Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Ngay khi nghe thấy có người nói như vậy, mấy vị nữ quyến nhà quan lập tức xông tới.

Trong đó có phu nhân của Lâm đại nhân đang làm tả tướng nhất phẩm ở trong triều. Lâm phu nhân đã quen nhìn những vật quý giá, bà tiến lên dòm, sau đó cực kỳ sửng sốt: “Đây thật sự là vòng tay bạch ngọc Đạo Lăng. Hàm ca nhi giỏi quá, thứ quý hiếm như vầy mà cũng tìm được để tặng cho Lục phu nhân!”

Lục Hàm Chi cũng há hốc miệng, cậu đâu biết đây là vòng tay bạch ngọc Đạo Lăng. Lúc Vũ Văn Mân tặng cậu, chỉ nói đây là trang sức hắn lấy được từ trong hộp trang sức của mẫu phi.

Cậu nghĩ đồ vật do tiên đế ban thưởng nhất định là thứ tốt, đâu ngờ mới lấy ra đã gây chấn động như vậy. Hơn nữa, vòng tay bạch ngọc Đạo Lăng là cái quái gì? Ai đó phổ cập khoa học giúp cậu với?

May mà có người cũng chưa biết giống cậu.

Con dâu mới vào cửa nhà họ Lâm, chưa từng nghe đến vòng tay bạch ngọc Đạo Lăng nên hỏi: “Vòng tay bạch ngọc Đạo Lăng rất nổi tiếng ạ?”

Lâm phu nhân hiền từ nhìn con dâu, nói: “Có thể mấy đứa các con chưa từng nghe, bạch ngọc của Đạo Lăng là đồ cổ từ mấy chục năm trước. Ngọc tuy có phẩm chất tốt, nhưng điều đặc biệt lại không phải ở ngọc mà nằm ở sự khéo léo của chiếc vòng. Nếu con cầm vòng ngọc đặt trên tấm vải trắng buổi tối thì sẽ nhìn thấy tư thế tiên nữ nhảy múa được chiếu ra từ trên vòng ngọc. Vậy nên vòng tay bạch ngọc Đạo Lăng còn được gọi là vòng tay Phi Thiên, do một đạo sĩ già có pháp danh là Đạo Lăng dùng cả đời để chạm khắc, trên đời chỉ có tổng cộng mười chiếc. Năm chiếc trong đó đều thành bảo vật hồi môn của các quý nhân, nương nương trong cung. Còn năm chiếc còn lại thì không rõ tung tích. Ta còn nhớ năm đó khi vào cung gặp Thái Hậu, người từng lấy ra cho mọi người cùng thưởng thức, trên vòng ngọc kia cũng có một con dấu chu sa như vậy.”

Lục phu nhân cầm lấy chiếc vòng ngọc kia, vừa vặn trông thấy một con dấu lớn bằng hạt đậu ở phía trên.

Nó nằm ở bên sườn, nếu như không nhìn kỹ thì thật sự không thể thấy được.

Lục phu nhân không ngờ con mình lại mang về một món bảo bối như vậy, điều này khiến bà vừa tự hào vừa lo lắng.

Vòng ngọc quý giá nhường đó, Hàm nhi lấy đâu ra chứ?

Nhưng bà cũng không thể hỏi thẳng trước mặt các vị phu nhân khác được, đành giấu đi nỗi lo lắng, lộ ra vẻ mặt vui mừng kiêu ngạo.

“Ôi, thằng bé này nói năng kiểu gì vậy? Không phải trước đây con muốn học quản lý đất đai trong nhà, muốn tự gây dựng sự nghiệp à. Lúc đó mẹ còn không yên tâm, bây giờ thấy con có năng lực thế, mẹ thật sự rất vui.”

Lục phu nhân đâu có ngốc, nói mấy lời này đã bẻ cong lời Đỗ di nương nói về chuyện tại sao Lục Hàm Chi lại đến thôn trang. Tuy điều ả nói là sự thật, nhưng có một số việc không phải cứ là sự thật thì sẽ có người tin tưởng.

Ví dụ như những phu nhân nhà quan thân thiết với Lục phu nhân, phần lớn đều sẽ tin lời bà. Dù sao Đỗ di nương cũng chỉ là tiểu thiếp, hơn nữa ả cũng chẳng phải người thiện lành gì, các phu nhân ghét nhất chính là những kẻ tiểu nhân chuyên đâm chọc sau lưng.

