Có lẽ là không ngờ tới Sở Vương sẽ có phản ứng như vậy, Lục Húc Chi cũng thấy mê mang.
Hắn chần chờ hỏi: “Ngươi… không nhận ra à?”
Sở Vương vẫn ngơ ngác, lắc đầu nói: “Lâm thần y nói là… Đàn ông trưởng thành uống thuốc thánh xong, cơ thể sẽ khác với bọn thiếu niên. Cho nên ta… ta mới… không nghĩ tới phương diện đó. Chẳng lẽ ta… thật sự có thai?”
Sau khi ý thức được chuyện này, Sở Vương nhịn không được méo miệng, giọng ngượng ngùng: “Húc lang, nếu ta có thể sinh con cho huynh, ta sẽ rất vui.”
Quả thực Lục Húc Chi cũng bị hắn ta làm cho tức cười. Vì sao người này chẳng chịu nghĩ cho bản thân mà cứ muốn sinh con cho hắn vậy.
Hắn thở dài: “Chuyện này là Hàm nhi nói cho ta biết. Đệ ấy nói thấy ngươi cứ bị nôn nghén, hô hấp nặng nhọc nên mới nghi ngờ ngươi có thai. Nhưng cụ thể có hay không thì phải để Lâm thần y khám cho.”
Khỏi cần Lục Húc Chi dặn dò, Vũ Văn Giác đã sai người đi mời Lâm thần y rồi.
Hắn ta biết Lục Húc Chi đã biết chuyện của Chiên Vân Quận chúa, lập tức cười trấn an: “Huynh yên tâm đi, chuyện này mẫu phi sẽ nghĩ cách giúp ta. Mấy ngày nay bà tìm phụ hoàng cầu xin ân điển, dẫn Chiêu Vân Quận chúa cùng đi dạo chơi kinh thành. Ít nhất sẽ chống chọi được mười ngày, đủ để ta nghĩ ra đối sách.”
Lục Húc Chi bỗng ôm Sở Vương vào trong lòng: “Ngươi không nên giấu ta, ngươi định một mình nghĩ cách đối phó ở trong phủ ư? Lần nào ngươi cũng làm vậy, lần trước ngươi bị nhốt vào ngục cũng gạt ta. Cái tính tình này của ngươi, muốn để ta phải nói bao nhiêu lần mới chịu sửa đây?”
Sở Vương bày ra dáng vẻ thân vương, nghiêm túc nói: “Bổn vương là thân vương, chẳng lẽ còn phải để một Hàn Lâm Biên Tu nho nhỏ như huynh nghĩ cách ư?”
Lục Húc Chi lập tức khom người khiêm tốn nói: “Đúng đúng đúng, Vương gia quyền cao chức trọng, hạ quan mặc cảm.”
Sở Vương bị dáng vẻ này của hắn chọc cười, vui vẻ nói: “Ta biết sai rồi, lần sau sẽ sửa đổi, được chưa?”
Lục Húc Chi thẳng lưng lên, nhìn hắn ta rồi nghiêm túc nói: “Thật sự sẽ sửa?”
Sở Vương gật đầu: “Về sau ta sẽ không bao giờ liều lĩnh như thế nữa, cũng sẽ không một mình gánh vác. Về sau có thế nào thì chúng ta cũng sẽ cùng thương lượng đối sách, thế đã được chưa?”
Rốt cục Lục Húc Chi cũng thở ra một hơi, hắn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đó! Khi nào mới khiến ta bớt lo đây?”
Sở Vương cũng hết cách: “Phụ hoàng không chịu thả ta về đất phong, nếu ông ấy chịu thả thì chúng ta đã chẳng cần giấu giấu giếm giếm như thế này. Đến lúc đó huynh cầu xin một chức quan ở chỗ nào xa xa, đi đến đất phong của ta làm Tuần Phủ cũng được.”
Lục Húc Chi đáp: “Nhìn tình huống trước mắt thì sợ là khó lắm. Hoàng Thượng đang tuổi tráng niên, e là muốn đặt hết mấy vị Hoàng tử trưởng thành trước mắt mới yên tâm nổi. Hơn nữa… chuyền về đất phong cũng chưa chắc đã tốt.”
