Trong lòng Lục Hàm Chi “lộp bộp”:… Có nhất thiết phải nhắc đến đề tài sâu xa này không?
Hóa ra hệ thống muốn để cậu thành thật khai báo cho Vũ Văn Mân biết mọi chuyện à?
Không thể được, nếu cậu nói ra hết thì chẳng phải bản thân sẽ hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn hay sao?
Cậu cố gắng cân nhắc từ ngữ, sầm mặt rồi nói nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Ta là người sẽ ủng hộ ngài.”
Vũ Văn Mân khó hiểu: “Gì cơ?”
Lục Hàm Chi lùi từng bước về sau, chậm rãi quỳ xuống hành lễ quân thần với Vũ Văn Mân: “Ngài chính là đế vương của ta.”
Vũ Văn Mân nhăn mày hỏi: “Ý của ngươi là gì?”
Lục Hàm Chi ngẩng đầu nhìn những ngọn núi tuyết ở nơi xa: “Giang sơn này có biết bao nhiêu anh hùng nhưng đều phải khom lưng uốn gối. Hào kiệt trong thiên hạ đều muốn làm nên công danh sự nghiệp, ta cũng giống như vậy.”
Vũ Văn Mân bị lời thơ Lục Hàm Chi thuận miệng đọc ra dọa sợ, lập tức lắc đầu nói: “Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.”
Lục Hàm Chi: “Vậy điện hạ… Có chuyện gạt ta hay không?”
Vũ Văn Mân mấp máy môi, không nói lời nào.
Lục Hàm Chi lại nói: “Điện hạ không cần phải nói, nhưng thần… Muốn nói.”
Cậu còn nhớ rõ lúc trước khi trói buộc với hệ thống, mình từng rất khó hiểu tại sao một hệ thống làm ruộng lại nhất định phải trói buộc với một quân vương, còn phải liên tục cày độ trung thành với quân vương. Hơn nữa những nhiệm vụ mà cậu làm, nếu như không có quan hệ chồng chồng với Vũ Văn Mân thì chắc nó sẽ là một hệ thống bồi dưỡng đế vương.
Hệ thống muốn cậu bày tỏ lòng trung thành với Vũ Văn Mân? Bày tỏ lòng trung thành thì tất nhiên phải lộ ra chút bí mật gì đó về bản thân.
Cuối cùng Lục Hàm Chi nói: “Điện hạ từng nhiều lần hỏi thần tại sao không gả vào phủ Thái Tử. Thần sợ nên không dám nói ra. Giống như trước đây ngài từng nói, vào lúc thần 12 -13 tuổi, ở một buổi tiệc trong cung vừa gặp đã thương Thái Tử điện hạ. Hoàng Thượng cũng hạ thánh chỉ sẽ để Thái Tử chọn một Thị Quân từ nhà họ Lục, vậy theo lẽ thường thần sẽ được gả vào phủ Thái Tử.”
Lục Hàm Chi thở dài: “Thần còn đang thắc mắc sao tự dưng bản thân lại phải lấy chồng, dù có là ai cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ.”
“Mọi người đều nói thần không giữ đức hạnh, lén lút sinh con với ngài. Đúng vậy, thần thật sự không biết giữ mình, thân là một tiểu lang quân lại sinh con trước khi lấy chồng.”
“Sở dĩ thần làm vậy chỉ vì không muốn phải gả vào phủ Thái Tử. Thần cũng không còn yêu thích Thái Tử nữa, vì hắn ta đã khiến thần chịu tổn thương. Hắn ta chẳng những khiến thần đau tê tái cả lòng mà còn tự tay giết thần chỉ vì muốn biểu muội Tô Uyển Ngưng kia của thần gả cho hắn ta.”