Lúc này vị Giang phu nhân kia mới xuôi miệng châm vào: “Ôi chao? Hàm ca nhi tự kinh doanh? Không biết đang kinh doanh gì vậy?”

Lục Hàm Chi ngượng ngùng cười đáp: “Cũng không phải là kinh doanh lớn gì, đúng lúc hôm nay con có mang tới đây vài thứ, định nhân ngày đại thọ của mẹ để cho mẹ xem thử. Con cũng muốn đưa cho các vị phu nhân mỗi người một phần, coi có dùng được không.”

Các vị phu nhân lập tức tò mò, những tùy tùng được Lục Hàm Chi ra lệnh thì mở hộp gấm nhỏ, lấy ra một bánh xà phòng ngọc trai hình vuông. Lâm phu nhân lại kêu lên.

Lục Hàm Chi phát hiện, trong số tất cả các phu nhân có mặt ở đây thì Lâm phu nhân là người có hiểu biết sâu rộng nhất.

Trong đám người cũng có người trêu chọc Lâm phu nhân: “Phu nhân lại nhận ra cái gì đấy? Lẽ nào đây là bảo vật gì nữa à?”

Lâm phu nhân lập tức đáp: “Không phải là báu vật quý giá gì, nhưng hôm trước khi ta vào cung thỉnh an Thái Hậu, người đưa cho ta miếng xà phòng thơm giống như vậy. Người nói là dùng nó để rửa mặt hay để tắm đều rất hữu ích, tối hôm qua ta cũng dùng thử một chút, tắm xong thì thấy làn da mịn màng trắng trẻo hơn trước không ít. Tới cái tuổi này của ta thì không thể mong đợi xinh đẹp gì thêm nữa, có điều là nữ nhân, không phải thứ đáng giá nhất là sắc đẹp hay sao? Nhưng đồ tốt Thái hậu ban cho, ta chẳng dám xin thêm, còn đang định dùng dè sẻn, ai ngờ lại nhìn thấy được ở chỗ Hàm ca nhi đây! Cái này thật đúng là… Nói như thế nào nhỉ? Hàm ca nhi à, con mau nói đi, xà phòng này con lấy được ở đâu vậy? Không lẽ cũng là do người bạn kia của con tìm được?”

Lục Hàm Chi lắc đầu, thần bí nói: “Tất nhiên là không phải.”

Giang phu nhân hỏi: “Vậy có đường cung cấp hay không?”

Lục Hàm Chi lại lắc đầu: “Cũng không phải.”

Lục phu nhân nom dáng vẻ không muốn nói của con trai thì lập tức cười, chọc mũi cậu nói: “Con đó, đứa nhỏ này, còn úp mở gì nữa, sao nào? Chẳng lẽ ngay cả mẹ hỏi mà con cũng không chịu nói?”

Lục Hàm Chi làm nũng: “Mẹ! Con chỉ muốn các thím các chị đoán thôi mà, nếu đoán đúng thì tặng mỗi người một bánh xà phòng đàn hương. Cái này rất được những người lớn tuổi yêu thích, sau khi tắm xong cơ thể sẽ còn vương mùi đàn hương rất thơm đó!”



Lục Hàm Chi nói xong thì lấy ra một hộp gấm khác, mùi đàn hương nhàn nhạt phả vào mặt khiến tinh thần tỉnh táo.

Lâm phu nhân rất yêu thích xà phòng có mùi đàn hương này, bà ngẩng đầu nhìn Lục Hàm Chi hỏi: “Hàm ca nhi! Lẽ nào xà phòng này là do con tự làm? Lúc trước nghe mẹ con nói con đang gây dựng sự nghiệp, chẳng lẽ là bán xà phòng này sao?”

Lục Hàm Chi cực kỳ kinh ngạc: “Lâm phu nhân, người thật sự quá nhạy bén, đoán một lần là trúng phóc! Vậy bánh xà phòng này thuộc về người rồi.”

Các phu nhân ở đây sốc sắp rớt cả cằm: “Vậy xà phòng mà Thái hậu ngự ban ở trong là do tiểu thiếu gia nhà họ Lục làm ra sao?”

Trong hậu viện lập tức vang lên từng đợt nghị luận xôn xao.

