì du ngoạn, Chung Nghiêu cũng thật sự không biết y đã đi đâu.”