Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay



"Chỉ người trẻ tuổi mới có quyền lợi ấy."
———
Thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè, có thể xem như Harry và Ron đã trải qua một cách thoải mái và xa xỉ ở trang trại Hang Sóc.

Nhân lúc bà Weasley không chú ý, Harry còn lén đến số 12 quảng trường Grimmauld một chuyến, nhận lấy cái ôm nhiệt tình của Sirius cùng Lupin và đáp lại họ bằng nụ cười ấm áp.

Hermione đến Hang Sóc vào tuần thứ hai của kỳ nghỉ hè.

Ron vừa thấy cô phù thủy thông minh bước qua cửa nhà thì tức khắc trở nên vô cùng căng thẳng, ước chừng là trong thời gian ngắn vẫn chưa phân biệt rõ được Hermione trước mắt không phải Phó Bộ trưởng tối cao của Bộ Phép thuật trong hiện thực, người sẽ nghiêm khắc chỉ trích việc cậu trộm đồ của cô.

Harry ngồi trên tàu tốc hành Hogwarts, cứ thế nhìn đăm đăm ra cảnh vật phía ngoài cửa sổ.

Thừa dịp Hermione bận tới toa Huynh trưởng để gặp mặt các Huynh trưởng khác, Ron vội vàng hích nhẹ vào cánh tay Harry: "Nói lại với mình lần nữa đi, thầy Dumbledore quyết định thế nào? Thầy ấy không trách tụi mình chứ?"
Harry liếc Ron một cái, chậm rãi nói: "Bồ đã hỏi mình nhiều lần rồi, mình cũng đã trả lời nhiều lần lắm rồi.

Mình đã kể hết những chuyện mình trải qua cho thầy Dumbledore nghe, thầy ấy hơi ngạc nhiên nhưng không hỏi quá nhiều.

Có lẽ từ lâu thầy ấy ít nhiều cũng đã phát hiện ra vài chi tiết đáng để tìm tòi nghiên cứu."
"Mình biết là không giấu hiệu trưởng được mà, thầy ấy chính là vị phù thủy phe sáng vĩ đại nhất thế kỷ này," Ron đáp lời một cách dứt khoát, dù rằng hai hàng lông mày đang nhíu chặt lại với nhau: "Chẳng qua...!Nếu như ngay cả thầy Dumbledore cũng không biết sự thay đổi mà Hòn Đá Phục Sinh có thể mang đến cho Voldemort, thì ai có thể biết rõ ngọn ngành chân tướng đây?"
Harry không tiếp lời cậu.

Y quay sang bên, ánh mắt tiếp tục ngẩn ngơ dõi theo phong cảnh đang lùi nhanh lại phía ngoài cửa sổ tàu.

Thật ra y đã giấu Ron một phần trong cuộc đối thoại giữa y và cụ Dumbledore.

Bởi vì, nói sao đây nhỉ, dù Ron là bạn tốt nhất của y, đồng thời cậu rất trọng nghĩa mà lựa chọn trở về cùng y, thế nhưng đối với Harry thì bí ẩn riêng tư về tình cảm cá nhân của mỗi người là thứ nên được tôn trọng và bảo vệ.

Chuyện giữa Grindelwald và thầy Dumbledore, y cũng không chắc hai người ấy có muốn để nhiều người hơn nữa biết đến hay không.

Khi Harry nói ra suy đoán của mình – rất có khả năng Voldemort đã dùng Hòn Đá Phục Sinh để lại có được cơ thể và sức mạnh to lớn, thì cụ Dumbledore tức khắc bật dậy khỏi ghế.

Cụ phản ứng mạnh đến mức khiến Harry giật mình.

Cụ Dumbledore đi đến một góc trong phòng làm việc của mình, ngồi buồn bực trên bậc thang như một đứa trẻ đang hờn dỗi khiến Harry thấy hơi buồn cười.


Khi y còn chưa biết nên làm gì thì vị phù thủy già cơ trí đã tự mình lên tiếng.

"Trước giờ thầy chưa từng biết Hòn Đá Phục Sinh có tác dụng này...!Có lẽ, hiểu biết của chúng ta về bảo bối tử thần vẫn còn quá ít."
Harry không dám dựa vào giọng điệu có hơi suy sụp và buồn bã của cụ Dumbledore để suy đoán xem có phải cụ đang nghĩ tới chuyện quá khứ hay không.