Ngay cả Lục phu nhân cũng ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng, nếu nói chiếc vòng tay kia tượng trưng cho việc đứa con út của bà có vòng xã giao rộng, vậy thì bánh xà phòng này đã chứng minh trí tuệ và thực lực của cậu.

Đây chính là thứ mà Thái hậu trong cung lấy làm phần thưởng đấy! Đó là vật mà một người tầm thường có thể tạo ra ư?

Thật ra trước đó Lục Hàm Chi cũng đã đoán ra Thái Hậu chính là người đã đặt xà phòng ngọc trai, chẳng qua chưa dám khẳng định.

Giờ đây có sự chứng thực của Lâm phu nhân, cậu đã có thể xác định.

Xem ra cậu có ơn với người kia cũng không coi là lãng phí, chỉ hy vọng Thái Hậu sẽ nghĩ cậu là người tốt.

Lúc này, có một thanh âm khiếp sợ truyền đến: “Hàm Chi đệ đệ, có thể tặng một bánh xà phòng cho ta sao? Ta… muốn thử xem.”

Lục Hàm Chi ngẩng đầu, hóa ra là cô dâu mới gả vào nhà họ Lâm.

Cậu cũng không hẹp hòi, tiện tay đưa một bánh xà phòng mùi hoa nhài cho đối phương. Có mở đầu này khiến cho đám người cùng xông đến, sôi nổi muốn được tặng xà phòng.

Lục Hàm Chi vất vả lắm mới bảo vệ được mấy bánh, bỏ vào hộp gấm ở bên cạnh rồi nói: “Hết rồi! Hết sạch rồi! Ta còn phải để lại cho mẹ nữa! Ôi, xin các thím các chị hãy nghĩ cho ta. Nếu mọi người thích thì có thể đi Hàm Ký Hương phường ở chợ Đông hoặc chợ Tây để mua. Hôm nay vừa mới khai trương, nguồn hàng còn nhiều. Mọi người nên đi sớm một chút, nếu trễ quá thì ta không chắc có còn hàng hay không. Ta chỉ làm một ngàn bánh mà thôi, mỗi chợ có năm trăm bánh.”

Nhóm phu nhân vừa nghe vậy thì lập tức sai người hầu chạy đi mua, không thể chờ nổi.

Lục Hàm Chi thầm khấp khởi, hay quá, thị trường được mở rộng rồi. Thái Hậu thật sự là người đại diện đỉnh cấp, còn tốt hơn Lệ nương rất nhiều!

Không bao lâu sau, nhiệm vụ sẽ nhanh chóng được hoàn thành thôi.

Lục Hàm Chi nhìn thấy người trong hậu viện ít hơn phân nửa, bèn ngồi xuống bên cạnh Lục phu nhân.

Lục phu nhân thật sự rất vui, bà không ngờ rằng Hàm nhi của bà chỉ mới ra ngoài được một tháng mà đã như thay da đổi thịt.

Bà kéo tay cậu rồi hỏi: “Hàm nhi, xà phòng này của con lấy công thức từ chỗ nào vậy?”

Lục Hàm Chi đáp: “Là do con xem được trên một quyển sách ở Tây Vực. Mẹ này, buổi tối mẹ dùng thử đi, coi hiệu quả ra sao.”

Hiệu quả của xà phòng rất rõ rệt, hơn nữa còn được cậu bỏ thêm dược liệu và hương liệu vào, khả năng bảo vệ da và lưu giữ hương thơm rất tốt.

Xà phòng handmade ở thời đại của cậu cũng là sản phẩm hot, được các mẹ các chị yêu thích làm đẹp săn đón. Các chị em dùng thử xong đều thấy hiệu quả không tệ.

Lục phu nhân càng thêm tin tưởng con mình, tất nhiên Lục Hàm Chi nói gì thì bà tin nấy.

Vì vậy bà khen ngợi cậu: “Hàm nhi từ nhỏ đã thông minh, đọc sách một chút là hiểu, chỉ trách mẹ lúc trước không phát hiện ra sở trường của con sớm hơn.”

Lục Hàm Chi thấy Lục phu nhân vẫn chưa đeo vòng tay bèn khéo léo nhặt nó lên, nói: “Mẹ, bây giờ mẹ phát hiện ra cũng chưa muộn mà! Để con tự mình đeo vòng ngọc vào cho mẹ! Mẹ nhớ kỹ nhé, đại sư đã nói nhất định không được rời khỏi người! Đây là do con đích thân đi cầu cho mẹ đấy, mẹ đừng phụ lòng con nhé.”