Bên kia biển Đông đang có nạn cướp bóc, tuy cách còn xa, còn có cả một trạm kiểm soát, thế nhưng ai mà biết trước được tương lai?
Lúc này Lâm thần y đeo theo hòm thuốc sau lưng đi vào, người trẻ tuổi mặc một thân áo trắng, mặt như quan ngọc chắp tay với Sở Vương: “Vương gia, thần đến bắt mạch cho người.”
Lục Húc Chi quay đầu lại nói với Lâm thần ý: “Lâm huynh.”
Lâm thần y gật đầu với hắn, người từ trước tới nay luôn ít nói chỉ ra dấu tay, mời Sở Vương ngồi lên ghế.
Hắn lấy một cái gối kê tay đặt lên bàn, để Sở Vương đặt tay lên gối. Sau đó hắn sờ vào cổ tay của Sở Vương, hơi nhíu mày rồi thu tay về.
Sở Vương và Lục Húc Chi nhìn thoáng qua nhau, hỏi: “Sao rồi?”
Lâm thần y nhìn hai người bằng ánh mắt hơi trách cứ: “Các người… không thể kiềm chế một chút à?”
Sắc mặt của cả hai đều ngượng ngùng, Sở Vương hắng giọng: “Tại ta tại ta, thần y đừng úp mở nữa, có phải thật sự ta…”
Lâm thần y gật đầu: “Cũng không hẳn là nên trách người, thuốc thánh này là thế, người khó nhịn được cũng là điều dễ hiểu.”
Phản ứng của Sở Vương lại bình tĩnh không ngờ, thậm chí hắn ta còn thấy hơi vui sướng: “Tốt lắm, thần y không cần lo đâu. Ta và Húc Chi thương nhau, chuyện này sao mà tránh được. Ta đã lựa chọn uống thuốc thánh thì đã sớm chuẩn bị tâm lý có con. Hết thảy đều đúng như mong muốn, không phải là chuyện tốt à?”
Lục Húc Chi đứng bên cạnh nhìn hắn ta, ánh mắt cũng dần kiên định hơn, hắn nắm lấy tay Sở Vương: “Hết thảy sẽ có ta che chở hai người, dù có khó khăn thế nào thì cũng sẽ có đường lui mà.”
Lâm thần y cúi đầu viết gì đó trên tờ giấy ghi phương thuốc, sau đó giao cho Lục Húc Chi: “Lục đại nhân, cứ bốc thuốc theo đơn này, là thuốc an thai tĩnh dưỡng. Đừng có để mệt nhọc quá độ, nhưng mà nên đi bộ nhiều một chút. Ngày nào ta cũng sẽ tới bắt mạch cho Vương gia, giúp người thuận lợi sinh con.”
Lục Húc Chi cảm ơn Lâm thần y: “Làm phiền Lâm huynh quá.”
Sau khi tiễn Lâm thần y đi rồi, Lục Húc Chi đã quyết tâm, hắn cầm tay Sở Vương, bỗng nhiên nở nụ cười mà rằng: “Ngay cả ông trời cũng thương chúng ta, quá tốt rồi, nhà họ Lục sẽ có thêm một đứa bé.”
Sở Vương nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta đặt tên nó là Linh Dục đi!”
Lục Húc Chi đáp: “Đất thiêng sinh hiền tài, được đấy, tên hay.”
Sở Vương nói: “Con của Hàm Chi là Linh Hi, con chúng ta cứ gọi là Linh Dục đi.”
Lục Húc Chi nói: “Con của Hàm Chi sớm muộn gì cũng sẽ sửa thành họ Vũ Văn, chắc Linh Hi cũng sẽ được Hoàng Thượng ban tên hoặc tước hiệu thôi.”
Nói tới đây, cả hai lại bắt đầu thắc mắc: “Huynh nói xem, con của Hàm Chi rốt cuộc là của ai? Không phải thật sự là con A Mân đấy chứ?”
Lục Húc Chi lắc đầu: “Nhỡ là thế thì sao? Đừng quên hôm Hàm Chi gặp chuyện, Tứ điện hạ cũng tới nhà họ Lục chơi giống ngươi. Hơn nữa ngài ấy còn đi ra từ sân viện của Hàm Chi, nói không chừng đúng là ngài ấy đấy.”