“Có phải điện hạ cảm thấy đây chỉ là chuyện do thần tự bịa ra không? Những chuyện này rõ ràng đều chưa từng xảy ra! Có lẽ ngài không tin lời thần nói, nhưng… thần thật sự có thể biết trước. Nó giống như một giấc mơ vậy, thần ở trong mơ được gả vào phủ Thái Tử như mong muốn, trở thành Lương thị. Thần một lòng một dạ nâng đỡ hắn ta, giúp hắn ta loại bỏ hết thảy chướng ngại vật, đương nhiên cũng bao gồm Vương gia ngài rồi.”
“Thần liên tục đặt mình vào hiểm cảnh, nhiều lần bị thương chỉ vì muốn giúp hắn ta xây dựng lực lượng cho riêng mình. Cho dù có phải phản bội lại nhà họ Lục cũng không hối tiếc, thần dùng thân phận của mình điều động tất cả tiền bạc của nhà họ Lục chỉ để mua sắm quân nhu cho hắn ta. Hắn ta… và Tô Uyển Ngưng lại dùng một kiếm giết chết thần.”
“Chỉ vì Tô Uyển Ngưng nói thần hạ độc khiến cho đứa trẻ trong bụng nàng ta phải sinh non. Thần chưa từng làm chuyện này, quan trọng là… Hắn ta chỉ vì chuyện này mà giết thần.”
“Điện hạ cũng hiểu con người của thần mà, thần rất sợ chết, mơ thấy một giấc mơ như vậy thì sao còn dám gả cho hắn ta nữa? Nhất là khi bên cạnh hắn ta còn có Tô Uyển Ngưng, thần sợ mình sẽ lại làm sai để rơi vào kết cục giống như trong mơ.”
“Con người mà, luôn cảm thấy không cam lòng. Thần cũng học được một vài kỹ năng để nuôi sống bản thân, cũng không cam tâm tiếp tục giả ngu sống qua ngày. Vậy nên…”
Vũ Văn Mân cắt ngang lời cậu: “Vậy nên ngươi vì lý do này mới chọn ta làm đế vương?”
Lục Hàm Chi lắc đầu: “Không, thật ra là bởi vì… Ở trong giấc mơ đó của thần, chỉ có một mình điện hạ là dựa vào sức mình để cướp được ngôi hoàng đế. Nhưng mà… Kết cục lại rất thảm thiết, mẫu phi của ngài là Nhung quý phi nương nương, còn cả Sở Vương điện hạ đều chết hết. Đương nhiên cũng bởi vì ngài không có vướng bận nào nên khi tranh đoạt ngôi vị mới càng thêm không kiêng nể gì. Dù sao cũng chỉ là giết người, với ngài thì đây là chuyện quá đơn giản.”
Cậu tự nhận là mình đang kể cho Vũ Văn Mân nghe mọi chuyện vô cùng thẳng thắn, nhưng cái hệ thống vô liêm sỉ này lại không hề thông báo cậu đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lục Hàm Chi nói thầm trong lòng, chẳng lẽ mày còn muốn kêu tao khai ra chuyện hệ thống và xuyên sách cho hắn biết luôn à?
Vậy thì tao sẽ bị lột sạch đến không còn cái quần để che mất.
Một lát sau, Vũ Văn Mân đột nhiên nói: “Ngươi có tin vào kiếp trước không?”
Lục Hàm Chi kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mân, chỉ thấy hắn ngước mắt nhìn cậu: “Thật trùng hợp, giấc mơ kia của ngươi, ta cũng từng mơ giống như vậy. Chẳng qua nhân vật chính trong giấc mơ lại là ta.”
Lúc này Lục Hàm Chi cũng hết hồn, cậu không khỏi kinh ngạc, sau đó nghe được tiếng thông báo của hệ thống vang lên từ trong không gian tinh thần: [Chúc mừng ký chủ, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ thứ tư trong tuyến quân vương. Nhận được 200 điểm giao dịch, 2 rương báu cấp thấp.]
Lục Hàm Chi:!!!
Làm trò suốt nửa ngày, hóa ra không phải mày muốn để tao nói rõ mọi chuyện cho Vũ Văn Mân biết mà là muốn Vũ Văn Mân kể hết mọi chuyện cho tao sao?
Mày phải nói sớm chứ!