Kích thước vòng tay vừa vặn, vẻ ngoài cũng rất đẹp, hơn nữa nó còn có danh tiếng lừng lẫy ở thế giới này nên Lục phu nhân yêu thích không buông, đương nhiên chẳng muốn tháo xuống.

Lúc này có không ít người đến tặng lễ mừng thọ, trong đó còn có Tô Uyển Ngưng.

Tô Uyển Ngưng giống như một bông hoa bạch ngọc lan nhỏ yêu kiều, nét mặt ngại ngùng khiến người ta thấy mà thương yêu.

Nàng ta muốn tặng gì, Lục Hàm Chi biết thừa. Nghe nói nàng ta đã vất vả suốt nửa tháng để thêu một chiếc đai trán tinh xảo.

Trong nguyên tác, Lục Hàm Chi lúc này vẫn còn đang làm mình làm mẩy với người trong nhà.

Tô Uyển Ngưng cũng nhân dịp mà “điền vào chỗ trống”, dựa vào một cái đai trán để lấy được thiện cảm của Lục phu nhân, từ đó về sau từng bước công lược bà. Nhưng bây giờ tình mẹ con giữa Lục Hàm Chi và Lục phu nhân đang rất hòa thuận, còn có pháp khí trong tay, dù Tô Uyển Ngưng vất vả thêu hay tặng đai trán thì Lục phu nhân cũng sẽ chỉ cảm ơn chứ không còn cảm giác nào khác.

Thay vào đó, bà lại nói: “Ôi, e là ta phải phụ ý tốt của con rồi, chứng đau nửa đầu của ta đã đỡ hơn, mọi chuyện gần đây đều như ý, không còn mong cầu gì khác nên chắc là không cần đâu. Hay là con hãy đưa cho cụ bà dùng đi, cũng không uổng phí con vất vả mấy đêm qua.”

Sắc mặt Tô Uyển Ngưng nháy mắt tái đi, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.

Lục Hàm Chi nhìn thấy dáng vẻ biến sắc này của nàng ta bèn nghĩ– Yêu thuật của cô không thi triển được rồi chứ gì?

Ngay lúc cậu đang đắc ý thì ngoài viện đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào nhốn nháo, một tên sai vặt vội vã chạy tới truyền tin: “Không hay không hay rồi, Đại phu nhân, Tứ thiếu gia bị trượt chân rớt xuống nước rồi!”

Mọi người kinh hoàng, Lục phu nhân đột nhiên đứng lên hỏi: “Sao lại như vậy? Đã có người đi cứu chưa?”

Tên sai vặt thở hồng hộc, hụt hơi nói: “Cứu được rồi… Nhưng…”

Lục phu nhân vội vàng la lên: “Ngươi ấp úng cái gì? Nhưng gì? Rốt cuộc là làm sao?”

Tên sai vặt lập tức đáp: “Đỗ di nương vừa mới cho mời thầy lang, có thể… Đứa bé trong bụng Tứ thiếu gia không giữ được.”



Lục Hàm Chi hít một hơi thật sâu, lúc này mới được bao lâu, Lục Hạo Chi đã bị té mà sinh non?

Các vị nữ quyến trong hậu viện vội vàng chạy sang chỗ Đỗ di nương.

Lục Tư Nguy đã tới, đang nhẹ giọng an ủi ả.

Lục phu nhân vừa vào cử đã nhìn thấy một nha hoàn bưng chậu nước đầy máu đi ra, theo sát phía sau chính là đại phu.

Lục phu nhân tiến lên hỏi: “Đại phu, thế nào rồi?”

Thầy lang đeo trên lưng hòm thuốc, lắc đầu nói: “Sợ hãi quá mức, cộng thêm bị rơi xuống nước nên không giữ được đứa nhỏ, chỉ đành điều dưỡng thật tốt. Tứ thiếu gia vẫn còn trẻ, sau này vẫn còn cơ hội.”

Đỗ di nương vừa nghe thế thì bật khóc nức nở.

Lục Tư Nguy hơi mất kiên nhân, Đỗ di nương này ỷ vào việc có vài phần sắc đẹp nên mới được Lục Tư Nguy yêu chiều. Nếu không, ả nông cạn như vậy, sao ông ta có thể cưng chiều tận mấy năm.