Bảo bối tử thần, thứ cám dỗ đã từng khuấy đảo cuộc sống bình yên của cụ Dumbledore, lại xuất hiện trước mặt vị phù thủy già sau nhiều năm, nhắc nhở cụ về lỗi lầm năm đó, đồng thời như thể đang cười nhạo cụ, bắt cụ phải nhìn thẳng vào nó một lần nữa...!Cảm giác như thế, hẳn là bất cứ ai cũng không thích nổi.

Đôi mắt xanh biếc lặng lẽ đánh giá ngài hiệu trưởng tóc bạc, chàng thiếu niên Gryffindor mở miệng, cố gắng lễ phép và thận trọng hết mức: "Thưa giáo sư, con không muốn nói dối thầy.

Thật ra con biết Gellert Grindelwald, cũng từng gặp ông ấy một lần nhờ sự nhầm lẫn của cỗ máy thời gian.

Con nghĩ, nếu như chúng ta đều không biết về khả năng còn ẩn giấu của Hòn Đá Phục Sinh, liệu có thể...?"
Bầu không khí quanh cụ Dumbledore bỗng lắng lại.

Vị phù thủy cơ trí trở nên vô cùng bình tĩnh, như thể người mới rầu rĩ không vui vừa rồi là một người khác.

Cụ ngước mắt lên nhìn Harry rồi mỉm cười hiền hòa, hỏi: "Chúng ta có thể tìm kiếm phương pháp đánh bại một Chúa tể Hắc Ám từ một Chúa tể Hắc Ám khác? Phải không Harry?"
Kẻ Được Chọn trẻ tuổi không khỏi căng thẳng.

Y không thể nhận biết được tâm trạng của cụ Dumbledore thế nào, cụ đang nói nghiêm túc hay đang hỏi vặn do giận dữ.

Nhưng ngoài Grindelwald ra, họ cũng không còn ai khác để lựa chọn.

Vì thế chàng trai trẻ hít sâu một hơi, khẽ cắn môi rồi trả lời: "Vâng."
Cụ Dumbledore không nói gì.

Cụ đứng dậy đi tới cạnh chậu Tưởng Ký, chống hai bàn tay gầy xuống sát mép chậu và cúi đầu nhìn những sợi tơ ký ức màu bạc trôi lơ lửng trong đó.

Từng khuôn mặt hoặc quen thuộc hoặc xa lạ không ngừng nổi lên, nói một câu rồi lại chìm xuống.

Vị phù thủy già nhìn chòng chọc vào đám người trong Tưởng Ký thật lâu.

Cuối cùng, cụ chậm rãi cất lời, hỏi một câu nằm ngoài dự liệu của Harry:
"Harry, con có thể nói cho thầy biết, trong hiện thực của con, chúng ta đã đánh bại Voldemort thế nào không?"
Không có gì phải nghi ngờ, đó là một câu chuyện rất dài.


Chàng trai trẻ không hỏi tại sao, y suy tư thoáng chốc rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện từ cuối năm thứ tư, cho đến cái chết của Sirius vào cuối năm thứ năm, cụ Dumbledore đã trải đường cho họ thế nào, cánh tay khô héo cháy đen ấy, sự lựa chọn của Malfoy, Snape đã dựa theo lời căn dặn của vị phù thủy già mà giết cụ ra sao...!Và cả năm thứ bảy u tối cuối cùng, nhiều người đến vậy đã ngã xuống, máu tươi chảy tràn thấm đẫm những giấc mơ...!
Đến khi nói xong, cổ họng Harry đã khô rát.

Cụ Dumbledore chu đáo giơ đũa phép lên, một cốc nước mật ong lập tức xuất hiện trong tay Harry.

Vị phù thủy già lững thững dạo bước trong căn phòng làm việc hình tròn, hiển nhiên đang suy tính gì đó.

Không bao lâu cụ dừng bước trước Harry, khuôn mặt lại mang vẻ hiền từ, khích lệ thường ngày và cả một nụ cười thích thú.

"Nghe được mình đã chết thế nào từ miệng người khác, đúng là một chuyện kỳ quái Harry ạ.

Xem chừng con đã cứu vớt thành công cha đỡ đầu của con Sirius, và cả Cedric.

Thầy không biết ước nguyện ban đầu của con khi quay về và thay đổi mọi chuyện là gì, nhưng thầy phải nói, con đã rất nỗ lực.

Năm thứ ba hẳn là lần thử nghiệm dài hạn đầu tiên của con? Có lẽ con chưa từng nghe tới, lời tiên đoán của cô Trelawney có nhắc tới "sương bạc".