Hai người nhìn nhau cười, Lục Húc Chi lại hơi lo lắng: “Nhỡ Hoàng Thượng mà biết chuyện này, có khi nào sẽ cảm thấy đây là đang vấy bẩn huyết mạch của hoàng thất không?”
Vũ Văn Giác lắc đầu: “Không có ai nói thì sao mà biết được. A Mân sẽ càng không bao giờ nói bậy.”
Tất nhiên Lục Húc Chi cũng biết rõ về thân thế của Vũ Văn Mân.
Tính của Vũ Văn Mân lạnh lùng, không quá để bụng cái gọi là “luân lý cương thường”, có lẽ cũng vì xuất thân của hắn.
Mà ở hậu viện nhà họ Lục, Lục Hàm Chi trơ mắt nhìn trai thẳng sắt thép Vũ Văn Mân mặt thúi quắc vừa bị Tô Uyển Ngưng chặn đường bước về phía mình. Hắn lạnh mặt “túm” nhóc mập trong lòng cậu qua bế, nhíu mày nói: “Lục nhị ca đâu?”
Lục Hàm Chi nghẹn cười, xoay người nhìn tiểu viện nhà họ Lục mới xây lại cho cậu ở phía kia, nói: “Vừa nghe ta nói xong đã chạy đi tìm Sở Vương rồi.”
Vũ Văn Mân gật đầu: “Kiếm ta tặng xong rồi, không còn chuyện gì nữa đúng không?”
Lục Hàm Chi đáp: “Không còn, cảm ơn An Vương điện hạ.”
Chẳng biết nhóc mập A Thiền bị làm sao, bỗng nhiên hôn cái “bép” vào mặt Vũ Văn Mân, còn cười nắc nẻ vui sướng.
Lục Hàm Chi: “…”
Hình như bé rất thích Vũ Văn Mân thì phải? Đúng là cha ruột có khác!
Vũ Văn Mân lại tỏ vẻ kháng cự, hắn đẩy nhóc mập ra xa chút, trên mặt lại lộ ra biểu cảm “ngươi còn dám sáp vào là ta đánh ngươi”, nhìn rất hề.
Lục Hàm Chi không nhịn được cười: “Vương gia, ngài có thể không bế nó mà. Trẻ nhỏ chỉ biết thể hiện sự yêu thích bằng mấy động tác đơn giản vậy thôi.”
Vũ Văn Mân cực kỳ bất lực trả nhóc mập về: “Không sao, cứ để nó làm đi!”
A Thiền còn tưởng Vũ Văn Mân đang chơi với bé, quả nhiên còn cười khúc khích, lại ôm cổ đối phương hôn thêm cái nữa.
Lúc này Vũ Văn Mân thật sự hết nhịn nổi, đẩy A Thiền về cho Lục Hàm Chi: “Lần sau… thà là ngươi tiểu lên người ta còn hơn.”
Hắn thật sự không quen thân mật với ai như vậy.
Lục Hàm Chi cười ná thở, bạo quân tương lai đúng là đáng yêu!
Giờ cậu đã xác định trước khi hắc hóa, Vũ Văn Mân thật sự là một thanh niên rất ngây thơ. Tuy phần đông người chẳng ai nghĩ vậy, dù sao hắn có nhiều điều tiếng lắm, ai thấy cũng sợ hãi.
Lục Hàm Chi nói: “Không biết Sở Vương và Nhị ca định làm thế nào?”
Vũ Văn Mân vẫn thản nhiên: “Việc nhỏ thôi.”
Mặt Lục Hàm Chi tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Việc nhỏ?”
Vũ Văn Mân nói: “Đúng vậy, bởi vì không lâu sau là phụ hoàng sẽ không còn tâm trí đâu để mà nhúng tay vào chuyện hôn sự của Đại hoàng huynh nữa.”
Tuy Lục Hàm Chi không hiểu, nhưng nếu bạo quân tương lai đã nói là việc nhỏ thì chắc chắn là thế!
Ngày hôm sau, quả nhiên đúng như lời bạo quân tương lai nói, hôn sự của Sở Vương đã biến thành việc nhỏ.