Lục phu nhân nhíu mày nói: “Khóc thì có ích gì? Còn không nhanh đi thông báo cho Thái Tử! Một đứa nhỏ cũng không chăm sóc được, chỉ biết khóc thôi!”

Đỗ di nương lúc này đang uất ức, nghe thấy Lục phu nhân nói vậy thì lập tức chỉ tay vào mũi bà mà mắng: “Là bà Nhất định là bà! Là bà hại đứa bé trong bụng của Hạo nhi! Bà thật độc ác!”

Vừa nghe Đỗ di nương nói thế, Lục phu nhân trái lại nở nụ cười, bà hừ lạnh một tiếng: “Ta và khách khứa ở trong phòng này khi đó còn ở sảnh sau viện thưởng thức xà phòng thơm do Hàm nhi mang đến, còn chẳng bước nửa bước ra khỏi viện. Nếu không phải lão gia cũng đang ở nhà, ta thật sự sẽ bị ngươi ngậm máu phun người mà chịu oan! Thật ra ta rất muốn hỏi mấy tên sai vặt và nha hoàn ở bên cạnh Tứ thiếu gia đã làm gì, mà để nó rớt xuống nước!”

Lục Hàm Chi ở bên cạnh hóng drama, nói thật lòng thì cậu cũng rất đồng cảm cho Lục Hạo Chi, cả đời phải sống dưới bóng của Lục Hàm Chi, còn có một người mẹ khiến hắn ta không sánh bằng y nữa.

Nhà họ Lục chỉ cần nuôi một tiểu lang quân, vốn không cần phải… nuôi thêm Lục Hạo Chi, tư chất của Lục Hạo Chi cũng đâu cao.

Nếu hắn ta được nuôi dạy như một nam nhân bình thường thì đã không tệ đến vậy.

Cho dù tư chất bình thường, nếu đi theo Lục Thần Chi học quản lý sản nghiệp trong nhà thì sau này, Lục Thần Chi có lập gia đình cũng vẫn cho hắn ta chút việc để làm.

Đời này giàu sang phú quý không phải chỉ là nói chơi.

Đỗ di nương thổi gió bên gối với Lục Tư Nguy, muốn nuôi dạy hắn ta thành tiểu lang quân là vì muốn được bay lên cành cao, trở thành phượng hoàng.

Bây giờ được như ước nguyện, vậy mà lại mất cả chì lẫn chài ngay hôm nay. Ả mà không tức điên lên thì đã không phải là Đỗ di nương.

Cũng may Lục Tư Nguy vẫn còn chút lý trí, ông ta nói: “Đi gọi người hầu bên cạnh Tứ thiếu gia đến đây.”

Nha hoàn và tên sai vặt tất nhiên sẽ bị đánh một trận tơi bời, chỉ có Tư Y cô nương được Thái Tử ban cho Lục Hạo Chi là vẫn còn đứng. Tư Y cô nương bất đắc dĩ đứng ở trước mặt bọn họ, nàng là đại nha hoàn của phủ Thái Tử, tất nhiên sẽ có chút địa vị.

Còn chưa đợi Lục Tư Nguy đặt câu hỏi, Tư Y đã hành lễ rồi thở dài nói: “Ta biết lão gia và phu nhân muốn hỏi cái gì, lúc ấy bọn ta đều ở bên cạnh Lương thị. Không hiểu sao Lương thị đột nhiên trở nên thất thường, chạy tới bên bờ hồ nói muốn hái đài sen, nói là ăn đài sen thì có thể sinh con trai. Ba người bọn ta cản mãi cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trượt chân rớt xuống nước.”

Đỗ di nương không nói được gì nữa, ngược lại còn bị Lục phu nhân nắm lấy điểm yếu: “Nghe cho rõ đi, mệnh tốt xấu do trời. Không phải ngươi cứ ăn được hạt sen thì sẽ sinh được quý tử đâu!”

Lục Hàm Chi lại thấy nghi ngờ, Lục Hạo Chi đâu có ngốc, hắn ta không biết bản thân đang ở trong tình huống gì hay sao? Tự nhiên điên lên đòi đi hái đài sen ăn? Hắn ta muốn ăn thì có thể kêu người hầu đi hái cho mà, đâu cần tự ra tay chứ?

Cậu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một góc váy màu vàng lướt qua.