Lúc đó thầy vẫn chưa liên tưởng đến cỗ máy thời gian, thế nhưng theo thời gian, thầy càng lúc càng nhận ra con có sự bình tĩnh, thực lực và năng lực lãnh đạo trác việt hoàn toàn không giống với một cậu bé mười mấy tuổi."
Cụ dừng một thoáng rồi nói tiếp: "Nicolas Flamel từng kể cho thầy nghe câu chuyện của ông ấy.

Ông ấy cũng từng sử dụng cỗ máy thời gian như con, cho nên thầy nghĩ, người có khả năng hiểu con nhất chính là ông ấy.

Kết quả mà thầy mong thấy được là một trong hai người thuyết phục được người còn lại.

Nhưng hiện giờ rất rõ ràng, con đã thuyết phục được ông ấy, Harry."
Con ngươi xanh lam của cụ Dumbledore ánh lên vẻ thấu hiểu khiến sự ấm áp trào dâng trong lòng Harry, giọng nói của cụ cũng vô cùng mềm mỏng: "Con là một đứa trẻ tốt lương thiện, Harry.

Bởi vì nguyện vọng cố chấp của con, bây giờ chúng ta mới có thể lành lặn mà đứng ở đây.

Cho nên, bất kể tương lai có kết quả thế nào, đừng trách cứ chính mình quá nhiều.

Lối đi là do mỗi người tự mở ra.

Con chỉ cần kiên trì với con đường mà con cho là chính xác, tiếp tục bước tới, đến sau cùng nó sẽ là đúng đắn."

Harry cảm kích gật đầu: "Con sẽ nhớ kỹ, thưa thầy.

Cảm ơn thầy đã không trách cứ sự ương bướng của con."
Vị phù thủy giả chớp chớp mắt một cách vui vẻ, như thể không hiểu lời của Harry: "Trên thực tế, người thường bị nói ương bướng là thầy, Harry ạ.

Cô McGonagall rất không thích việc thầy thường xuyên đổi qua đổi lại mật khẩu.

Phỏng chừng cô ấy cho rằng hành vi muốn ăn gì bèn đổi mật khẩu sang cái đó rất là trẻ con?"
Nhìn chàng thiếu niên mỉm cười, cụ Dumbledore tiếp tục nói với giọng vui sướng: "Vậy là, chúng ta đã giải quyết được một vấn đề, nên vào luôn vấn đề tiếp theo thôi.

Harry, gần đây con có còn cảm nhận thấy cơn phẫn nộ và nôn nóng không thể kiềm chế được nữa không?"
Harry không khỏi trợn mắt há miệng.

Ý của ngài hiệu trưởng ranh mãnh là thầy ấy đã giải quyết xong câu hỏi liên quan tới Grindelwald của y? Rõ ràng là thầy ấy chưa hề...!Thầy ấy cố ý bỏ qua hay là...!Ôm theo mối ngờ vực, Harry đáp lời một cách thành thật: "Không còn nữa, thưa thầy.

Con cũng từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng trước sau vẫn không rõ nguyên do.

Hơn nữa từ sau khi hiểu thông gã Voldemort mới sống lại thật ra chỉ là mảnh hồn ở trong chiếc nhẫn, con đã biết vì sao khi trải qua năm thứ năm lần nữa, ảnh hưởng mà con phải chịu lại lớn như thế.

Con có thể cảm nhận được rất rõ vị trí, tình trạng và thông tin ẩn chứa bên trong Trường Sinh Linh Giá.

Trước đây con không thể làm được thế.

Vì vậy con suy đoán, mối liên hệ giữa mảnh hồn đã sống lại và những mảnh hồn khác đã trở nên mạnh mẽ và chặt chẽ hơn, thậm chí vượt qua mối quan hệ giữa linh hồn chính và những mảnh hồn còn lại.

Không biết vậy có đúng không?"
"Thầy cho rằng ý kiến của con không sai." Cụ Dumbledore gật đầu nhũn nhặn, nói với giọng bình tĩnh và hòa nhã: "Mảnh hồn bên trong chiếc nhẫn được tách ra vài năm sau khi Voldemort rời khỏi Hogwarts.

Khi đó gã còn rất lý trí và thông minh.

Hơn nữa, chà, đúng thế, gã còn rất tuấn tú.

Cho nên khi phần linh hồn đó chiếm cứ vị trí chủ đạo, toàn bộ những đặc điểm ấy đã quay trở lại với cơ thể gã.

Thầy ngờ rằng, gã chỉ lưu giữ lại phần trí nhớ trước khi chia tách.