Nếu không thì tao cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy, gần như phải cởi hết quần mới lừa được hắn. Có điều Vũ Văn Mân kể cho cậu nghe cũng không khiến cậu bất ngờ, ngược lại còn có cảm giác đúng như dự đoán.
Từ sau khi cốt truyện toang như sông Hoàng Hà vỡ đê thì cậu đã bắt đầu nghi ngờ rồi.
Trong cốt truyện gốc, Vũ Văn Mân và Sở Vương bị giết đến không kịp trở tay. Sở Vương là một quân tử, bị giam vào trong đại lao chưa được mấy ngày đã bị tra tấn đến chết.
Vũ Văn Mân tin nhầm Vũ Văn Minh Cực, cuối cùng bị buộc đến mức phải tạo phản. Bây giờ Vũ Văn Mân có thể bình tình bước từng bước một, binh tới tướng chặn, làm đâu chắc đấy.
Sự kinh ngạc trong mắt Lục Hàm Chi bị Vũ Văn Mân nhìn thấy hết.
Hắn áy náy: “Xin lỗi, ta chưa từng thẳng thắn nói cho ngươi biết.”
Lục Hàm Chi lập tức nở nụ cười vui mừng, tự dưng có 200 điểm giao dịch, sao cậu không vui cho được.
Lục Hàm Chi dứt khoát lắc đầu: “Không sao hết, ta chỉ cần biết rõ thực lực của ngài và biết rằng mục tiêu của chúng ta đều giống nhau là được.”
Chuyện khác thì không quan trọng.
Vũ Văn Mân có hơi khó chịu trong lòng, hắn hỏi Lục Hàm Chi: “Vậy thì ở trong lòng ngươi, quan hệ giữa chúng ta chỉ là “có mục tiêu chung” thôi đúng không?”
Trong mắt Lục Hàm Chi ánh lên ý cười: “Có chung mục tiêu không tốt sao?”
Vũ Văn Mân mất mát, thấy Lục Hàm Chi định đi thì kéo cậu lại: “Lần trước tại sao ngươi lại muốn hôn ta?”
Lục Hàm Chi cảm thấy vấn đề này của hắn rất khó lý giải, cậu lộ vẻ khó hiểu: “Bởi vì ngài hôn ta trước!” Còn hôn những 2 lần.
Vũ Văn Mân càng khó chịu, ngươi hôn lại chỉ vì muốn hòa nhau thôi à? Vậy ngươi cứ tiếp tục mang thù như vậy đi!
Buổi tối, Tiểu Lục Tử mua mấy con gà ở trong thôn mang đến, Lục Hàm Chi ngứa nghề, sai cậu nhóc đi hái một ít lá sen đến, giết gà xong thì nêm nếm gia vị, bọc lá sen rồi trét một tầng bùn lên nướng thành món “gà ăn mày”.
Lục Hàm Chi vừa nướng gà vừa nói: “Cái này gọi là gà ăn mày! Khi không có nồi niêu xoong chảo mà vừa hay có một con gà thì làm gà ăn mày là thích hợp nhất.”
Tiểu Lục Tử nhắc nhở cậu: “Sư công, chúng ta có nồi có bếp. Loan Phượng cô cô sợ người quên mang theo nồi và bếp nên bảo người của Vương phủ mang một bộ đến đây. Còn cầm cho sư đệ hai thùng nước, sợ đệ ấy không quen uống nước ở chỗ khác. Nước của Vương phủ chúng ta đều là nước suối lấy từ núi Ngọc Xuyên.”
Lục Hàm Chi hoàn toàn không biết chuyện này, cậu không ngờ rằng Loan Phương chu đáo như vậy, im lặng làm nhiều chuyện như thế cho cậu.
Cậu ngạc nhiên nói: “Có thật không? Loan Phượng đúng là chuyên nghiệp, năng lực làm việc mạnh, nghiệp vụ xuất sắc! Phải tăng lương mới được! Tiền lương phải tăng gấp mấy lần lúc trước!”