Là Tô Uyển Ngưng.

Lục Hàm Chi hiểu ngay, tuy Tô Uyển Ngưng không thích Thái Tử, nhưng Thái Tử chính là con át chủ bài của nàng ta. Xuyên suốt nguyên tác, tất cả các sếp sòng đều nuông chiều nữ chính, nhưng chỉ có Thái Tử là hết lòng hết dạ vì nàng ta. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là trái tim của Thái tử không bị ai chiếm đoạt, chỉ có mình nàng ta.

Nàng ta phải bảo đảm trong lòng Thái tử chỉ có mình, như vậy mới có thể nắm giữ cục diện trong lòng bàn tay. Đứa bé của Lục Hạo Chi chính là thứ ngoài ý muốn, nàng ta không thể để nó tồn tại.

Lại nghĩ tới bản thân, nếu cậu không xuyên vào tiểu thuyết, vậy nhất định Lục Hàm Chi sẽ tự tay bóp chết đứa con ruột dưới sự công kích tinh thần của nàng ta.

Lục Hàm Chi nhíu mày, nữ chính này thật sự là đóa hoa có độc!

Sau một hồi hoang mang rối rắm, Lục Tư Nguy cử người đi mời Thái Tử đến, nhưng hắn ta lại nói không muốn đến.

Lục Hạo Chi sinh non, nghe thấy Thái Tử không muốn gặp mình thì khóc lóc sướt mướt.

Khi trời nhá nhem tối, Lục Hàm Chi tạm biệt Lục phu nhân, chuẩn bị quay về thôn trang. Lục Tư Nguy bây giờ còn không muốn gặp cậu, cậu cũng không định làm ông ta bực mình.

Khi cậu chuẩn bị bước ra ngoài thì thấy có một thái giám đang vội vã vào Lục phủ, còn được hầu cận của Lục Tư Nguy tiếp đón.

Lục Hàm Chi nhíu mày, để cho Tại Ngự lanh lợi đi hỏi thăm, hẹn nhau sẽ gặp ở trước cổng thành.

Tại Ngự rời đi, Lục Hàm Chi đến cửa thành phía Nam. Từ xa đã nhìn thấy Lăng An Vương đang giả thành một tên lưng gù đang đeo một cái bao rách rưới ở đó, ai mà ngờ được tên bệnh hủi, còn bị gù kia chính là Tu La sau này sẽ vang danh tám phương, người người khiếp sợ chứ?

Lục Hàm Chi cho dừng xe ngựa, để hắn lên xe.

Một lát sau, Tại Ngự cũng trở về.

Tại Ngự thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Là bên phủ Thái Tử xảy ra chuyện, Thái tử bị tập kích, bụng bị kiếm đâm trúng, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị thương rất nặng. Theo điều ra thì do thân tín của Tam hoàng tử làm bị thương.”

Lục Hàm Chi nghe xong thì gật đầu, trong lòng hiểu rõ.



Cậu không nhịn nổi mà lộ ra vẻ mặt kính nể nhìn Vũ Văn Mân, chắp tay nói: “Chiêu này của điện hạ thật sự quá tuyệt.”

Vũ Văn Mân lấy trọng kiếm ra khỏi cái bao, chợt hỏi: “Ồ? Ngươi biết gì rồi?”

Lục Hàm Chi đáp: “Ngài để cho Nhung tướng quân tìm được bằng chứng chính xác Vũ Văn Cảnh muốn giết ông, sau đó lại tự mình đi ám sát Thái tử. Nếu ta đoán không sai thì ngài đã dùng Hồ đao đúng không? Đó là vũ khí tượng trưng cho Lang tộc ở thảo nguyên. Có khi còn là vũ khí chuyên dùng của đám thân tín đó.”

Vũ Văn Mân vẫn ôm trọng kiếm không nói lời nào, chỉ đưa mắt ra hiệu cho cậu tiếp tục.

Lục Hàm Chi lại nói tiếp: “Chứng cứ Vũ Văn Cảnh muốn giết Nhung tướng quân là thật hay không không quan trọng, ngay cả chứng cứ Vũ Văn Cảnh muốn giết Thái Tử là thật cũng không quan trọng. Quan trọng là, bản thân Vũ Văn Cảnh cũng không rõ những chứng cứ này là thật hay giả. Tam ca này của ngài từ trước tới nay chỉ biết sống trong mơ hồ, đã vậy còn luôn cậy mạnh. Chính hắn ta cũng tin rằng thân tín của mình mang theo tín vật đi giết Nhung tướng quân và Thái tử.”