Những chuyện sau đó, phải nhờ vào linh hồn chính khiếm khuyết đã bị con giết chết – sự tích này thật sự khiến người ta phải sửng sốt đấy Harry – nói cho gã biết.

Thế nên nếu so với Voldemort gần như điên cuồng vào thời kỳ sau, thì suy nghĩ của gã thận trọng và bình tĩnh hơn nhiều.

Có thể thấy được phần nào từ chuyện gã phái Lucius Malfoy giảo hoạt, khéo ăn khéo nói đi thuyết phục nhóm người khổng lồ.


Sự kiện ở Sở Thần bí càng làm thầy khẳng định rằng, đầu óc của gã chưa bị những lời ca ngợi làm hỏng."
"Thế chẳng phải nghĩa là..." Harry vội vã nói: "Gã còn khó đối phó hơn trước đây? Nếu như chúng ta không biết được sức mạnh mới mà gã có được rốt cuộc có..."
"Điều ấy có nghĩa là," Cụ Dumbledore cất cao tiếng cắt ngang lời Harry, và mỉm cười với chàng trai trẻ tóc rối bù: "Chúng ta cần bắt đầu lại chương trình học Bế Quan Bí Thuật."
"Gì cơ ạ?" Harry trợn tròn mắt.

Y phát hiện ra mình luôn không theo kịp mạnh suy nghĩ thay đổi thất thường của vị phù thủy phe trắng sáng suốt.

"Thế nhưng giờ con không còn bị ảnh hưởng bởi gã nữa rồi."
"Đó là vì gã đang tạm thời niêm phong tầm mắt và suy nghĩ của gã lại đối với con, Harry ạ." Ngài hiệu trưởng với chòm râu bạc nói tiếp: "Nếu như con tiếp tục cảm nhận được nỗi phẫn nộ, thầy sẽ cảm thấy rất mừng.

Điều đó chứng tỏ Voldemort vẫn chưa biết đến sự tồn tại của mảnh hồn bên trong cơ thể gã.

Một khi gã biết, gã sẽ hết sức cẩn thận, không để lộ ra bất cứ tin tức nào với con, như bây giờ ấy."
Chàng trai trẻ chỉ im lặng trong chốc lát rồi bỗng ngẩng đầu hỏi: "Thưa giáo sư, thầy có thể để thầy Snape dạy con được không ạ?"
Vẻ áy náy hiện lên trên mặt thầy Dumbledore, cụ nói nhẹ nhàng: "Rất tiếc Harry à, thầy đã hỏi qua ý của thầy Snape, có vẻ thầy ấy không muốn giảng bài riêng cho con.

Con biết đấy, thầy cũng không có quyền cưỡng ép bất cứ ai.

Giả như con không chê thầy phiền phức, Harry, thì học kỳ này thầy sẽ phụ đạo cho con."
Harry cười khổ, nói với cái cổ họng khàn đặc: "Đương nhiên ạ, con rất vui lòng."
Cụ Dumbledore lại bước tới trước Tưởng Ký, trong chiếc chậu đá nông đang trôi nổi những sợi tơ màu trắng bạc mới.

Harry biết cuộc nói chuyện lần này của họ đã đến lúc kết thúc, bèn chủ động đi ra cửa.

Tiếp đó, y thực sự không kìm lòng được mà quay đầu lại, nói với cụ Dumbledore đang trầm tư: "Thầy có thể cân nhắc đề nghị của con chút được không ạ? Con tin rằng ông Grindelwald sẽ rất cam tâm tình nguyện giúp thầy, chứ không phải Voldemort.

Dẫu sao..."
Chàng trai trẻ mấp máy môi mấy lần, trước sau vẫn không thể nói ra câu "ông ấy yêu thầy".

Cuối cùng y thở dài, bất đắc dĩ rời đi qua cánh cửa đá.

Mái tóc bạc trắng của vị phù thủy già buông xõa sau lưng, chẳng lay động dù chỉ là một sợi.

Cụ chỉ nhìn chăm chú vào những hình ảnh đang trôi lững lờ bên trong Tưởng Ký, tự lẩm bẩm thật khẽ khàng:
"Ta hiểu rõ ông ấy hơn con, Harry à.

Ta không thể mắc kẹt trong bùn lầy chỉ vì chút vận may mà bản thân khăng khăng ảo tưởng ra, và khiến cả giới phép thuật phải mạo hiểm cùng ta.

Chỉ người trẻ tuổi mới có quyền lợi ấy."
– TBC –.


Nhấn Mở Bình Luận