Chuyện như cướp ngục ấy mà, có lần một thì kiểu gì cũng có lần hai. Sau khi Tứ hoàng tử Vũ Văn Mân cướp ngục Đại Chiêu một lần, giờ đây Tam hoàng tử Vũ Văn Cảnh lại được người khác cướp ra khỏi ngục Đại Chiêu.
Chẳng những cướp mà còn giết hơn 10 lính canh ngục, ngay cả Ngục thừa(*) của ngục Đại Chiêu cũng bị thương nặng.
(*)Người chức cao nhất, chuyên quản lý các tù nhân trong ngụcChuyện này là ai làm, khỏi nói cũng biết.
Đương nhiên là ông cậu ở phiên bang kia của Vũ Văn Cảnh rồi, hơn nữa lần này còn tiện tay cướp cả mẫu phi của hắn ta – Công chúa hòa thân năm xưa – lặng lẽ được đánh tráo từ hoàng cung về phiên bang.
Đúng là sự sỉ nhục lớn nhất với Hoàng Đế Đại Chiêu!
Chuyện này vừa được công bố ra ngoài, Vũ Văn Cảnh trực tiếp làm phản, hơn nữa còn là bắt tay với ông cậu phiên bang kia của hắn ta.
Cùng lúc đó, từ phía Đông Doanh lại truyền đến tin giặc Oa xâm phạm biên giới. Ai cũng biết Đại Chiêu không am hiểu thủy chiến, mà giặc Oa của Đông Doanh lại có kỹ năng bơi lội thượng thừa.
Nhất thời trong triều sôi sục lên, Liên Sóc tướng quân chịu trách nhiệm canh giữ vùng biển ở phía Đông vội vã giục ngựa tám trăm dặm về báo tin, giặc Oa đã tràn lên gần bờ Đông. Hai chuyện gộp vào, Hoàng Đế sốt ruột tới độ nhiệt miệng, ngược lại chuyện của Đại hoàng tử lại biến thành bé như con muỗi.
Hoàng Hậu còn thêm dầu vào lửa: “Thần thiếp sớm đã phát hiện ra Lệ phi gần đây cứ lén lút, thiết nghĩ hôn sự của Chiêu Vân Quận chúa sắp tới nên mới không muốn cho Hoàng Thượng thêm phiền. Ai ngờ nàng ta lại có ý định trốn khỏi cung. Tóm lại là công chúa ngoại quốc sống ở trong hậu cung của triều ta, có làm thế nào cũng không thể thuần phục được. Hoàng Thượng, hay là để Thái Tử lãnh binh đi trải nghiệm một phen, đầu tiên là ra oai với thằng nhóc kia, cho nó biết Đại Chiêu ta không phải cứ muốn phản là phản được.”
Hoàng Đế đang tức bốc lửa, ngày xưa Hoàng Hậu thỉnh thoảng nói mấy câu xen vào chuyện triều chính, lão cũng không ngăn cản, nhưng bây giờ lão lại không muốn để bà ta lắm miệng.
Lão tức tới độ răn dạy Hoàng Hậu một tràng: “Chuyện của triều đình từ khi nào tới lượt người trong hậu cung như ngươi can dự? Việc trong hậu cung mà ngươi còn chẳng quản được, thế mà đã vươn tay ra dài đến vậy! Không có việc gì thì học tập Nhung quý phi kìa, chép nhiều Nữ đức với Nữ giới vào! Trẫm cảm thấy càng ngày ngươi càng chẳng ra gì!”
Lão tạm thời sai Vũ Uy Đại tướng quân gấp rút lên đường tiếp viện cho phía Đông, để ông cầm hổ phù điều khiển binh mã các nơi, cần phải thu phục được biển Đông đã. Về phần thằng con thứ ba bất hiếu kia, cũng chỉ có thể chờ Trấn Bắc Đại tướng quân – cũng chính là Trấn Bắc Vương – tới xử lý.
Lúc Lục Hàm Chi nhận được tin, cậu còn đang làm nhiệm vụ phụ của giai đoạn 2.
Vừa nghe Tại Ngự báo tin, cậu đã tỉnh cả người, cảm thán một câu: “Ui chao, trò hay bắt đầu rồi à?”
Cậu nhớ rõ ở trong cốt truyện gốc, cuộc chiến giành ngai vàng đã bắt đầu ngay lúc giặc Oa ở Đông Doanh xâm phạm biên cảnh.