“Cứ như vậy, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ điều tra Vũ Văn Cảnh. Dù sao người cũng không thể không điều tra, bởi vì ngay cả Đại hoàng tử còn bị hãm hại mà phải vào trong lao ngục thì không lý gì lại đi bao che cho Tam hoàng tử. Chuyện thứ nhất là phải bắt Tam hoàng tử lại. Có điều có bắt Tam hoàng tử hay không cũng chẳng sao, quan trọng là… Vương gia, có phải ngài đã tìm được bằng chứng chứng minh Đại hoàng tử bị vu oan không?”

Nghe xong những lời của Lục Hàm Chi, cuối cùng Vũ Văn Mân cũng phản ứng, hắn nhìn Lục Hàm Chi rồi nói: “Ngươi không vào phủ Thái Tử chính là tổn thất của Vũ Văn Quân.”

Lục Hàm Chi: “…”

Gì dạ ba, mắc gì cứ nhắc tới Thái tử vậy?

Lục Hàm Chi không biết nói gì: “Điện hạ, người gả cho Thái Tử chính là lệnh đệ, hơn nữa đệ ấy còn mới sinh non, không phải ta. Lẽ nào ngài cảm thấy một tiểu lang quân đã sinh con như ta có thể vào được phủ Thái Tử hay sao? Đừng nói là Thái Tử, cho dù là một nông dân cũng không muốn cưới ta vào cửa đâu.”

Vũ Văn Mân lại nói: “Người đời nông cạn, có sai cũng không phải do ngươi, tại sao cứ nhất quyết muốn đổ hết lỗi lầm lên đầu ngươi chứ.”

Lục Hàm Chi:??????

Quào! Câu kết này của bạo quân đúng là khai sáng!

Đúng vậy đúng vậy, thật sự không phải lỗi của ta! Muốn trách thì phải trách tên khốn kia!

Lục Hàm Chi cảm động nhìn Vũ Văn Mân: “Lăng An Vương điện hạ, từ khi ta sinh con tới nay đã được hai tháng, đây là lần đầu tiên có người nói với ta những lời này đó.”

Vũ Văn Mân không đáp, hắn vốn không phải là kẻ lắm mồm.

Lục Hàm Chi nhếch miệng cười: “À, có được câu này của Vương gia, ta cũng thấy thông suốt hơn nhiều. Có điều… Vương gia, ta vẫn hơi uất ức. Tự dưng lại bị người đùa giỡn rồi vứt bỏ như vậy. Ta liều mạng sinh con cho hắn, vậy mà hắn còn không thèm hỏi lấy một câu, ngài cảm thấy người này đáng bị nhận xét như thế nào?”

Vũ Văn Mân không thèm suy nghĩ: “Bạc tình bạc nghĩa, vô liêm sỉ, tội này phải chém!”

Lục Hàm Chi càng cười ẻ: “Ngài nói coi, có phải hắn một tên khốn nạn không?”

Vũ Văn Mân im lặng.

Lục Hàm Chi chưa từ bỏ ý định, cố gắng nhịn cười. Có lẽ bạo quân đang nhớ tới phụ hoàng bạc tình bạc nghĩa, vô liêm sỉ của hắn.

Cậu bỗng nảy ra một ý, muốn trêu chọc hắn: “Ừm, khụ khụ… Là như vậy. Điện hạ, mấy ngày qua thảo dân cứ bứt rứt trong lòng, luôn muốn tìm một người đồng cảm để cùng chửi gã không biết xấu hổ kia! Làm vậy sẽ khiến ta thoải mái hơn một chút. Ngài… Có thể thỏa mãn mong muốn này của ta được không?”

Vũ Văn Mân tuy vẫn im lặng nhưng lại gật đầu.

Lục Hàm Chi cười đến mức trong lòng như có sóng biển dâng trào: “Vậy thảo dân nói một câu, điện hạ cứ nói theo nhé!”

Lục Hàm Chi: “Cha của A Thiền là tên móng heo thối tha không biết xấu hổ!”

Vũ Văn Mân: “… Cha của A Thiền… là tên… móng heo thối tha…”
Nhấn Mở Bình Luận