Loan Phượng ở cách đó không xa nghe cậu nói vậy thì vội la lên: “Thiếu gia đừng nghe Tiểu Lục Tử nói bậy, đây là chuyện mà người hầu như ta nên làm! Có điều… Thật sự sẽ được tăng lương sao ạ?”
Xung quanh vang lên tiếng cười, Lục Hàm Chi vừa đập bùn trên gà ăn mày ra vừa nói: “Ở chỗ của ta không có người hầu, chỉ có nhân viên thôi. Các ngươi đều được thuê về, làm việc xuất sắc có thành tích tốt thì đương nhiên sẽ được tăng lương rồi! Các ngươi cứ làm việc cho thật tốt, nếu làm tốt thì thiếu gia ta… Sẽ tăng lương cho các ngươi.”
Những người khác cũng phụ họa theo: “Cảm ơn thiếu gia!”
Vũ Văn Mân ở bên cạnh nhìn chỉ cảm thán nhân duyên của cậu thật tốt, có thể hòa hợp với người hầu, hắn nhìn thôi cũng biết cậu không phải người chung đường với mình.
Giống như lời mẫu phi nói, trong nhà có Lục Hàm Chi thì sẽ náo nhiệt hơn nhiều.
Tiểu Lục Tử bưng gà ăn mày đã được nướng xong đến trước mặt Vũ Văn Mân, mùi hương thơm lừng xộc vào mũi.
Vũ Văn Mân vốn còn đang tức giận, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của gà thì đột nhiên không tức nổi nữa.
Hắn cầm lấy gà ăn hai miếng, cảm giác dạ dày thoải mái hơn trước.
Lục Hàm Chi sai Tiểu Lục Tử đưa cho hắn nguyên một con, nhưng Vũ Văn Mân chỉ ăn hết nửa con.
Hai người đều ăn ý không đụng đến rượu, kỳ phát tình của Lục Hàm Chi còn mười ngày nữa sẽ đến, trong lúc này cậu không thể uống rượu, nếu không sẽ dễ phát tình sớm.
Chuyện này cũng giống với mấy cô con gái tới tháng vậy, con gái người ta không dám ăn đồ lạnh, còn cậu lại sợ uống rượu.
Sau khi cơm nước xong, Lục Hàm đi rửa mặt rồi ngủ sớm.
Chỗ cậu ở là một căn phòng xép, Lục Hàm Chi ở bên trong, Vũ Văn Mân ở bên ngoài.
Trong đêm đen như mực, Lục Hàm Chi ngủ say, còn Vũ Văn Mân cứ lăn qua lộn lại. Chính bởi vì không ngủ được nên nửa đêm hắn đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Mùi hương này rất đỗi quen thuộc, mỗi khi Lục Hàm Chi bị kỳ phát tình tra tấn thì Vũ Văn Mân đều có thể ngửi thấy mùi thơm này.
Hắn lập tức đứng dậy, xoay người đi vào bên trong phòng.
Lục Hàm Chi hình như cũng nhận ra cơ thể khác thường, cậu xoay người xoa mắt, ngước mặt lên cau mày nhìn Vũ Văn Mân đang đi đến.
Vũ Văn Mân hỏi: “Sao đợt này tới sớm vậy?”
Lục Hàm Chi lắc đầu, chuyện này đến sớm hay muộn có phải do cậu khống chế đâu?
Cậu hỏi Vũ Văn Mân: “Ngài có mang theo thuốc dẫn không?”
Vũ Văn thò tay vào trong ngực, sờ đến một bình sứ hình tròn nhưng lại lập tức buông tay ra, lắc đầu nói: “Ta không ngờ ngươi sẽ đến kỳ phát tình nhanh như vậy.”
Lục Hàm Chi bắt đầu cảm thấy khó chịu, cậu khó khăn đứng dậy, bước xuống giường rồi nhào vào trong lòng Vũ Văn Mân, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Vũ Văn Mân, giúp ta chút đi, ta không muốn nhịn nữa.”